Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 7




Niệu niệu thành biên liễu

Thanh thanh mạch thượng tang

Đề lung vong thải diệp

Tạc dạ mộng Ngư Dương.

< Xuân khuê tư–Trương Trọng Tố>

Trải qua bao ngày đại tuyết tán loạn, cả một vùng đều đã ngợp trong một mảnh mênh mang trắng xóa, bao nhiêu khói bụi sa trường đã hoàn toàn biến mất, đại địa Càn Khôn hết thảy đều đã thần phục ở dưới ngày đông giá rét căm căm.

Dực niên tháng hai, rốt cục truyền đến tin tức Hoàng đế Thiên triều thân chinh đánh Ngõa Lạt, sau một trận hoan hô mừng rỡ, Mặc Kính Trúc cưỡi ngựa mang theo Tả Lâm cùng Hữu Bảo đi tuần biên giới đến tận miếu Lão Gia, xác định không có bất cứ binh mã Ngõa Lạt nào còn lưu lại lãnh thổ Úy Ngột, mới trở về thông tri Ô Bùi La có thể an tâm hồi Thiên Sơn.

Vì thế, tộc nhân Úy Ngột lập tức cao hứng phấn chấn bắt đầu nhổ trại, chuẩn bị trở về tiến hành việc đồng áng đang bỏ dở. Mà đám người Mặc Kính Trúc cũng trực tiếp hướng Ô Bùi La cáo từ.

“Muội phu có rảnh thì đưa Tử Nãi Dạ về đây chơi nha” Ô Bùi La

nắm chặt cánh tay Mặc Kính Trúc. Trận này thu hoạch lớn nhất đại khái chính là đem hai người họ đánh thành thân cận”

“Dĩ nhiên, nơi đây vẫn coi như là nhà mẹ đẻ của nàng, thời điểm nên về nhà mẹ đẻ, ta sẽ đưa nàng trở về” Mặc Kính Trúc hứa h

“Vậy là tốt rồi.” Ô Bùi La vừa lòng nở nụ cười: “Các ngươi phải bảo trọng a!”

Sau đó Mặc Kính Trúc liền mang theo thê tử cùng nhóm sư đệ muội, còn có thêm A Bộ Na cứng rắn quấn quít chết cũng bám theo chân bọn họ rời đi, một đường xuyên qua Lũng Tây, Trữ Hạ, một đường đi vào Thiểm Tấn. Vì thế, Mặc Kính Trúc cùng mọi người chia làm hai nhóm, cũng chuẩn bị mỗi người đi một ngả.

Tuy rằng kế tiếp nên đến phiên Cung Chấn Vũ làm bạn giá, nhưng Mặc Kính Trúc vẫn quyết định thay thế hắn đi. Thứ nhất là Nhạc Nhạc đưa thư thông tri nói nàng lại mang thai, nếu lần này hắn không trở về, sẽ không thèm nhìn tới nữa.

Thứ hai, là mau chóng để cho Tử Nãi Dạ cùng sinh phụ nàng gặp lại, tuy rằng Tử Nãi Dạ biểu hiện cũng không tích cực, bởi vì vừa nghĩ tới cha nàng, nàng liền sẽ nghĩ tới nương đã chết thảm, cho nên nàng có điểm sợ hãi. nhưng đây cũng là một trong trách nhiệm của hắn, hắn không thể không để trong lòng.

Thừa dịp cuối cùng một khắc, ở cùng Tử Nãi Dạ ở chung đã vô cùng thân quen, Thủy Tiên không quên lại trêu đùa Tử Nãi Dạ e lệ một phen.

“Đại tẩu tử, có đại sư huynh đi cùng, đi đến nơi đâu tẩu đều không cần sợ hãi.”

Tử Nãi Dạ ngưỡng kiều nhan, ánh mắt hoàn toàn tin cậy cùng ánh mắt yêu thương Mặc Kính Trúc giao nhau: “Ta biết, phu quân rất lợi hại.”

Tròng mắt trượt đi, Thủy Tiên đột nhiên giơ lên một chút khóe miệng cười gian.

“Đúng vậy! Đại sư huynh thật sự rất lợi hại, đúng hay không?”

“Đúng! Đúng! Đúng!” Tử Nãi Dạ mãnh liệt gật đầu đồng ý, ngây ngốc bước vào cạm bẫy.

“Đặc biệt võ công của hắn lợi hại hơn, đúng hay không?”

“”Đúng! Đúng! Đúng!”

“Hơn nữa lại thông minh, lại ôn nhu, lại săn s tất cả đều thật là lợi hại, đúng hay không?”

“Đúng! Đúng! Đúng!”

“Bất quá, hay là công phu trên giường cũng tối lợi hại nhất, đúng hay không?”

