Ám Vệ Công Lược

Chương 27




Nhìn theo hai ám vệ biến mất trong bóng đêm, Tư Đồ Nhã cẩn thận cài chặt cửa, châm thêm một ngọn đèn.

Ánh nến nhảy nhót, tí tách vươn cao, hòa tan vào hơi nước trong bồn tắm, mờ ảo mông lung.

Cửa sổ giấy được ngọn đèn và hơi nước sưởi ấm, cả căn phòng ấm áp hẳn lên, lặng im chống trả gió tuyết gào thét bên ngoài, giấy trắng mỏng manh hiện lên vệt nước. Nghe tiếng giọt nước ngưng tụ, trượt xuống mặt giấy thật khẽ, ma xui quỷ khiến, ám vệ Cửu cảm giác bản thân mình cũng ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi vô hình chảy xuống theo bắp thịt căng cứng, thậm chí còn chảy vào miệng vết thương. Hắn đứng nghiêm bất động, chỉ cách cửa vài bước chân. Tư Đồ Nhã khoác chiếc áo trắng mỏng manh hờ hững, lướt qua hắn rõ ràng rất chậm, nhưng lại như mang theo làn gió lạnh ùa về.

Hai người đều biết tiếp theo sẽ phải làm gì. Tư Đồ Nhã đặt ‘Huyền Tham Ngọc Lộ Cao’ trước giường, bình sứ bị y cầm trong tay đã nóng lên. Y quay người lại, ngắm nghía áo khoác của ám vệ Cửu, hắng giọng, “Cởi ra đi, nước sắp nguội rồi.”

“Vâng.” Từ việc ám vệ Bát phải hầu hạ, ám vệ Cửu nhận thấy, chuyện này trước sau gì cũng sẽ phải làm, dù sư phụ hắn từng nói, thông thường chủ nhân chỉ yêu cầu ám vệ giải quyết ham muốn trong tình thế bắt buộc, ví dụ như trúng độc, nước xa không cứu được lửa gần. Nhưng một người như bóng với hình bên cạnh mình, dùng rất tiện, ai nói không thể dùng để tiêu khiển. Hơn nữa hắn cũng muốn hầu hạ Nhị công tử. Lời hứa của trượng phu nặng hơn Ngũ Nhạc, sá chi ngại ngần thoát y cởi áo. Dù sao hắn cố gắng thế nào cũng không chống lại Trời, không chống lại người. Nếu đây là điều Nhị công tử muốn, cũng là điều cuối cùng hắn có thể cho, thì hắn không oán, không hối hận.

Hắn cởi quần, cúi đầu quỳ xuống, áo khoác vừa vặn che khuất vết thương bởi chông sắt trên đầu gối, thoạt nhìn chẳng khác không cởi là bao. Nếu biết trước sẽ có đêm nay, hắn đã không triệt tiêu nội lực chịu roi… Phần lưng chắc là khó coi lắm.

Tư Đồ Nhã dịu dàng hướng dẫn, “Áo.”

“Thuộc hạ cho rằng, thế này không gây trở ngại. Có điều,” Ám vệ Cửu bình tĩnh chuyển đề tài, “Nhị công tử trọng thương mới khỏi, không nên quá sức, tránh tổn thương tới nguyên dương. Nếu công tử vẫn muốn thực hành thì xin hãy lấy tiết dục làm gốc, tốc chiến tốc thắng.”

Tư Đồ Nhã nói theo hắn, “Vậy ngươi định làm gì để ta vừa không quá sức, vừa tốc chiến tốc thắng?”

Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, câu vừa rồi của Tư Đồ Nhã khiến đầu óc hắn rối bời. Hắn chỉ cảm thấy mình chạm vào Tư Đồ Nhã, làm việc đó với Tư Đồ Nhã là cực kỳ thiếu tôn trọng, là đi quá giới hạn, phạm thượng với Tư Đồ Nhã. Hắn tình nguyện phụng mệnh đến một nơi không ai biết, tạm bợ sống cùng những người không quen biết, còn hơn là thiếu tôn trọng Tư Đồ Nhã. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chỉ dám hổ thẹn kết luận, hay là tự sát tạ tội thôi…

Tư Đồ Nhã ngồi xuống, chăm chú nhìn ám vệ Cửu, “Ngươi bị thương, cả người đầy mùi máu quỳ dưới đất, ta có thể không quá sức sao?”

