Âm Trần Tuyệt

Chương 19




Trần Tuyệt lần này nằm suốt năm ngày.

Tác dụng của “Nhạ ý khiên quần tán” vẫn khiến y hỗn độn mê man, toàn thân vô lực, khi thì khô nóng không chịu nổi, phải chườm nước lạnh, khi thì lại như có ngàn vạn con kiến bò dưới da, phải để thầy thuốc châm cứu mới qua khỏi. Như thế qua ba ngày mới khôi phục, nhưng cũng suy yếu chưa thanh tỉnh.

Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc luân phiên nhau coi chừng, mắt thấy Trần Tuyệt càng ngày càng gầy yếu tái nhợt, trong lòng vô cùng chua xót.

Mặt khác, từ đêm đó trở về phủ, Tứ công tử Tinh Thần cũng lâm vào tâm bệnh, giống như khi vừa tới Đồng phủ, ban ngày trốn trong phòng không nói lời nào, ban đêm gặp ác mộng không ngừng, thường xuyên kêu khóc “Đừng”, hoặc là “Thực xin lỗi”

Tình trạng so với Trần Tuyệt tám lạng nửa cân, khiến cho người ta lo lắng.

Thật vất vả Trần Tuyệt mới tỉnh lại, trừng mắt nhìn nóc nhà như muốn treo cổ tự tử, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về, trong đầu là một khoảng không mờ mịt, nhưng lại nhất thời lấy được ý thức.

“A Trần?” Cách Dao tiều tụy hỏi dò

Trần Tuyệt thong thả quay sang nhìn Cách Dao, nửa ngày mới trả lời “Sao?”

“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc” Cách Dao hướng ra ngoài gọi to, Quỳnh Ngọc chạy vội vào, nhìn thấy Trần Tuyệt đã tỉnh, cao hứng reo lên “Tỉnh rồi tỉnh rồi, rốt cục cũng tỉnh rồi, để ta sai người thông báo với thiếu gia”

Quỳnh Ngọc lại chạy vội ra ngoài, Cách Dao lúc này mới đặt tay lên trán Trần Tuyệt nói “Hạ sốt rồi, xem ra không có gì đáng lo nữa. ”

Trần Tuyệt hỏi “Tứ công tử không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, nhưng tinh thần có chút vấn đề” Cách Dao lắc đầu “Tứ công tử đã nói hết chuyện đêm đó với thiếu gia, A Trần, ngươi thật ngốc, sao phải vì cứu một người mà tự đưa mình vào tay một kẻ súc sinh? Còn uống nhạ ý khiên quần tán kia nữa, ngươi không muốn sống nữa có phải không?”

“Cách Dao, nếu ta không uống, hắn bắt Tứ công tử uống thì sao?” Trần Tuyệt thờ ơ nói “Y là Tinh Thần của thiếu gia… ”

“Trần Tuyệt, có đôi khi ta thật sự rất muốn chửi thề!” Cách Dao tức giận đến nỗi không biết nói cái gì.

“Cách Dao, Tinh Thần của thiếu gia phải là người sạch sẽ nhất.” Trần Tuyệt cười “Phải là sạch sẽ nhất, sạch sẽ nhất, lần này ta bảo vệ y, nhưng cũng là bảo vệ sự trong sạch ấy, thứ sạch sẽ nhất ấy…”

“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa!” Cách Dao đứng dậy chạy ra khỏi phòng, miệng hét to, dường như sắp khóc.

“Cách Dao, thiếu gia đâu?” Trần Tuyệt khôi phục bình tĩnh, cao giọng hỏi.

“Thiếu gia hai ngày nay ban ngày tự giam mình ở trong thư phòng, buổi tối thì chăm sóc Tứ công tử…” Cách Dao điều chỉnh cảm xúc, lúc này mới trở lại vào phòng.

“Thiếu gia đã tới sao?”

“Không, trừ đêm hôm trở về đó” Cách Dao nói “Ngươi bảo thiếu gia sao có thể nhẫn tâm nhìn bộ dáng này của ngươi? Ngươi có biết ngươi đã biến thành cái dạng gì hay không? Thầy thuốc ngày đó muốn bôi thuốc cũng không thể nhìn rõ miệng vết thương, trên người đầy vết trầy to nhỏ không nói, nơi riêng tư lại bị rách lợi hại, xuất huyết không ngừng, phải tu dưỡng một tháng mới tạm qua ”

“A Trần, ngày đó ngươi mơ hồ kêu đau, khiến thiếu gia phát hỏa, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa tự tay bôi thuốc cho ngươi”

“Như vậy sao” Trần Tuyệt rụt cổ, nói “Ta thấy toàn thân đau đến phát hoảng, hóa ra không phải nằm mơ”

Không bao lâu, Quỳnh Ngọc đã trở về Trần các.

