Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 6: Câu hỏi về đơn vị đo lường




Con tàu Vũ Trụ của chúng tôi hạ thấp xuống thành phố ở độ cao 300 bộ. Chúng tôi bắt đầu dạo một vòng du lịch trên bầu trời thành phố Bombay.

Tôi chưa bao giờ xem các phim của Ấn Độ trên TV; vì thế tôi cảm thấy như tôi đang xem phim hay thậm chí đang mơ, hàng ngàn và hàng ngàn người trong bộ đồng phục áo dài thắt ngang lưng và khăn đội đầu muôn màu muôn sắc, các chú bò cũng đi trên đường. Nhà cửa và các tòa biệt thự rất khác với nhà ở Mỹ, có rất nhiều người bán hàng rong. Điều thu hút tôi sự quan tâm của tôi nhất đó là lượng người quá đông đúc. Nó không giống như ở Phoenix, dù thành phố của tôi khá rộng lớn. Thậm chí không phải khi mọi người tan sở xuống phố bạn có thể thấy các đám đông mênh mông người như chúng tôi thấy ở Bombay, khắp chốn đều là người và người. Đối với tôi, đó là một thế giới khác.

Không ai thấy chúng tôi. Đèn báo chỉ chế độ tắt.

Bất chợt, tôi quay « lại hiện thực. »

« Bà tôi! »

« Bà tôi thế nào rồi? »

« Bây giờ là ban ngày! Bà dậy và sẽ lo lắng khi tôi không có ở đó…Chúng ta hãy quay về! »

Đối với Ami, tôi là nguồn thích thú không ngớt của cậu ấy. « Jim, bà ấy đang ngủ ngáy…như thường lệ, thường lệ. Phân nửa bên kia thế giới trời chỉ mới qua nửa đêm. Nơi đây, khoảng hai giờ trưa.

« Hôm qua hay hôm nay? » Tôi hỏi với vẻ bối rối về thời gian thay đổi.

« Ngày mai! » Ami vừa trả lời vừa cười muốn bể bụng.

« Nghiêm túc đó Ami, tôi không nói đùa đâu. »

« Đừng để chuyện đó quấy rầy cậu. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. Bà cậu thường tỉnh giấc lúc mấy giờ? »

« Tôi không biết. Tôi nghĩ bà luôn tỉnh giấc. À, bà nói tối bà thường không ngủ được gì cả.. » Cả hai chúng tôi đều cười.

« Vậy là bà vẫn còn nhiều tiếng đồng hồ « không thể ngủ »…Trước mắt chúng ta vẫn còn thời gian còn lại này, chúng ta có thể kéo dài thời gian.

« Dù sao, tôi vẫn lo lắng…tại sao chúng ta không đi xem thử? »

« Cậu muốn xem gì? »

« Có thể bà đã tỉnh giấc… »

« Tốt hơn chúng ta nên kiểm tra tại đây để cậu có thể đồng ý với tôi », Ami đáp lại. Sau đó cậu ấy thì thầm, « một số người trái đất làm cho cuộc sống khó khăn thêm, » và cậu lại mỉm cười.

Bạn ấy điều chỉnh màn hình và hiện lên bãi biển phía Tây nước Mỹ, thấy từ độ cao bên trên nó. Sau đó màn hình chiếu sự bổ nhào hướng vế trái đất với tốc độ kinh ngạc. Không bao lâu, tôi thấy được vịnh, bãi biển, nhà bên cạnh biển, mái nhà bà tôi. Thật phi thường. Chúng tôi hình như đã đến nơi rồi, bà vẫn còn ngủ với cái miệng há to, nữa miệng – cùng vị trí trước đó.

