Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 168




Đạo diễn Dịch An hết lời khen ngợi Cố Vi Vi, sau đó quay sang nói với Lê Hinh Nhi.

"Vừa rồi trạng thái của cô rất tốt, đã thể hiện được tính cách của nhân vật Lâm Thanh Tuyết."

"Cảm ơn đạo diễn." Lê Hinh Ni cúi đầu cười, nhưng trong lòng thầm nói.

Vừa rồi vì không thể tự mình tìm được trạng thái, cho nên Mộ Vi Vi mới có thể nhập vai.

Nếu không, chỉ bằng cô ta.. sao có thể làm được.

Sau khi Cố Vi Vi diễn xong, cô bước đến chỗ Đạo diễn Dịch An, nhỏ giọng nói.

"Đạo diễn Dịch, sau này đừng bắt tôi phải đóng vai một nam nhân từ giã một nữ nhân khác nữa. Thật sự quá.. kinh khủng rồi đi."

Dịch An vỗ vai cô cười nói, "Được rồi, không sao đâu, cô về nghỉ ngơi đi."

Cố Vi Vi đi tẩy trang, rồi cùng Kiều Lâm và trợ lý Tiểu Từ về khách sạn.

Kiều Lâm đưa cho cô một chai nước, cười nói: "Vất vả cho em quá rồi."

Để cô ấy diễn cảnh tình cảm với Lê Hinh Nhi, anh còn cho là cô sẽ buồn nôn.

Cố Vi Vi hớp một ngụm nước nói.

"Anh Kiều Lâm, nếu.. em và Tam thiếu khớp thoại bình thường hay gì đó, anh cho phép em nhé."

Xét cho cùng, nếu kỹ năng diễn xuất của nam chính và nữ chính không đạt, cuối cùng phòng vé không được, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy.

Kiều Lâm suy ngẫm một hồi, cũng nghĩ rằng Phó Thời Dịch đã giúp cô tối qua, rồi miễn cưỡng gật đầu.

"Chỉ cho phép khớp thoại, còn lại đừng tiếp xúc với nhau quá nhiều."

Anh biết cô muốn chỉ dẫn cho Tam thiếu diễn xuất kém để anh diễn tốt vai nam chính hơn.

Sau khi Cố Vi Vi diễn thoại một lần, Phó Thời Dịch diễn đi diễn lại tận hai lần, cuối cùng cũng đã xong cảnh quay.

Sau khi kết thúc công việc, trở về được khách sạn đã là gần một giờ sáng.

Ngay khi trở về phòng, anh nhận được một cuộc gọi đường dài từ Phó Hàn Tranh.

"Vi Vi đâu?"

"Đâu phải em không cho anh gặp bạn gái, anh muốn gặp thì tự gọi đi." Phó Thời Dịch nằm vật ra trên giường, yếu ớt nói.

Sau bao nhiêu lần diễn bị NG, giờ anh ta kiệt sức như một con chú cún.

"Cô ấy không bắt máy." Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.

Khi Phó Thời Dịch nghe vậy, anh ta quay người ngồi dậy, nói với giọng điệu hệt một tên cướp.

"Em sẽ giúp anh tìm bạn gái, sau đó anh phải chuyển cho em năm trăm triệu."

Bên kia đầu dây điện thoại, Phó Hàn Tranh bỗng lạnh giọng.

"Em mà không đi, tốt hơn sau này đừng bao giờ trở lại đế đô nữa."

Dù đã cách xa hàng trăm kilomet nhưng Phó Thời Dịch vẫn rùng mình sợ hãi, bật khóc, chạy đi gõ cửa phòng Cố Vi Vi.

"Này nhanh lên, anh tôi gọi cô kìa."

Cố Vi Vi bị đánh thức, tâm tình không tốt, mới vừa chuyển điện thoại liền hỏi

"Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Tại sao khi nãy không bắt máy?" Phó Hàn Tranh hỏi, nhưng ngữ khí của anh ta hoàn toàn không giống lúc anh ta nói chuyện với Phó Thời Dịch vừa rồi.

"Tôi bận quá nên tắt máy." Cố Vi Vi nói.

Cô ấy mới không nói, cô cố tình tắt nó đi.

"Ở đoàn phim suôn sẻ chứ?"

"Tốt lắm, mọi người chiếu cố tôi rất tốt." Cố Vi Vi liếc mắt một cái, uể oải nói.

Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng nói của cô rất mệt mỏi, cũng biết rằng không nên muộn như vậy đi làm phiền người ta nghỉ ngơi.

Thật sự là vì.. quá nhớ cô ấy, vậy nên mới nhờ Phó Thời Dịch đến tìm cô ấy, muốn nghe giọng nói của cô ấy.

"Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh gọi lại, em không được phép tắt máy."

"Được." Cố Vi Vi uể oải trả lời.

Phó Thời Dịch thấy hai người nói chuyện xong, cầm điện thoại quay lại nói.

"Anh trai à, còn tiền thì anh tính sao?"

Anh tức giận đến mức muốn ném điện thoại, liệu có thể cho anh cảm nhận chút hơi ấm tình thân?

"Mộ Vi Vi, dù sao, tối hôm qua tôi cũng đã cứu cô. Cô nói anh trai tôi cho tôi vay chút đỉnh, coi như báo đáp ơn tình đi."

"Nếu giờ anh không đi, tôi sẽ gọi nói với anh trai anh, nói anh muốn ở lại phòng tôi qua đêm."

Cố Vi Vi ngã xuống giường và không thèm mở mắt lần nữa.

"Cô.." Phó Thời Dịch tức giận đến mức nhảy dựng lên, đứng ở bên giường nói: "Hay là, để tôi nói cho cô biết một bí mật của anh trai tôi, sau đó cô có thể giúp tôi vay tiền anh tôi được không?"

"Không có hứng thú." Cố Vi Vi hừ nói.

Phó Thời Dịch mỉm cười thần bí, nói.

"Cô không hứng thú với bí mật về lý do anh trai tôi thích cô sao?"