Ám vệ Cửu không khỏi ngước lên, hoảng hốt nhìn Tư Đồ Nhã.

“Thoát y.” Nhân lúc ám vệ Cửu ngỡ ngàng vì bị vạch trần, Tư Đồ Nhã thình lình ra lệnh.

“…” Ám vệ Cửu không dám chống lại, gọn gàng cởi áo bào, thành thạo phơi bày thân thể trần trụi.

Phía trước ám vệ Cửu không có vết thương. Tư Đồ Nhã quan sát một đống phi đao, hai thanh đoản đao, còn có băng vải và kim sang dược chưa kịp thay, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị hạ lệnh, “Đứng dậy, đến bên thùng tắm.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, đi được vài bước, nhớ tới vết thương dữ tợn sau lưng, cảm thấy không tiện che che đậy đậy, bèn xin chỉ thị, “Xin Nhị công tử nhắm mắt chờ một lát, thuộc hạ sẽ xử lý ngay.” Lập tức đến bên thùng tắm, dùng khăn lụa trắng nhúng nước ấm, vòng tay lau phía sau lưng.

Tư Đồ Nhã lại không nhắm mắt, chăm chú nhìn tấm lưng đầm đìa máu tươi, chằng chịt vết roi sâu tới tận xương.

Y khổ tâm thiết kế hoạn nạn, dằn vặt ngày đêm không nghỉ, vất vả lắm mới khiến ám vệ Cửu buông bỏ khúc mắc, hiểu rõ y, tiếp nhận y, lại không biết một trận roi của ai đánh ám vệ Cửu về nguyên hình xa lạ? Chậm rãi nhớ lại khoảnh khắc căng thẳng của ám vệ Cửu lúc mới về Tàng Kiếm Các, y suy tính thật nhanh, phân tích tình hình, chắc chắn phụ thân không bao giờ đổi trắng thay đen biến thưởng thành phạt, nhất định là do cái lão tên gọi Hồ Bất Tư kia làm!

“Ngươi đừng cử động.” Trong lúc suy tư, y đã vô thức giành lấy khăn lụa, vắt khô nước, cẩn thận lau sạch máu khô bám quanh các vết thương trên tấm lưng căng cứng của ám vệ Cửu. Một số vết máu quanh vết roi đã khô, hơi khó lau, khẽ mạnh tay một chút lại sợ làm đau ám vệ Cửu. Y không cầm nổi lòng, đè lấy vai ám vệ Cửu, kề miệng dùng lưỡi liếm láp qua lại.

Ám vệ Cửu biết sự lợi hại của mười hai ngọn roi da, khổ nỗi không nhìn thấy thương tích sau lưng mình, chỉ sợ Tư Đồ Nhã nhìn lâu sẽ gặp ác mộng, nhưng lại không được phép cử động, chỉ có thể mặc cho tấm khăn lụa ướt át nhẹ nhàng đảo quanh miệng vết thương. Cảm giác đau đớn như lửa thiêu được ngón tay Tư Đồ Nhã dùng khăn lụa bao phủ khẽ dịu xuống, nhưng lại thêm vài phần nôn nóng không giải thích được. Hắn cố gắng trục xuất mộng tưởng huyên náo ra khỏi đầu, thình lình Tư Đồ Nhã liếm vết thương của hắn, tức khắc hắn không dám tin, cứng đờ cả người — Hắn không kịp đề phòng, ham muốn dường như sắp thức tỉnh, mạnh bạo đè nén lại khiến cảm giác được liếm láp thấm sâu vào tận xương tủy. Chỉ hận trăm roi kia quá nhẹ nhàng, không giúp ích được gì cho định lực của hắn.