« Cậu còn muốn nói bà cậu khó ngủ không? Ami quan sát một cách tinh nghịch. Sau đó cậu ấy thêm vào, « Chúng ta sẽ làm gì đó để cậu có thể an tâm đi chơi. »

Cậu ấy lấy ra một loại microphone và ra dấu cho tôi giữ im lặng. Cậu ấy nhấn vào nút và nói, « Pssst! » Bà tôi nghe thấy và tỉnh giấc, ra khỏi giường đi vào phòng ăn. Chúng tôi có thể nghe được bước chân bà đi và hơi thở của bà. Bà thấy đồ ăn thừa buổi tối của tôi trên bàn, dọn sạch mọi thứ và để cái dĩa lên bếp. Sau đó, bà ngó vào phòng ngủ của tôi, mở cửa và bật đèn. Bà nhìn về phía giường ngủ của tôi. Chúng tôi thấy mọi thứ sắp xếp thật hoàn hảo. Nó trông như tôi đang thật sự ngủ trên giường vậy. Nhưng thiếu một điều gì đó, tôi không biết chắc đó là gì, nhưng Ami biết. Cậu ấy cầm cái microphone và bắt đầu thở vào trong đó. Bà nghe thấy tiếng thở và nghĩ rằng tôi đang ngủ ở đó. Bà tắt đèn, đóng cửa và đi về phòng của bà.

« Giờ cậu vui chưa? »

« Yeah. Tôi vui rồi…nhưng thật khó tin! Chỗ của bà là buổi tối, còn chúng ta ở đây là ban ngày… »

« Con người trái đất luôn phụ thuộc vào điều kiện không gian và thời gian… »

« Tôi không hiểu »

« Cậu nghĩ thế nào nếu chúng ta đi du lịch hôm nay và ngày mai mới trở về? »

« Cậu đang cố làm cho tôi tức lên phải không. Chúng ta có thể đi thăm viếng Trung Quốc không?. »

« Dĩ nhiên rồi. Cậu muốn thưởng ngoạn thành phố nào? »

Lần này tôi cố không làm mình khờ dốt nữa. « Tokyo, » Tôi trả lời một cách tự tin và tự hào.

« Vậy thì chúng ta hãy đến Tokyo…Một thành phố của Nhật, cậu ấy vừa trả lời vừa cố nhịn cười.

Chúng tôi du hành dọc theo chiều dài của nước Ấn Độ hướng về phía Đông Bắc. Khi chúng tôi đến dãy núi Hy Mã Lạp Sơn, tàu Vũ Trụ tạm dừng lại.

« Chúng ta có một số mệnh lệnh, Ami nói. Một số tín hiệu lạ xuất hiện trên màn hình. Chúng ta sẽ để lại một vài bằng chứng. Máy siêu vi tính mách bảo chúng ta rằng chúng ta phải cho một người nào đó ở nơi nào đó thấy chúng ta. »

« Vui làm sao! Ai và nơi nào? »

« Tôi không biết. Chúng ta đang được chỉ dẫn. Chúng ta đang đến… »

Chúng tôi đã sử dụng một hệ thống chuyển giao tức thời. Bay lượn trên không ở độ cao 150 bộ, chúng tôi ở trên khu rừng. Đèn trên bảng điều khiển chỉ rằng chúng tôi đang ở trạng thái hữu hình. Cả một rừng thông che lấp phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

« Đây là miền Đông nước Úc, » Ami nhận xét khi nhận biết ra nơi chốn.

Mặt trời bắt đầu lặn sau những ngọn đồi gần đó.

Tàu vũ trụ của chúng tôi di chuyển xuyên qua bầu trời, vẽ một hình tam giác theo đường đi của nó và thay đổi màu sắc một lúc lâu.

« Tại sao chúng ta làm thế? »

« Để tạo ấn tượng. Chúng ta phải thu hút sự chú ý của bạn chúng ta bên dưới. »

Ami đang nhìn một người đàn ông trên màn ảnh. Tôi nhìn qua cửa sổ để xem tôi có thể thấy ông ta bên dưới không và phát hiện ông ta đang ở giữa rừng cây. Ông ta mặc một bộ đồ đi săn màu đỏ, mang theo súng và trông có vẻ hoảng hốt. Ông chĩa súng về phía chúng tôi.

Thật sợ hãi, tôi cúi mình để tránh phát súng có thể trúng mình.