“Đúng! Đúng! Đúng!”

Thoáng chốc, một trận ầm ầm cười to, Tử Nãi Dạ lúc này mới kinh ngộ vừa mới Thủy Tiên hỏi những thứ gì, mà nàng lại trả lời những thứ gì, không khỏi xoát một chút đỏ mặt, ‘ưm’ một tiếng lại trốn vào trong lòng Mặc Kính Trúc. Mà Mặc Kính Trúc hai gò má cũng ửng lên, dở khóc dở cười thở dài.

“Tiểu sư muội, muội thật sự là…”

Thủy Tiên nhẹ thở cái lưỡi thơm tho: “Hắc hắc! Đại sư huynh, thoải mái một chút thôi!”

Mặc Kính Trúc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tốt lắm, vậy các ngươi liền trực tiếp quay về kinh thành đi, ta cùng Tam muội phu đi Bắc Kinh cùng Hoàng Thượng hội hợp.”

Vừa nói đến quay về kinh, mặt cười của Thủy Tiên lập tức suy sụp: “Cái kia, đại sư huynh, hay là… hay là muội cũng theo mọi người cùng đi Bắc Kinh, sau đó mới…”

Mặc Kính Trúc mặt trầm xuống: “Trở về!”

Nhất thời ủy khuất quyết cao cái miệng nhỏ nhắn: “Nhưng là người ta trở về lại phải học nghi lễ, còn thêm mấy cái gì lễ nữa” Thủy Tiên lẩm bẩm: “Thật đáng thương a!”

Muốn cười lại không thể, Mặc Kính Trúc khụ vài thanh: “n hừ! Đó là muội rất không hiểu lễ, cho nên Tứ muội phu mới kêu muội học nhiều một chút. Huống chi, nếu Tứ muội phu cần phải xuất kinh, muội yên tâm để cho hắn đi một mình sao?”

Nhắc tới an nguy của vị hôn phu, Thủy Tiên rốt cục thở dài nhận mệnh: “Được thôi! Muội đây trở về học cái gì lễ tốt lắm.”

Một bên, đám người Nhiêu Dật Phong sớm cười tới gập bụng

“Thủy Tiên, muội thật sự thật đáng thương, cho tới bây giờ không nghĩ tới muội cũng sẽ có như vậy một ngày, ta thật sự…” Nhiêu Dật Phong sang khụ : “Hảo đồng tình muội!”

“Tứ cô gia quá vĩ đại!” Thẩm Quân Đào lẩm bẩm nói.

Mặc Kính Trúc nhịn cười chuyển hướng Cung Chấn Vũ: “Nhị sư đệ, đem tiểu sư muội giám sát chặt chẽ một chút, đừng làm cho nàng nửa đường chuồn mất.”

Lạnh lùng liếc Thủy Tiên một cái: “Vâng, Đại sư huynh.” Cung Chấn Vũ mặt không chút thay đổi đáp.

Vì thế, Mặc Kính Trúc lại công đạo vài câu rồi cùng đám người Cung Chấn Cũ mỗi người đi một ngả, một hướng Trịnh Châu, một hướng Thái Nguyên đi.

Nhưng Mặc Kính Trúc thế nào cũng không nghĩ tới, khi bọn hắn cùng Cơ Hương Ngưng hội hợp hôm sau đó, Cơ Hương Ngưng liền đột nhiên yêu cầu muốn quay về kinh trước.

“Ta không yên lòng đứa nhỏ.”

Mà nhất buồn cười là, sinh phụ Tử Nãi Dạ, cái người phụ thân xa cách ái nữ mười năm kia lại nói tạm thời không muốn gặp nữ nhi.

“Ta không muốn để cho nàng nhìn thấy bộ dáng này, ta hy vọng thời điểm nàng tái kiến ta, vẫn là người cha mười năm trước vô cùng bình thường hòa ái”

Thật tốt quá, là mọi người đâu có muốn cùng ở một nơi với hắn tìm phiền toái đâu?

Aiz, không có cách, Tam sư muội làm mẹ người ta lo lắng cho đứa nhỏ là chuyện bình thường, ý niệm nhạc phụ cũng không thể không để ý, thân là Đại sư huynh, lại là con rể, hắn chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp làm cho tất cả mọi người vừa lòng. Nhưng là sau đó hắn bất quá phải mất mấy ngày thay đại quân tham mưu, hai ngày sau trở về, thê tử của hắn đã không thấy đâu!

“Tam tiểu thư cùng Tam cô gia mang theo phu nhân cùng trở lại kinh thành rồi” Hữu Bảo thực bất đắc dĩ nói cho hắn

Một tiếng sét đánh ngang tai hắn quả thực không thể tin được: “Phu nhân… Phu nhân cũng nguyện ý theo chân bọn họ trở về sao?”