Cách Dao nhìn phía sau y, hỏi “Thiếu gia đâu?”

Quỳnh Ngọc lắc đầu “Thiếu gia chỉ trốn trong thư phòng, nói như thế nào cũng không chịu ra, có cái gì đều chỉ thị quản gia thông báo.”

“Thiếu gia rốt cuộc đang làm cái gì, người thì mặc kệ, việc làm ăn cũng không buồn trông nom, mỗi ngày giam mình trong thư phòng để làm cái rắm gì!”

“Khụ, Cách Nhi, tốt xấu gì hắn cũng là thiếu gia” Quỳnh Ngọc xấu hổ rũ đầu xuống.

“Thiếu gia? Hừ, hắn vẫn là Đồng Vũ Thu chúng ta biết sao? Hắn vẫn là Đồng Vũ Thu luôn tâm tâm niệm niệm muốn tìm Liễu Tinh Thần đó sao!”

“Đúng vậy, từ khi Tứ công tử vào phủ, thiếu gia không đi ra ngoài tìm người nữa” Quỳnh Ngọc vừa nói xong, lại cuống quít im lặng nhìn về phía Trần Tuyệt.

Trần Tuyệt làm như không nghe thấy, từ từ nhắm hai mắt thở phì phò, ngực áo ngủ bằng gấm phập phồng, an tĩnh như trần, trống vắng như miên.

Ai cũng không nghĩ tới, sau khi biết tin Trần Tuyệt tỉnh lại, Tứ công tử nhiều ngày không nói gì đột nhiên mở miệng nói muốn gặp Trần Tuyệt.

“Chúng ta đến tột cùng đang làm cái gì đây?”

Trong căn phòng im lặng, Tứ công tử Tinh Thần ngồi bên giường Trần Tuyệt nói

“A Trần, chúng ta đến tột cùng đang làm những gì? Không nhìn thấy khởi đầu, cũng đã không còn hi vọng, luôn tự cho là đúng, cảm thấy chỉ có mình là người không làm sai điều gì hết. ”

“Tinh Thần, ngươi làm sao vậy?” Trần Tuyệt ngồi dậy

“Ta không phải Tinh Thần, ta tên là Uyển Nhi, Hiên Viên Uyển Nhi” Tứ công tử hai tay che mặt, thấp giọng lau nước mắt “Ta đã từng nói, không thể có được, cái gì cũng đều không có được, vì cái gì ta đã trốn đi rất xa, mà kết quả vẫn như thế này? Vì cái gì ta luôn muốn sống yên ổn, lại luôn làm hại tới người khác! Vương gia nói ta là sao chổi, một chút cũng không sai ”

Trần Tuyệt dang tay ôm lấy Uyển Nhi, nói “Uyển Nhi, không phải, ngươi không phải sao chổi ”

“Ta xuất hiện hại ngươi bị tổn thương, lại còn không hề áy náy mà chiếm đoạt thiếu gia, lần này lại khiến ngươi vì bảo hộ ta mà biến thành như vậy, còn ta thì trơ mắt đứng nhìn, kế tiếp, thiếu gia cũng sẽ bị ta làm hại, chỉ là sớm hay muộn thôi, ta biết!”

“Uyển Nhi, cái này không thể trách ngươi, không phải lỗi của ngươi ”

“Không, là lỗi của ta, vẫn luôn là lỗi của ta” Hiên Viên Uyển Nhi khóc, nấc lên từng tiếng nói “A Trần, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không nên xuất hiện, là ta không tốt, thực xin lỗi ”

Vì cái gì, các ngươi ai cũng nói với ta câu thực xin lỗi?

Đồng Vũ Thu từng nói câu này, hắn xin lỗi Trần Tuyệt vì cái gì?

Hiên Viên Uyển Nhi cũng thế, nhưng là vì sao mà xin lỗi?

Không cần nói thực xin lỗi ta, người phải nói câu này là ta mới đúng, ta vốn không nên quay về Đồng phủ, vốn không nên khi tỉnh rượu mộng tàn còn ôm hy vọng.

Cho tới bây giờ những chuyện cũ đều là mộng, thương tâm mượn rượu mà quên đi.

Thực xin lỗi, lần này, và cả giấc mộng tình yêu khi xưa nữa.

Đúng là xa xỉ.