Ami biết được cảm giác của tôi và nói. « Đừng hoảng sợ. UFO này chống được đạn và chống được nhiều nhiều thứ khác… »

Chúng tôi bay lên tọa độ cao hơn, phát đèn sáng đầy màu sắc suốt thời gian.

« Điều quan trọng là để người đàn ông này không bao giờ quên cuộc chạm mặt này. »

Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ không bao giờ quên cảnh tàu Vũ Trụ chúng ta bay trên không và nó không nhất thiết làm ông ấy sợ lắm. Tôi nói với Ami như vậy.

« Cậu sai rồi! Hàng ngàn người thấy vũ trụ của chúng tôi bay qua, nhưng sau đó họ không nhớ đã thấy chúng. Nếu giây khắc họ thấy chúng tôi, họ đang lo lắng về cơn ác mộng của chính họ, họ không quan tâm mấy về chúng tôi. Sau đó họ quên tất cả các thể nghiệm đó. Chúng tôi đang giữ một thống kê thật ấn tượng về hiện tượng này. »

« Tại sao người đàn ông đó phải thấy chúng ta? »

Tôi không biết chính xác. Có lẻ sự chứng nhận thấy UFO của ông ta sẽ quan trọng dành cho một người đặc biệt, đáng chú ý. Hoặc có lẻ chính ông ấy là người đặc biệt và đáng chú ý đó. Tôi đang điều chỉnh tiêu điểm vào đồng hồ cảm ứng để đo chỉ số về ông ấy.

Người đàn ông xuất hiện trên một màn hình khác, nhưng ông ta trông thật trong suốt như thủy tinh. Ánh sáng màu vàng thật tuyệt đẹp phát ra từ giữa ngực của ông.

« Ánh sáng đó là gì vậy? »

« Ông ấy thật đáng chú ý! »

« Tại sao phải quan tâm ông ta? »

« Bởi vì trình độ tiến hóa của ông ta rất cao lại làm người phàm tục suốt ngày lo săn bắn…Chắc chắn sớm muộn gì ông sẽ ngưng thú vui của mình khi giết các thú vật bé nhỏ…Tôi nghĩ rằng với sự chứng kiến này sẽ giúp ông ta thức tỉnh…

« Trình độ tiến hóa là thế nào? »

« Tức là đẳng cấp của ông sẽ gần với loài cầm thú hay với thiên thần »

Ami điều chỉnh tiêu điểm vào chú gấu Koala. Nó trông cũng trong suốt như thủy tinh, nhưng ánh sáng từ ngực nó phát ra không sáng bằng ánh sáng của người đàn ông đó.

« Hai trăm đơn vị đo lường, » Ami thông báo. Sau đó cậu ấy điều chỉnh tiêu điểm vào con cá. Ánh sáng của cá trông rất mờ.

« 50 đơn vị đo lường»

« 760 đơn vị đo lường », cậu ấy trả lời.

« Chỉ hơn người thợ săn có 10 đơn vị! » Tôi thật vô cùng ngạc nhiên khi thấy chỉ có sự sai biệt chút xíu giữa người phàm tục và cậu ấy.

« Đúng rồi. Chúng tôi trình độ tương đương nhau. »

« Nhưng theo tôi nghĩ cậu phải tiến hóa hơn người phàm nhiều chứ… »

« Ở Trái Đất, có một số người đạt 800 đơn vị đo lường, Jim ạ! »

« Hơn cả cậu luôn hả? »

« Dĩ nhiên. Tôi có trình độ hiểu biết về những điều gì đó mà họ không biết, nhưng trên Trái Đất có một số người rất được coi trọng như: Thầy cô giáo, họa sĩ, y tá bác sĩ, lính cứu hỏa…

« Lính cứu hỏa cũng được coi trọng nữa sao? »

« Cậu có nghĩ khi một người phải làm nghề mà rất rủi ro cho mình để cứu sống người khác thì không cao thượng sao? »

« Cậu nói đúng!, nhưng chú của tôi, một nhà vật lý về hạt nhân, cũng nên được coi trọng chứ! »

« Nổi tiếng, có thể. Chú của bạn là nhà vật lý, làm về gì? »