“Vốn là không muốn! Nhưng là…” Hữu Bảo không yên nuốt khẩu nước miếng: “Tam cô gia không hiểu được cùng phu nhân nói những gì, phu nhân ngược lại vội vã chạy theo chân bọn họ cùng đi.”

Mặc Kính Trúc ngốc hẳn.

Tử Nãi Dạ dám theo chân bọn họ rời đi cũng không có gì kỳ quái, bởi vì Cơ Hương Ngưng là người thứ hai trên đời này nàng vừa thấy sẽ không sợ hãi, chẳng những không sợ, nàng thậm chí còn thật sự sùng bái Cơ Hương Ngưng.

“Phu quân, Tam sư muội thật sự đẹp quá a! Cao nhã thánh khiết, thanh lệ thoát tục, thanh âm lại hảo ngọt, tựa như Thiên âm vậy, lần đầu nhìn thấy thiếp còn tưởng rằng nàng là tiên tử hạ phàm trần đâu!”

“Cho nên nàng không sợ muội ấy?”

“Thiếp sao có thể sợ muội ấy chứ? Tiên tử sẽ không đả thương người không phải sao? Thiếp còn sợ sẽ khinh nhờn tới nàng đây!”

Ai? Khinh nhờn?

“Nàng là nương hai cái hài tử rồi a!” Đã sớm bị Tam muội phu khinh nhờn hết sạch rồi!

“Nhưng nàng thật hoàn mỹ giống như lời Quân Đào đã nói, khó trách Tam muội phu đối với nàng khăng khăng một mực.” Nàng than nhẹ.”Thật hâm mộ nha!”

Được rồi! Nàng là thật rất ngưỡng mộ Tam sư muội. Nhưng là…

Nàng vì cái gì vội vã theo chân bọn họ cùng nhau trở về đâu?

Ghê tởm nhất là, bọn họ thế nhưng lại đem A Bộ Na vừa trông thấy Cơ Hương Ngưng liền không thể không hết hy vọng lưu lại cho hắn, mấy người … kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì nha?

Bọn họ thật sự muốn làm hắn tức điên sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời điểm đầu mùa xuân, Tử Nãi Dạ theo hai vợ chồng Nhiêu Dật Phong về tới Kim Lăng Nhiêu phủ.

Buổi chiều ngày đó, Hắc vệ phủ phu nhân Đổng Nhạc Nhạc cũng chạy đến giúp vui, vì thế vừa đến Nhiêu phủ một tiếng thét chói tai đã liền ban cho nàng, mà người đã có bầu hơn năm tháng Cung phu nhân Nhạc Nhạc liền giống như Thủy Tiên, cũng kinh hãi theo Tử Nãi Dạ kêu to lên, bất đồng là, nàng chẳng những kêu, còn như một con cá chép xoay người nhảy chồm lên người vị hôn phu.

“Trời… Trời ạ! Giết người sao?”

Cung Chấn Vũ cau mày đem nàng thả lại: “Không, nàng ấy thích kêu.” Cũng không ngẫm lại nàng hiện tại là tình huống nào, cư nhiên liền nhảy lên trên người hắn!

Nhạc Nhạc liếc trắng mắt: “Mới không đâu! Nàng chính là bị ta dọa mới có thể kêu.” Nói xong, nàng lập tức nhảy xuống, vẫn còn không biết sống chết hướng vẻ mặt thân thiết không biết làm sao người kia hội kêu đến gần: “Hiện tại đã quen rồi, đúng hay không? Đại…”

Cung Chấn Vũ đang muốn cảnh cáo nàng, cũng đã không kịp, thêm một tiếng thét nữa, Nhạc Nhạc sợ hãi lại phi thân trở lại trên người hắn “Trời… Trời ạ! Nàng thật sự thực thích kêu nha!”

“Chúng ta trở về đi!” Cung Chấn Vũ đã thực không kiên nhẫn nổi, dứt lời, hắn ôm Nhạc Nhạc xoay người muốn rời đi, Nhạc Nhạc lại kinh hô một tiếng, lập tức nhảy xuống chạy trốn tới phía sau Cơ Hương Ngưng.

“Không cần, phải đi về là chính chàng thôi!”

“Đứa nhỏ sẽ tìm nàng.”

“Mới sẽ không” mâu trung giảo hoạt chợt lóe, Nhạc Nhạc đắc ý nở nụ cười: “Ta chỉ dạy hắn kêu cha, không dạy hắn kêu nương, cho nên hắn chỉ biết kêu cha, sẽ không kêu nương, Cấm Vệ gia, hắn chỉ biết tìm chàng, sẽ không tìm ta đâu!” (Ta phục)

Cung Chấn Vũ lại nhíu mày: “Nàng rốt cuộc có trở về không?”