Tư Đồ Nhã hồn nhiên không biết, tập trung liếm sạch các vết máu vừa tan, lau sạch lưng ám vệ Cửu, bôi thuốc lên, lấy băng vải bọc kỹ lại… Vừa nghĩ đến có người chen vào ngăn cản, tự tiện trừng phạt ám vệ Cửu, ép ám vệ Cửu đi tìm Tư Đồ Phong, mà ám vệ Cửu lại vẫn tuân lệnh không bàn cãi, chẳng hiểu sao y nổi giận, nhịn không được lẩm bẩm, “Ám vệ Cửu, nếu không phải ngươi cố ý cứu ta, ta đã sớm không còn trên đời nữa. Ta cứ cho rằng ngươi cần ta sống, hóa ra có người đánh ngươi mấy chục roi mà ngươi đã dao động, tức khắc muốn đi tìm Tam đệ của ta? Người đánh ngươi tất nhiên đáng giận, nhưng ngươi cũng không chịu nổi thử thách. Ta sao phải lặp lại lời thề sẽ làm chủ nhân của ngươi một lần nữa, trong khi ngươi vừa gặp chút sóng gió đã đầu hàng rồi… Chuyện tới nước này, ta chỉ hận người bị đánh không phải là ta, ít nhất khi ta quyết định việc gì, dù ai đánh ta trăm ngàn roi, ta vẫn sẽ không đổi ý.”

Những lời này với ám vệ Cửu giống lời cảnh tỉnh, từng chữ khắc vào tim. Hắn nhắm mắt, rồi mở mắt, đôi mắt trống rỗng, “Thuộc hạ là ám vệ. Chủ nhân từng dạy thuộc hạ, ám vệ không giận không vui, không kiêu căng, thảnh thơi bình tĩnh không dè dặt. Nhị công tử hà tất phải nhiều lời, thuộc hạ nghe nói chuyện giường chiếu chỉ nên làm lúc nửa đêm trước khi gà gáy mới không tổn thương huyết khí. Ngày lành sắp qua, xin cứ sớm vui chơi.”

Tư Đồ Nhã tự biết lỡ miệng, y không trả giá bất cứ điều gì, mạnh miệng nói không bằng chứng, sao giành được tín nhiệm của ám vệ Cửu.

Nghĩ vậy, y nắm lấy tay ám vệ Cửu, đặt xuống eo mình, dịu dàng nói, “Không sai, vui chơi phải đúng lúc, cởi áo giúp ta.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, thờ ơ trút bỏ áo khoác trắng như tuyết của Tư Đồ Nhã. Tà áo rớt xuống đất, trên người Tư Đồ Nhã còn một tấm áo lót mỏng manh, hắn tránh vết thương cũ của Tư Đồ Nhã, vén mở áo lót ấm áp, không dám nhìn lâu, chỉ mong Tư Đồ Nhã tốc chiến tốc thắng, cắt đứt nhung nhớ của hắn, từ nay về sau đối xử với hắn như người bình thường.

Tư Đồ Nhã giơ tay lên nói, “Bế ta đi tắm.” Ám vệ Cửu quen thuộc cúi xuống để y vòng tay qua cổ mình, tiện đà cẩn thận bế y đặt vào thùng tắm, để làn nước nóng hổi chậm rãi thấm ướt đôi chân thẳng tắp của y.

Lúc này hai người trần trụi áp vào nhau, da thịt cọ xát, dù trên người đều có vết thương, lại chẳng biết vì sao cứ lúng túng, nhịp thở kề bên nhau cùng rối loạn.

Tư Đồ Nhã tiếp tục bám vào vai ám vệ Cửu, đứng vững trong thùng tắm cao tới eo.

Ám vệ Cửu đứng bên ngoài thùng, vốc nước nóng lơ đãng xoa vuốt eo và hông cho y. Bàn tay ram ráp vết chai khiến làn da y nhồn nhột. Y dứt khoát ngả về phía trước, vục mặt vào hõm vai ẩm ướt của ám vệ Cửu, sai khiến, “Xoa phía sau.”

