Ám Vô Dạ Online

Quyển 1 - Chương 35




Ngáp dài một cái, Hàn Phi Tường đi vào phòng học, mới vừa mở cửa, liền thấy Lý Dật nhào tới, sợ tới mức vội vàng né mình qua một bên.

“Cậu làm cái gì thế?” Nhăn tít mày, Tri Hỏa ngạc nhiên hỏi.

“Đại ca, cậu bị truy nã rồi, biết chưa?” Lý Dật kích động kêu to.

“Hả?” Trừng mắt nhìn, Hàn Phi Tường ngây người.

Nguyên lai đám người gây sự với bọn họ ngày hôm qua trốn thoát được, liền lên mạng chính phủ lan truyền sự tình, hơn nữa kịch liệt chửi bới cả đội, nói Liệt Dương tội ác tày trời, trộm đồ người ta, bây giờ còn dùng đến bạo lực. Tóm lại nói đến cực kỳ khó nghe, khiến cho những ai từng bị trộm qua vô cùng oán giận, phát động người chơi toàn lực tiêu diệt thành viên đội Liệt Dương.

“Đại ca, sự tình sao lại ra nông nỗi này chứ?” Lý Dật khẩn trương hỏi, cậu ta không mong Hàn Phi Tường xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Khốn nạn!” Quả nhiên, Hàn Phi Tường tính tình nóng nảy vừa nghe xong ngọn ngành sự tình, lập tức nổi giận, “Ông sẽ chém chết lũ người dám lăng mạ đội của ông!”

“Đại ca, bình tĩnh một chút đã.” Lý Dật liều mạng ghìm chặt thắt lưng Hàn Phi Tường, đại ca nổi xung thật rồi.

“Cậu bảo tớ bình tĩnh sao hả! Tớ…” Hàn Phi Tường còn chưa dứt lời, đột nhiên cả người bị đổ nước ướt nhẹp. Nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy An Chấn Vũ lạnh lùng nhìn mình.

“Cậu làm cái trò gì đấy!”

“Thật có lỗi, trượt tay.” Cầm cái chai trong tay ném xuống, An Chấn Vũ điềm đạm trả lời.

Tên ngu ngốc này, đứng ở đây mà hò hét, hò hét giải quyết được vấn đề gì? Xoa bóp cái trán, An Chấn Vũ thực bất đắc dĩ. Nhưng hết lần này đến lần khác mình luôn để ý tới chuyện của đồ ngốc ấy, chỉ có thể vì cậu ta giải quyết phiền toái.

“Trượt tay cái quái gì hả!” Hàn Phi Tường vốn đang vô cùng điên tiết, giờ trong mắt càng bùng lên lửa giận, nếu không phải Lý Dật cố sống cố chết giữ chặt cậu, có lẽ cậu sẽ ngay lập tức xông lên đập cho An Chấn Vũ một trận.

“Quần áo ướt rồi, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.” Đoạt lấy Hàn Phi Tường từ tay Lý Dật, An Chấn Vũ không buồn quay đầu lại liền kéo cậu ra khỏi phòng học.

Chuyện gì đang xảy ra đây? Đám sinh viên trong lớp hết sức sửng sốt, vẻ mặt nghi ngoặc nhìn hai người đi xa.



“Buông ngay, hai thằng con trai cầm tay nhau làm gì.” Dùng sức rũ tay An Chấn Vũ ra, Hàn Phi Tường nhăn nhó mặt mày nói, vẻ mặt như trông thấy vi trùng vi khuẩn, An Chấn Vũ trông thấy liền càng bừng bừng lửa giận.

An Chấn Vũ nhanh chóng lôi cậu ném vào phòng y tế, khóa cửa lại, khoanh tay, uy hiếp mười phần nói: “Cởi quần áo ra.”

“A?”

“Tôi bảo cậu cởi quần áo ra.”

“Tại sao?”

“Dài dòng cái gì, bảo cậu cởi thì cởi đi.”

“Tôi không muốn đấy.”

Nhíu mày, An Chấn Vũ không nói một tiếng tiêu sái đến trước mặt Hàn Phi Tường, đưa tay cởi trang phục của cậu.

“Cậu định làm trò gì hả.” Hàn Phi Tường cố gắng chống cự, nhưng liền bất đắc dĩ phát hiện ra sự thật phũ phàng, chính mình trải quả huấn luyện đặc thù từ nhỏ, khí lực vậy mà không so được với An Chấn Vũ???

Lưu loát cởi xong quần áo Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ bật hệ thống sưởi của phòng y tế lên, giúp cậu hong khô đồ.

Đồ ngốc này không biết mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm mạo sao? An Chấn Vũ thầm mắng, một chút cũng không nghĩ tới, căn bản mọi chuyện ngay từ đầu là chính hắn tưới nước lên người Hàn Phi Tường.