Nhạc Nhạc hừ một tiếng, quả quyết: “Không, về!”

Cung Chấn Vũ hai mắt híp lại, sắc mặt trầm xuống, “Trở về!” Hắn gầm nhẹ.

Một tiếng quát này của hắn, Nhạc Nhạc lập tức ai oán chu cao miệng, “Ô ô… Ngươi rống ta, ta khóc cho ngươi xem!” Nói xong, hai con mắt thật sự ướt sũng lên.

Mà ở một bên nhìn xem, Tử Nãi Dạ sợ hãi không thôi, nàng chính là lo lắng Cung Chấn Vũ nóng giận sẽ đem Nhạc Nhạc trảm thành mấy khối thịt người. Bỗng nhiên lại thấy được trước đó một khắc vẻ mặt Cung Chấn Vũ còn tối như mực, lỗ mũi gần như đã muốn nhả khói, sau khi lặng im một lúc lâu, sắc mặt cư nhiên chậm rãi hồi phục, còn khẽ thở dài.

“Nàng rốt cuộc muốn thế nào mới chịu theo ta trở về?”

“Theo giúp ta một canh giờ, ta liền theo chàng trở về.”

Cung Chấn Vũ lại thở dài “Được rồi!”

Nhạc Nhạc tức khắc nín khóc, mỉm cười nhảy đến bên người Cung Chấn Vũ: “Ta biết chỉ Cấm Vệ gia là hiểu ta nhất.”

Tử Nãi Dạ không khỏi kinh ngạc mở to mắt, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Cơ Hương Ngưng mỉm cười ở tai nàng nói nhỏ “Xem, Đại sư tẩu, cũng không phải nữ nhân nào cũng đều đều giống ta có tài năng buộc được nam nhân tâm, Nhị sư tẩu như vậy cũng đã liền ăn định Nhị sư huynh, cho dù Nhị sư huynh có tái hung tái ngoan, hắn cũng phải nề hà Nhị sư tẩu.”

“Nhưng là…” Tử Nãi Dạ cắn môi dưới “Chúng ta theo các người không giống với a! thời điểm ta cùng phu quân thành thân, cơ hồ có thể xem như người xa lạ. Cho nên, muội cứ tận lực dạy ta như thế nào làm nữ nhân hoàn mỹ đi, như vậy ta mới có khả năng trói chặt được phu quân tâm.” Nàng vẫn kiên trì như cũ.

Cơ Hương Ngưng còn định nói thêm, Nhiêu Dật Phong liền rất không khách khí lấy chiết phiến xao xao cái ót của nàng, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiêu Dật Phong mặt mang không giận lắc đầu, nàng đành phải lâm thời sửa miệng.

“Được rồi! Ta liền tận lực giáo tẩu một chút vậy, nhưng là tẩu bắt chước không đến cũng không cần miễn cưỡng.”

Tử Nãi Dạ vui vẻ cười toe, Nhiêu Dật Phong cũng vừa lòng lại bắt đầu phe phẩy chiết phiến.

Đêm khuya, lúc Cơ Hương Ngưng hầu hạ Nhiêu Dật Phong thay quần áo trên giường nàng mới uyển chuyển hỏi: “Tướng công, chàng thực tính chỉnh đại sư huynh như vậy sao?”

“Nàng thực tưởng ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?” Nhiêu Dật Phong cởi áo khoác, ngồi xuống mép giường: “Hai người bọn họ ở phương diện này đều thực đơn thuần lại trì độn, không làm như vậy, bọn họ căn bản sẽ không rõ ràng đối phương đối với chính mình có bao nhiêu trọng yếu. Hơn nữa…”

Cơ Hương Ngưng ngồi xổm người xuống thay hắn thoát giày: “Hơn nữa cái gì, tướng công?”

“Hơn nữa, Đại tẩu tử lớn lên ở Tây Vực, không nhắc nàng ấy những thói quen của người Hán, nàng làm sao thích nghi được với cuộc sống của chúng ta? Đại sư huynh luôn luôn không thích hạ nhân phục vụ bên người, cho nên mới cùng Tả Lâm, Hữu Bảo sống một mình ở Hoa Mai Sơn, cho tới bây giờ không có lấy một người hạ nhân, cũng không thể bởi vì Đại tẩu tử liền đặc biệt thỉnh người đến giặt quần áo nấu cơm đi?”

