Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 99




Trong nhà ăn, Phó Hàn Tranh nhìn Cố Vi Vi đi vào toilet, lông mày nhíu lại như suy nghĩ gì đó.

Sau đó đi ra ngoài gọi một cú điện thoại "Hôm nay Tần Luật có đến trường học không?"

Vệ sĩ âm thầm phụ trách bảo vệ Cố Vi Vi trả lời, "Tần thiếu gia hôm nay không đến trường học."

Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, nhíu mày càng sâu.

Nếu không phải thấy Tần luật, phản ứng của cô hôm nay.. Thật sự quá khác thường.

Phó Thời Khâm thỏa mãn cắn một miếng bánh rán to, hỏi, "Làm sao vậy, Tần Luật lén gặp Mộ Vi Vi ở trường học à?"

"Không có."

"Không có vậy vẻ mặt rối như tơ vò của anh là có ý gì?"

Phó Hàn Tranh: "Cô ấy có chút.. Chột dạ, khẩn trương."

"Chột dạ? Khẩn trương?" Phó Thời Khâm ăn xong, xoa xoa tay nói, "Việc đó chắc chắn là ở trường học có một nam sinh khác lại theo đuổi cô ấy, cô ấy trưởng thành như vậy đa số các nam sinh đều thích.."

Phó Hàn Tranh nhìn vào mắt người đang nói chuyện, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Phó Thời Khâm lấy khăn giấy lau miệng, nghiêm túc phân tích cho anh trai nhà mình.

"Anh nghĩ lại xem, người ta mới có mười bảy mười tám tuổi, những cô bé như vậy thường thích tiểu thịt tươi bằng tuổi. Lão thịt khô như anh ở trong mắt cô ấy thì quá lớn, không nổi tiếng chút nào.."

Hắn đang nói bỗng cảm thấy ánh mắt của anh trai nhà mình có sát khí, thức thời mà ngậm miệng lại.

Anh trai hắn một đống tuổi như vậy, tính như ông cụ non.

Sao có thể sánh được độ tỏa nắng, đầy sức sống của mấy thanh niên ở trường học.

Tuy rằng hắn thực sự coi Mộ Vi Vi là bạn gái hiện tại, nhưng người ta căn bản không xem hắn là bạn trai mà.

Nửa tháng rồi, cậu phải chịu bao ủy khuất, xin tăng ca ở phòng khách để tạo cho hắn thế giới giới riêng của hai người.

Ha hả, hắn lại tự ngược, thật sự giảng đề toán học cho người ta.

Uổng phí việc có một đống tâm tư, lại không có một chút bản lĩnh.

"Ngày mốt Từ Khiêm phải đi công tác, em đi thay hắn." Phó Hàn Tranh nói xong, đứng dậy đến thư phòng.

"Anh, đừng như vậy, em là em trai anh, em trai anh đó.." Phó Thời Khâm khóc lóc xin tha thứ, cửa thư phòng đã đóng lại một cách vô tình.

Cậu ngày qua ngày bị anh trai ngược đãi, ngày qua ngày bị anh trai lừa dối, mệnh cậu sao khổ đến như vậy?

Sau gần một giờ, Mộ Vi Vi vẫn chưa ra khỏi toilet.

Phó Thời Khâm vội vã đi vào tolet gõ cửa.

"Mộ Vi Vi, cô chết đuối trong bồn tắm hay là rơi xuống bồn cầu rồi?"

"Nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh"

* * *

Trong phòng tắm, Cố Vi Vi đang ngồi ở trên mặt đất, đối mặt với que thử thai đặt ở trên nắp bồn cầu, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm.

"Một vạch, một vạch, ngàn vạn lần là một vạch đi.."

"Mộ Vi Vi, tốt xấu gì chúng ta cũng có duyên phận, cô đừng hại tôi thế này."

"Cô để lại cho tôi bao nhiêu phiền toái đều được, nhưng ngàn vạn lần không thể để lại con của Phó Hàn Tranh."

* * *

Thử hơn nửa ngày, cô vẫn không dám mở to mắt ra xem que thử thai biểu hiện kết quả.

"Mộ Vi Vi, cô mà không ra là tôi phá cửa đó." Phó Thời Khâm lại ở bên ngoài gõ cửa thúc giục.

Cố Vi Vi hít sâu một hơi, mở mắt.

"Được rồi, chết thì chết thôi."

Vươn tay cầm lấy que thử thai lên, nhìn thoáng qua kết quả.

Sau đó bọc nó cùng cái hộp vào quần áo, ôm vào người rồi mở cửa toilet.

Phó Thời Khâm thấy cô tóc không ướt, quần áo cũng không đổi, khó hiểu mà lầm bẩm.

"Cô ở trong đó một giờ, không tắm rửa cũng không gội đầu. Làm gì vậy?"

"Tôi bị táo bón, được chưa?"