Sau khi bị An Chấn Vũ quấy rối, Hàn Phi Tường liền an phận trải qua buổi học ngày hôm đó. Chuông tan học vừa reo, cậu liền chạy vội về nhà, mở máy tính, tiến vào Ám Vô Dạ.

Vừa vào Ám Vô Dạ, cậu liền nhận được tin nhắn của Hải và Hàn Ly.

“Tri Hỏa, cậu ở đâu rồi?”

“Tôi vẫn ở nơi hôm qua rời mạng.”

“Tốt rồi, đứng ở đấy đừng nhúc nhích. Tôi với Hải tới tìm cậu, tuyệt đối không nên vào thành!”

“Ừm, được.” Tuy rằng không rõ Hàn Ly tại sao lại dặn không nên vào thành, nhưng Tri Hỏa vẫn là ngoan ngoãn đứng tại chỗ mà chờ.

Không đến một lúc, cậu liền thấy Hải cùng Hàn Ly đi tới, cả hai sắc mặt không tốt chút nào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu biết rồi chứ? Chuyện chúng ta bị truy nã?”

“Ừ, sáng nay mới được biết.”

“Nhưng chắc cậu chưa biết một tin.” Vô lực thở dài, Hàn Ly thực hối hận hôm qua không chỉnh đốn lũ ruồi bọ kia một trận tử tế, mà lại để cho bọn chúng được tự do, “Hiện giờ số bang hội bị mất đồ càng tăng chóng mặt. Cho nên chúng ta giống như chuột chạy qua đường, người người kêu gọi truy sát. Chúng ta chẳng còn cách nào bước chân vô thành nữa rồi.”

“Sao lại thành như vậy chứ.” Tri Hỏa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, rõ ràng mới có một ngày, thế nào mà bị phóng đại ra như này?

“Có người kích động.” Vẫn theo sát tin tức từ phía trang web chính phủ, Hải đáp.

“Tại sao làm vậy? Chúng ta đắc tội với ai nhỉ?” Nhanh nhíu mày, Tri Hỏa không hiểu, bọn họ mới chơi không bao lâu, làm gì có khả năng gây họa nghiêm trọng như thế?

“Không biết, dù vậy chúng ta hiện tại phải tìm ra kẻ này, bằng không cả đám chẳng thể tiếp tục chơi Ám Vô Dạ được nữa.”

Lời Hàn Ly nói ra làm mọi người im lặng, chuyện bây giờ đã đến lúc phải giải quyết dứt khoát.

Ba luồng sáng trắng lóe lên, Bắc Hoàng Minh, Nguyệt Lượng và Lưu Ly cùng một lúc login, vừa nhìn thấy bọn Tri Hỏa, hai cô gái liền lo lắng hỏi.

“Rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là sao?”

“Hoàn toàn không rõ ràng, nếu biết được, chúng ta hiện tại sẽ không lâm vào hoàn cảnh này. Giờ đây địch ở trong bóng tối, mà cả đám đều phơi mình ngoài sáng.” Hàn Ly cười khổ.

Sự tình đã trở nên thực phiền toái rồi.

“Đại ca, cậu ở chỗ nào?” Lúc này Tri Hỏa nhận được tin nhắn từ Lý Dật.

“Tớ ở tọa độ XXXX.”

“Chờ một chút, tớ lập tức qua.” Còn chưa chờ Tri Hỏa hỏi là có chuyện gì, Lý Dật liền cắt đứt kênh riêng tư.

“Bạn của tôi nói cậu ra qua bây giờ.”

Gật gật đầu, mọi người tỏ vẻ đã rõ, đều ngồi xuống đất, suy nghĩ biện pháp giải quyết.

“Đại ca!” Qua một hồi, xa xa liền trông thấy một đám người đi tới, trong đó người đi đầu kêu to một tiếng rồi chạy tới.

“Lý Dật?” Đứng lên, Tri Hỏa dò hỏi.

“Ừ, là tớ, nhưng hiện tại gọi là Dật Sử nha.” Lý Dật cười to nói, “Qua đây, tớ giới thiệu với cậu một số người thuộc bang hội tớ, bọn họ đều đến để hỗ trợ.”

Dật Sử chỉ chỉ người đứng bên cạnh mình, còn chưa kịp mở miệng, người kia liền mỉm cười nói: “Tri Hỏa, đã lâu không gặp.”

Nghi hoặc nhìn chàng trai diện mạo bình thường tóc lam mắt tím trước mắt, Tri Hỏa liền cảm thấy trông rất quen, suy nghĩ kỹ một lúc mới bừng tỉnh nhận ra kêu lên: “Đúng là cậu rồi, Thiếu Ảnh!”