Nhiêu Dật Phong dùng tay phải chi cằm nhìn xuống thê tử: “Đại tẩu tử không phải nữ nhân sao? Những thứ này nàng không thể làm sao? Chẳng lẽ phu nhân thật muốn Đại tẩu tử cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ biết quấn quít lấy Đại sư huynh làm nũng sao? Vô luận là ta hoặc Nhị sư huynh, cho dù trong nhà nô bộc thành đàn vẫn là thích thê tử của chính mình hầu hạ, ngẫu nhiên tự mình xuống bếp lộng chút rượu đồ ăn đến cùng vị hôn phu uống hai chén a!”

Cơ Hương Ngưng cười đứng dậy: “Thiếp biết, cho nên chuyện hầu hạ tướng công, thiếp thân cũng không dám ủy giao cho người khác, bởi vì bắt đầu cũng là trách nhiệm làm vợ của thiếp thân.”

“Vậy thì đúng rồi! Nếu phu nhân nói đó là trách nhiệm làm vợ của nàng, chẳng lẽ Đại tẩu tử lại không có trách nhiệm làm vợ của tẩu ấy sao?” Nhiêu Dật Phong hai chân rụt lại, dịch chuyển lên giườngướng nàng vẫy tay: “Ta biết phu nhân là đứng ở lập trường nữ nhân vì Đại tẩu tử mà suy nghĩ, nhưng nếu là nàng ngay cả chuyện chính mình có thể làm cũng không đi làm, chỉ biết làm nhờ cậy Đại sư huynh, như vậy sư huynh sẽ thực vất vả.”

“n! Đúng vậy.” Cơ Hương Ngưng trầm ngâm, cũng thuận theo lên giường: “Nam nhân chiếu cố nữ nhân, nhưng nữ nhân cũng phải hầu hạ nam nhân, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng là thiếp thân thầm nghĩ đến Đại sư tẩu rời xa Tây Vực gả đến nơi này hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, nàng nhất định sẽ thực sợ hãi. Thật không ngờ Đại sư huynh thú đến một tiểu thê tử lại nhát gan, ỷ lại tới vậy cũng thực là vất vả đi, hẳn chúng ta cũng phải lo lắng một chút.”

“Đúng vậy! Chính là có chuyện như vậy, đừng tưởng rằng đại sư huynh đủ thành thục ổn trọng, liền không cần quan tâm hắn, dù sao, hắn cũng là nam nhân nha!” Nhiêu Dật Phong vươn cánh tay ủng nàng vào lòng, cùng nằm xuống: “Đến như Thủy Tiên đều hiểu được ở thời điểm Tứ muội phu không hài lòng mà tự mình hầu hạ Tứ muội phu thoải mái, cho dù nàng nấu đồ ăn thật sự không được tốt lắm, còn có thể nói khó ăn chết được, nhưng Thủy Tiên đồng ý vì hắn xuống bếp, Tứ muội phu liền phi thường vui vẻ, bởi vì Thủy Tiên ghét nhất bị gò bó!”

“Đích xác, việc nữ nhân nên làm Đại sư tẩu không thể không biết làm.” Cơ Hương Ngưng thấp giọng: “Nga! Như vậy thiếp thân biết nên giáo Đại sư tẩu cái gì rồi. Ẩm thực Tây Vực nhất thời còn mới mẻ, nếu như cứ phải ăn uống như vậy Đại sư huynh nhất định sẽ chịu không nổi, chỗ bọn họ còn không được ăn thịt heo! Hơn nữa, nếu sống ở Trung Nguyên, cũng phải biết cách ăn mặc của người Hán, còn có phong tục tập quán hai bên có nhiều bất đồng, nếu không có người nhắc nhở nàng, nàng sẽ càng không biết làm sao. n! Quả nhiên là tướng công nghĩ đến chu toàn.”

“Biết là tốt rồi, về sau cũng đừng tùy tiện hoài nghi lời nói của ta.”

“Dạ, tướng công” Cơ Hương Ngưng mím môi mỉm cười: “Thiếp thân về sau không dám.”

“Tốt lắm, ” Nhiêu Dật Phong vừa lòng: “lúc này tướng công ta còn có lời muốn nói, hy vọng nàng sẽ không hoài nghi lời của ta.”

“Tướng công mời nói, thiếp thân tuyệt không cần phải nhiều lời nữa.”

“n! Hảo,

“Dạ, tướng công?”

Mắt nháy mắt, Nhiêu Dật Phong phút chốc nghiêng người đem Cơ Hương Ngưng đặt dưới thân mình.

“Phu nhân, vi phu đã lâu không ôm nàng, mau làm cho vi phu hảo hảo ôm một cái a!”

Đây là nguyên nhân Tử Nãi Dạ sở dĩ vội vã cùng Cơ Hương Ngưng trở lại kinh thành, bởi vì nàng hy vọng khi gặp mặt Mặc Kính Trúc thì nàng đã thành một người nữ nhân hoàn mỹ… Ách! Hoặc là gần được như một nữ nhân hoàn mỹ.