Tay phải của ám vệ Cửu trượt theo vòng eo gọn gàng, tiến vào hơi nước mù mịt, chạm tới phía sau y.

Tư Đồ Nhã nghiêng mặt sang bên, ngậm lấy tai ám vệ Cửu, liếm láp, cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói, “Xuống chút nữa.”

Ám vệ Cửu nghe lệnh vuốt xuống, ngỡ ngàng chạm tới cánh mông mềm mại của Tư Đồ Nhã, lát sau mới giật mình hiểu ý của Tư Đồ Nhã, đầu óc tức thì trống rỗng, loáng thoáng còn nghe thấy lời răn dạy cay nghiệt của Hồ Bất Tư hôm qua, thế là không kịp nghĩ ngợi, vội vàng buông tay, “Thuộc hạ không dám.”

Tư Đồ Nhã nghe mà cười không nổi, trách không được, mà giận cũng chẳng xong. Đến giờ y mới hiểu thế nào là chiếm thành thì dễ, chiếm lòng mới khó.

Không khí chợt đông cứng. Ám vệ Cửu muộn màng nhận ra… Hình như câu nói vừa rồi của hắn không đúng lúc, hình như rất tổn thương.

“Không sao.” Tư Đồ Nhã lúng túng lùi về, “Ta không ép ngươi, ngươi đi đi, đi tìm Tam đệ đi. Trong phủ còn nhiều ám vệ như thế, sẽ có một ám vệ ‘Dám’. Đêm xuân ngắn ngủi, ta hà tất phải cố chấp với ngươi…”

Ám vệ Cửu im lặng nhìn Tư Đồ Nhã, đôi mắt Tư Đồ Nhã dường như ngân ngấn lệ, u ám nặng nề, không nhìn rõ.

“Bất luận là ai, chỉ cần bằng lòng ôm ta, ta sẽ coi hắn là ngươi.” Tư Đồ Nhã bước ra khỏi thùng tắm, điềm nhiên nói, “Tới lúc đó ta sẽ gọi tên ngươi, xem như thực hiện lời hứa đoạn tụ cùng ngươi. Ám vệ Cửu, trời cao chứng giám, nhật nguyệt thấu hiểu, tuy ngươi phụ ta, nhưng ta không phụ ngươi.”

Dứt lời, y trần truồng đi ra cửa, làm bộ giơ tay mở then cài. Y ngoài mặt bi thương, trong lòng lại nghĩ, giờ cũng mất hết mặt mũi rồi, chẳng biết hạ sách này gọi là lấy nhu thắng cương, cố tình gây sự hay mặt dày mày dạn, tóm lại chẳng biết có hiệu quả không?

Còn chưa nghĩ xong, y đã thấy cả người nhẹ bẫng, thân thể được ám vệ Cửu bế ngang lên. Y vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cảm thấy mỹ mãn ngước lên nhìn thử, chỉ thấy sắc mặt ám vệ Cửu nặng nề, hoàn toàn là bất đắc dĩ, mang tư thế tốc chiến tốc thắng, nhưng rồi lại hối hận.

Ám vệ Cửu lặng lẽ bế y tới giường mềm. Chiếc giường trải thảm nhung Ba Tư trắng như tuyết, y nằm rất thoải mái.

Đột nhiên y nhớ lại, tháng trước y xốc mũ rộng vành của ám vệ Cửu cũng là ở căn phòng này, sau đó hai người từng ngủ trên chiếc thảm nhung này. Không ngờ lần thứ nhất của cả hai cũng ở tại đây… Giờ này khắc này, y thật sự lo lắng, không phải lo chuyện ai trên ai dưới, mà là bắt bí như vậy, ám vệ Cửu có ‘lên’ nổi không? Ngộ nhỡ tự nhiên không ‘lên’ được, chẳng phải cả đời ám vệ Cửu sẽ có ấn tượng xấu về y hay sao?