« Ông ấy đang phát triển một loại vũ khí mới, một loại tia siêu âm. »

« Hummm…Ông ta đã không hiểu rằng trí thông minh của loài người chỉ là cái bóng của trí tuệ thiêng liêng, với cái nhìn thiển cận của ông ấy, sẽ khiến ông kiêu ngạo và không tôn trọng Thượng Đế, và ngoài ra ông ấy lại cống hiến tài năng của mình trong việc sản xuất vũ khí quân sự, …cho nên tôi không nghĩ là trình độ ông ta cao. Cậu nghĩ thế nào? »

« Cái gì? nhưng ông ta là một người thông minh sáng suốt! » Tôi phản đối.

« Một lần nữa, cậu lại nhầm lẫn mọi thứ. Chú của cậu có hàng khối các thông tin tùy ý sử dụng và giỏi về việc xem mối quan hệ giữa các dữ liệu, nhưng điều này không nhất thiết ông ta là người thông minh, và càng xa vời khi nói ông là người sáng suốt. Một máy tính có cả một ngân hàng dữ liệu thật ấn tượng và có thể đảm nhận các thao tác thật phi thường, nhưng điều đó không có nghĩa là thông minh. Cậu có nghĩ một người gọi là thông minh khi ông ta tự đào một cái mồ mà chính ông ta là người có nguy cơ rơi xuống đó? »

« Không, nhưng… »

« Vũ khí sẽ quay ngược lại đối với những ai ủng hộ nó. »

Tình trạng này hình như không rõ ràng lắm đối với tôi, nhưng tôi quyết định tin Ami. Tôi là ai mà nghi ngờ lời nói của cậu ấy?. Tuy nhiên, tôi vẫn thắc mắc…Chú tôi là một anh hùng…người đàn ông thông minh như vậy.

« Đầu óc ông ta như là một cái máy vi tính tốt, nhưng chỉ thế thôi!. Chúng ta có trở ngại ở đây đó là vấn đề thuật ngữ: Người Trái Đất được gọi là thông minh hay thông thái khi họ giỏi về cách sử dụng một trong những đầu óc họ. Nhưng họ có hai… »

« Cái gì? Có hai đầu óc? »

« À, nói cho dễ hiểu hơn là « Hai trung tâm hiểu biết. » Một cái ở trong đầu, đó là cái máy vi tính, người của cậu chỉ biết trung tâm này. Nó thực hiện các thông tin liên quan đến các thứ trên thế giới này. Trung tâm kia là ở lồng ngực. Nó không hiện hữu bởi vì nó không ở dạng vật chất. Nhưng nó tồn tại. Nó thực hiện những điều thâm sâu trong cuộc sống, về sự vĩnh hằng, chân lý vũ trụ, như là trí huệ và tình thương. Sự quân bình giữa hai trung tâm tạo ra ánh sáng mà cậu thấy được nơi ngực của người đàn ông hiện trên màn hình. »

« Thật là thú vị, Ami à! »

« Đối với chúng tôi, người mà thông minh hay thông thái là người mà có hai trung tâm này hòa hợp nhau. Điều này có nghĩa là trí thông minh phải phục vụ cho trái tim. Nhưng phần lớn người mà gọi là thông minh nghĩ rằng điều ngược lại là đúng. Họ vận dụng đầu óc để thực hiện sự tính toán một cách lạnh lùng và họ không thấy được cái gì thật sự là quan trọng. »

Khi Ami đưa ra các ví dụ, tôi dễ hiểu hơn. Tôi hỏi Ami một câu.

Cậu ấy nói, « Một tên sát thủ được thuê có thể nghĩ rằng, « Họ sẽ trả tiền hậu hỷ cho mỗi người tôi triệt hạ được…cho nên tôi muốn có nhiều việc làm! »

Tôi bắt đầu cười khi Ami diễn ta khuôn mặt cậu ấy như người bị mất trí khi cậu ấy nói điều đó.