Sau khi cùng Hoàng Thượng nghiên cứu và thảo luận về tình hình chiến sự, Mặc Kính Trúc mệt mỏi trở lại lều, theo thói quen dặn dò Tả Lâm canh giữ trước cửa, ngăn cản Đại sắc nữ Úy Ngột đến quấy rầy mình, rồi không đợi Hữu Bảo hầu hạ hắn cứ để nguyên y phục mà nằm xuống.

Hai tháng, đã từng suốt hai tháng phải đi theo bên người Hoàng Thượng, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nhưng lần này bất quá mới vài ngày mà thôi, hắn mà bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cho tới hôm nay hắn đã mỏi mệt tới cực điểm, thân thể mỏi mệt, tâm cũng thật sự mỏi mệt.

Hắn tưởng niệm nàng!

Tưởng niệm tiểu nữ nhân vẫn luôn quấn quýt bên cạnh hắn, tưởng niệm cặp mắt đơn thuần luôn tín nhiệm hắn, tưởng niệm tâm tư nàng thiện lương đáng yêu, tưởng niệm nụ cười nàng thản nhiên mà lại e lệ ngọt ngào, tưởng niệm khoảnh khắc được ôm nàng ấp vào vòm ngực ấm áp, thậm chí còn tưởng niệm tới cả tiếng thét chói tai kia…

Hắn quá nhớ… quá tưởng niệm nàng!

Từng giọt từng giọt một tích tụ, qua mỗi giờ mỗi khắc lại càng cường đại. Từ hôm đầu tiên chia cách đến bây giờ, sự tưởng niệm đã sớm dày vò trái tim hắn đau đớn, làm cho hắn đến cả hít thở cũng không thông, Hắn tưởng niệm nàng, thậm chí từ tưởng niệm đã bắt đầu biến thành một cỗ lửa giận không rõ ràng nhen nhóm lên.

Bọn họ vì cái gì đem thê tử hắn rời xa hắn? bọn họ tột cùng là muốn

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tranh chấp bén nhọn.

“Tử Nãi Dạ không ở đây, ta thay nàng ta tới chiếu cố Đại gia của các người cũng không được sao?”

“Thực xin lỗi, công chúa A Bộ Na, Đại gia đã ngủ rồi, ngài phân phó qua không để bất luận người nào đến quấy rầy”

“Này! Ngươi có phải ngu ngốc hay không a? Liền nói cho ngươi biết ta không phải đến quấy rầy hắn, mà là chiếu cố hắn, ngươi nghe không hiểu sao?”

“Thật xin lỗi, công chúa A Bộ Na, ta… Khụ khụ! Đích xác nghe không hiểu lắm, Hán ngữ của cô thật sự không thể nào… thông thuận, chỉ sợ trong quân doanh này người nghe hiểu cũng không có mấy người đâu!”

“Ngươi…”

“Tóm lại, để sau mới nói! công chúa A Bộ Na, chờ Đại gia tỉnh lại ta sẽ phái người thông tri cô, như vậy đi?”

“Mỗi lần đều dùng lời này với ta, ta mới không…”

Thật là sắc nữ đê tiện! Nếu Mặc Kính Trúc hắn không phải là nam nhân ôn hòa ổn trọng lại thành thục thạo đời, hắn khẳng định sẽ trước đánh bất tỉnh người đàn bà kia, sau hét lớn một tiếng ──

Hắn @$%&#!

Hắn âm thầm nguyền rủa không thôi, không quá một lát sau. Hắn lại chán nản thở dài.

Vì sao lại nhớ nàng đến vậy chứ???

Tưởng niệm một người đúng là chuyện thổng khổ đến như vậy sao? Còn có thể trầm trọng đến độ hắn khồng thể ôn hoà, không thể ổn trọng, hơn nữa còn mất sạch cả tính nhẫn nại vốn có sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Thế nào? Thế nào? Mùi vị thế nào

Không để ý tới cặp mắt vội vàng kia, Nhiêu Dật Phong chậm rãi phẩm thường, sau mới mỉm cười đối với Tử Nãi Dạ vươn ra một ngón tay cái: “Rất tốt! Đại tẩu tử quả thực đã tương xứng với Hương Ngưng rồi” Tiện đà chuyển hướng Cơ Hương Ngưng cười nói: “Ta nói phu nhân, Đại tẩu tử học văn không được, nhưng việc bếp núc nữ hồng lại rất tiến bộ nha”

Cơ Hương Ngưng vuốt cằm: “Đúng vậy, Đại sư tẩu đối với phương diện này tâm tư linh hoạt, một chút đã liền thông, thiếp thân cũng không cần mất nhiều tâm tư”

Lại gắp một miếng bỏ vào miệng nhã nhặn chậm rãi nhấm nuốt: “Hương vị rất ngon, lại thơm, tay nghề rất được” Nhiêu Dật Phong tán thưởng: “Cung nhị huynh, Nhị tẩu tử, Tứ muộn phu, Thủy Tiên, các người cũng cho rằng như thế… Oa châu chấu vừa kéo đến sao?”

