Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 4




Phó Thời Khâm tức giận đến mức chỉ muốn phát nổ ngay tại chỗ.

"Mộ Vi Vi, chúng tôi đã chi hàng chục triệu để lấy lại bức tranh đó, nó còn có liên quan đến sự hợp tác giữa chúng tôi với Tập đoàn Wilson nữa, vậy mà cô lại dám lấy cà phê tạt lên bức tranh?"

Phó Hàn Tranh không mất bình tĩnh như Phó Thời Khâm, nhưng đôi mắt anh hiện lên một sự ớn lạnh.

"Có cách nào để khắc phục nó không?"

Mạnh Như Nhã bất lực lắc đầu, "Tôi đã thử đưa nó đi tìm chuyên gia tu sửa di tích văn hóa đầu tiên, bên kia cũng vừa mới gọi lại trả lời.. không sửa được. Ngày mai ngài Wilson sẽ đến kinh đô, phu nhân của ngài ấy rất thích bức họa này, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Cố Vi Vi lặng lẽ nhìn Mạnh Như Nhã nói chuyện, nhếch mép cười mỉa mai.

Cô nhớ rằng bức tranh ban đầu được đặt ở ghế sau của ô tô, và cô đã đặc biệt nhờ Mộ Vi Vi cầm giúp.

Chính cô đã mua tách cà phê đó cho Mộ Vi Vi.

Cà phê bị đổ ra cũng bởi vì cô phanh xe, và bây giờ.. tất cả tội lỗi đều bị đổ lên đầu Mộ Vi Vi.

Người phụ nữ này đúng là.. Hảo tâm cơ đấy!

Khi Mộ Vi Vi chuyển tới Phó gia, cô ta đã tiếp cận cô như những người bạn tri kỷ.

Mộ Vi Vi vì tuổi còn nhỏ nên bị Mạnh Như Nhã lừa đến chóng hết cả mặt.

Nghe Mạnh Như Nhã nói Phó Hàn Tranh thích những người phụ nữ trưởng thành và gợi cảm, Mộ Vi Vi rõ ràng đang vô cùng trẻ trung, xinh đẹp lại cố tình ăn mặc trang điểm để tỏ ra trưởng thành, hàng ngày đi cùng đến hộp đêm để hầu bàn giống như những gái rượu.

Nghe Mạnh Như Nhã nói việc thay đổi phong thủy của Phó gia có lợi cho cuộc hôn nhân của mình, Cố Vi Vi đã chạy đi di chuyển các vị trí phía đông phía tây của Phó gia và đập vỡ chiếc bình cổ của Phó gia.

* * *

Từng bước một, Mạnh Nhữ Nhã đã biến Mộ Vi Vi thành đối tượng bị Phó gia ghét bỏ.

Mộ Vi Vi còn quá trẻ và thiếu suy nghĩ để hiểu hết được âm mưu của người phụ nữ này.

Nhưng Cố Vi Vi không hề ngốc như vậy, Mạnh Như Nhã từ đầu đến cuối không giúp cô mà muốn cô bị Phó Hàn Tranh và tất cả mọi người trong Phó gia ghét bỏ, cuối cùng bị đuổi ra ngoài.

Phó Hàn Tranh nhìn cô im lặng với ánh mắt tức giận, sâu như ao nước lạnh.

"Mộ Vi Vi, đừng có xao nhãng vào những việc khác, cô nhất định phải cho chúng tôi một cách giải quyết thỏa đáng cho chuyện này."

Bà Phó nhìn Cố Vi Vi im lặng, "Vi Vi, bức tranh đó.. thực sự là con đã làm hỏng nó?"

Cố Vi Vi thành thật gật đầu, "Chà, con đã lỡ làm đổ cà phê."

Mặc dù đó không phải là chủ ý của Mộ Vi Vi, nhưng cà phê đúng là do cô làm đổ.

Bà Phó thất vọng thở dài, chuyện xảy ra tối hôm qua đã khiến Phó Hàn Tranh tức giận rồi, cô rõ ràng là không hề nể mặt bà nội, chỉ còn cách để cô dọn ra ngoài mà thôi.

Bây giờ là về việc của công ty. Phải mất đến vài tháng Phó thị mới có thể bàn bạc ổn thỏa mời ông bà Wilsons đến Trung Quốc để thảo luận về các vấn đề hợp tác.

Vì hai vợ chồng họ rất thích tranh của Phổ Lợi An nên Phó thị đã tốn rất nhiều công sức để mua một bức tranh tặng vợ chồng Wilsons.

Giờ đây, bức tranh khó đoạt giải này đã bị phá hỏng bởi tách cà phê của Mộ Vi Vi.

Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mạnh Như Nhã, "Gọi người mang bức tranh này về đi."

Mạnh Như Nhã ngay lập tức nhấc máy gọi điện, trong vòng một giờ, bức tranh nổi tiếng bị phá hủy đã được đặt trước mặt Cố Vi Vi.

Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói: "Cô có hai lựa chọn, một là khôi phục bức họa như trước, hai là tìm một bức tranh của Phổ Lợi An."

Cố Vi Vi chớp chớp mắt, đôi mắt ranh mãnh đầy nhanh nhẹn.

"Có lựa chọn thứ ba không?"

Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

"Hoặc, trả tiền cho nó."

"Thiếu gia, Vi Vi không phải cố ý. Tranh của Phổ Lợi An còn lại không nhiều. Chúng ta mất mấy tháng mới tìm được một cặp như vậy. Cô ấy biết tìm tranh ở đâu đây?" Mạnh Như Nhã đứng dậy nói giúp cô, toàn những lời tốt đẹp mong lấy lòng được lòng cô.

"Như Nhã, đừng nói thay cô ta nữa. Nếu cô ta có thể cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, cô ta chỉ còn cách ngồi ăn cơm tù." Phó Thời Khâm khịt mũi lạnh lùng.

Mạnh Như Nhã liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Phó Hàn Tranh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô hình.

Lúc này chính là lúc Mộ Vi Vi phải rời khỏi Phó gia.

Cô biết mình không thể sống được ở đó nhưng sao cô vẫn cứ cố ở đó?

Cố Vi Vi không hề bị mấy người này mắng đến sợ được, nên cô liếc nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt.

"Thực ra, anh nên cảm ơn tôi."