« Con người chỉ thích nhìn bề ngoài, tiền tài. Họ không thấy những điều thâm sâu, cái đau khổ mà họ gây ra. Họ thiếu sự quân bình giữa trung tâm đầu óc và trung tâm trái tim. »

« Bây giờ tôi hiểu rõ hơn. Thế những người mà có trung tâm trái tim phát triển hơn trung tâm đầu óc thì thế nào? » Tôi hỏi.

Chúng sẽ đối lập lại. Bạn có thể gọi họ là những người khờ nhưng tốt. Họ không hiểu rõ lắm về thế giới họ đang sống. Nó tạo sự dễ dàng cho người khác, « người thông minh tồi » sẽ gây tổn thương cho chính họ khi họ nghĩ họ đang làm điều tốt. Và họ cũng chẳng làm nên trò trống gì. Bước sơ khai của họ, không nhận thức được lòng tốt, giống như một con chó con ngoan ngoãn sẽ vẫy đuôi và liếm tay bất cứ ai mà quây quần quanh nó… »

« Như thế là xấu sao? »

Đôi khi chúng tốt, những con chó con khinh suất sẽ bị kết liễu bởi các con chó đầu đàn thì lại không tốt lắm…Tình cảm của một người nào đó mà không có lý do rõ ràng thì nó không thể là tình thương chân thật. »

« Vậy làm thế nào và cần gì để chuyển nó thành tình thương chân thật? »

Tình cảm phải được giảng giải từ trí thông minh để chuyển sang tình thương chân thật, và trí thông minh phải được soi sáng bằng tình cảm để chuyển sang trí huệ.

Tôi hiểu là anh ta nói đúng. Tôi nhớ lại tất cả các tin xấu trên T.V và biết rằng trong tất cả các trường hợp khi loài người làm cho người khác đau khổ hay giết họ, chính là do sự mất quân bình.

« Thế tình cảm và tình thương không giống nhau hả? »

« Không luôn như vậy, Jim ạ! Nhưng con người thường nhầm lẫn giữa hai thứ và đôi khi cái gọi là cảm xúc tình thương mà họ không diễn giải qua trí thông minh, giống như tình cảm của chó mẹ dành cho chó con, hay tình cảm người cuồng tính dành cho bè phái của họ. Tình thương chân thật là cái khác. Nó luôn luôn cần sự hiện diện của ánh sáng, của tinh chất trí óc.

« Tôi hiểu rồi, Ami. »

« Trình độ tiến hóa cũng được xem là trình độ về tình thương trí huệ. Hay nói cách khác, đó là sản phẩm của trí tuệ với tình cảm. Cho nên sự phát triển của trí tuệ phải hài hòa với sự phát triển của cảm xúc. Chỉ có cách đó thì một người trí tuệ hay sáng suốt thật sự mới được tạo ra ; chỉ có cách này ánh sáng nội tại mới phát triển lên. »

« Thế còn tôi thì sao, Ami? Tôi có bao nhiêu đơn vị đo lường? »

« Tôi không thể nói với cậu điều đó. »

« Tại sao không? »

« Bởi vì nếu đẳng cấp cậu cao, cậu sẽ tự đắc. »

« Ohhh, tôi hiểu… »

« Nhưng nếu nó thấp…Cậu sẽ cảm thấy rất tệ… »

« Ồ »

« Lòng tự hào không lành mạnh sẽ làm lu mờ ánh sáng nội tại… »

« Tôi không hiểu…Tôi nghĩ lòng tự hào là tốt… »

« Sự hy sinh là rất tốt cho bản thân bạn hay phụng sự người khác tốt là một niềm tự hào lành mạnh, nhưng có loại lòng tự hào mà khiến chúng ta khinh thường người khác thì đó là lòng tự hào không lành mạnh. Chúng ta phải cố gắng khiêm tốn. Thượng Đế vô cùng khiêm tốn, mặc dù Ngài tạo mọi thứ cho chúng ta, nhưng Ngài không để chúng ta thấy Ngài, chỉ thấy sự sáng tạo của Ngài…Nào! bây giờ chúng ta phải rời nơi đây. »

Chúng ta ngay lập tức trở lại Hy Mã Lạp Sơn.