Nhiêu Dật Phong kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc cùng Thủy Tiên, hai vị nữ nhân đang vùi đầu vào bàn thức ăn. Quả thực giống như tên khất cái đã ba ngày ba đêm chưa được ăn vậy. Cho dù các nàng làm giám thưởng, cũng không cần ‘cổ động’ quá mức như vậy nha!

Một bên Dương Nhạn Nho nhìn xem đã cứng họng, nhìn thôi đã thấy no; một bên Cung Chấn Vũ là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhắm mắt làm ngơ.

“Ta đói bụng, ăn nhiều một chút không được sao? Nhạc Nhạc miệng còn đầy đồ, nhồm nhoàm nói.

“Muội muốn nhớ kỹ hương vị này, trở về nấu cho Trạng nguyên gia ăn a” Thủy Tiên cũng đầy mồm lẩm bẩm.

“Tứ tiểu thư muội sẽ nấu được ra loại hương vị này sao?” Nhiêu Dật Phong trào phúng ‘hừ’ một tiếng “Kiếp sau đi”

Thủy Tiên trợn mắt liếc hắn một cái, không thèm đếm xỉa đến.

Nhiêu Dật Phong lắc đầu, lại chuyển sang Cơ Hương Ngưng: “Vậy còn những cái khác?”

Thấy Tử Nãi Dạ lại đi vào trù phòng bận rộn, Thủy Tiên cùng Nhạc Nhạc chuyên tâm ăn, Cung Chấn Vũ bưng hai bàn đồ ăn cùng Dương Nhạc Nho trốn ở một góc uống rượu, Cơ Hương Ngưng mới ghé sát vào tai Nhiêu Dật Phong giọng nói:

“Tướng công không để ý sao? Tuy Đại sư tẩu nhìn như thực sáng sủa, thời gian mỗi ngày đều dùng để học tập này nọ không có dư để nghĩ đến cái khác, nhưng mỗi sáng thức dậy, hốc mắt của nàng đều đỏ ửng, có thể thấy được nàng ban đêm vẫn tưởng niệm Đại sư huynh mà khóc không ngừng”

“Ta đương nhiên chú ý tới, nhưng là…” Nhiêu Dật Phong nhấp một ngụm rượu: “Chính nàng ấy có biết không?”

Cơ Hương Ngưng trầm mặc một lát.

“Tướng công, thiếp thân thật ra cảm thấy Đại sư tẩu không nhất định cần phải biết, bởi vì bất luận người nào hẳn cũng nhận ra tình yêu của nàng dành cho Đại sư huynh, như vậy là đủ rồi, không phải sao?”

Nhiêu Dật phong vẫn lo lắng: “Nga, nói vậy cũng đúng, như vậy vấn đề chỉ còn lại bên Đại sư huynh thôi?”

“Phải “

“Như vậy, nàng cho rằng kết quả sẽ thế nào?”

Cơ Hương Ngưng cười cười: “Tướng công, Đại sư huynh cũng không ngu ngốc.”

“Đúng vậy! Chính là cần phải có người tới xao xao cái đầu của hắn mà thôi.” Nhiêu Dật Phong lẩm bẩm nói.

“Tướng công, thiếp thân nghĩ Đại sư huynh chẳng qua là bị trách nhiệm của chính mình vây khốn mà thôi” Cơ Hương Ngưng cúi đầu nói tiếp: “Huynh ấy đem chuyện bản thân phải làm và chuyện bản thân muốn làm lẫn lộn với nhau, chỉ cần huynh ấy có thể phân rõ hai điểm này, sẽ hiểu được tình cảm của mình.”

“Đúng vậy, bất quá…” Nhiêu Dật Phong ánh mắt đột nhiên xẹt qua một tia hưng phấn: “Nếu huynh ấy vẫn không thể hiểu được thì sao? Như vậy ta càng cần phải dùng sức xao phá đầu của hắn?”

“Xao phá đầu?”

“Ách! Ý ta là dùng thủ đoạn kịch liệt hơ

Cơ Hương Ngưng không khỏi bật cười: “Tướng công, chàng rốt cuộc là muốn làm chuyện tốt hay vẫn là muốn đùa cợt đây?”

Nhiêu Dật Phong lười biếng lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt.

“Nàng nói xem?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đầu tháng sáu, đại quân Bắc chinh Tát Lý Khiếp (nay là thượng nguồn Khác Lỗ Luân) đánh lui một đội quân Ngõa Lạt; Hôm sau, Mặc Kính Trúc do thám biết được chủ lực Ngõa Lạt ở gần hơn trăm dặm. Hoàng Thượng bèn dẫn quân đến Hốt Lan Hốt Thất Ôn (nay là vùng phía đông nam nước Mông Cổ) để phục kích.

Mặc Kính Trúc dùng kỵ binh tinh nhuệ dụ quân Ngõa Lạt rời khỏi nơi trú ẩn xuất chiến, mặt khác tập trung cho người bắn pháo tập kích, bản thân dẫn thiết kỵ nhảy vào trận chiến, giết địch vô số. Quân Ngõa Lạt khó lòng chống đỡ toàn tuyến tháo chạy. Mặc Kính Trúc tiếp tục dẫn kỵ binh thừa cơ truy đuổi tới sông Thổ Lạp, tiếp tục trảm hơn mười tướng địch, mấy nghìn binh linh, Ngõa Lạt vương hốt hoảng thừa dịp đêm tối bỏ chạy về phương Bắc.

Ngõa Lạt chịu thương vong nặng nề, đại quân Bắc chinh cũng có tổn thất, vì thế Hoàng thượng liền hạ lệnh khải hoàn; cuối tháng sau Hoàng Thượng thông chiếu thiên hạ đã đánh bại Ngõa Lạt.

Tháng bảy, Nhạc Nhạc lại vì Cung Chấn Vũ sinh hạ một tiểu tử.

Tháng tám, Mặc Kính Trúc rốt cục theo Hoàng Thượng trở lại kinh thành.

Chưa bao giờ vì thiếu một người đối với hắn lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy, ngay cả Hoàng Thượng cũng đều cảm nhận được tính nhẫn nại của hắn đến thời điểm này đã là cực hạn, cho nên không dám gây khó dễ nữa. Về đến kinh thành vội vàng để hắn ly khai.

Mặc Kính Trúc căng thẳng, trực tiếp một đường chạy tới Nhiêu Phủ.

“Không tốt! Không tốt!”

Tả Lâm nghiêng ngả lảo đảo tông cửa chạy vọt vào Nhiêu phủ, thấy được cảnh này người hẳn là nên biết sống chết đến cửa mà chạy đi trốn. Nhưng mà Nhiêu Dật Phong vẫn như cũ thảnh thơi phe phẩy chiết Phiến của mình.

“A! Các ngươi đã trở lại.”

“Cái gì mà chúng ta đã trở lại?” Tả Lâm hổn hển kêu lên: “Tam cô gia ngài còn không nhanh chạy? đi theo Đại gia lâu như vậy, ta tới bây giờ còn chưa từng thấy Đại gia có sắc mặt không xong như vậy qua, chẳng lẽ ngài muốn cùng đại gia một trận cao thấp?”

Nhiêu Dật Phong hai tròng mắt sáng ngời: “Thật vậy chăng?” Bá một tiếng đóng lại chiết phiến: “Hắn thực tức giận sao?”

“Đâu chỉ tức giận, đã muốn bốc hỏa rồi kìa!”

Nở nụ cười, Nhiêu Dật Phong hướng bên cạnh liếc mắt một cái: “Phu nhân, có nghe thấy không? Đại sư huynh thực bốc hỏa nha!”

Cơ Hương Ngưng kinh ngạc gật đầu: “Nghe thấy được, tướng công. Thật sự là dạy người ngoài ý muốn, thiếp thân cũng chưa từng gặp Đại sư huynh sinh khí qua đâu!”

“Như vậy, nàng cho rằng huynh ấy đã thông suốt?”

“Cái này…”

Đúng lúc này, bên ngoài một người như mũi tên vọt vào, hơn nữa còn đánh một chưởng quét về phía Nhiêu Dật Phong: “Nhiêu Dật Phong, ngươi rốt cuộc làm cái quỷ gì?”

“Oa, thật sự là bốc hỏa nha!” Nhiêu Dật Phong lẩm bẩm, nhẹ nhàng nghiêng người né.

May mắn, Mặc Kính Trúc chỉ bổ ra một chưởng, rồi thu tay: “Thê tử của ta đâu?”

Nhưng hắn vẫn tức giận như cũ, giọng nói vô cùng nghiêm khắc, nhìn ra được nếu có nửa câu nói sai, hắn sẽ rút kiếm xông đến không chừng. Lại không nghĩ tới trong hoàn cảnh như vậy Nhiêu Dật Phong vẫn như không có việc gì ung dung mở chiết phiến phe phẩy.

“Đại tẩu tử sao…hắc hắc! Xin thỉnh giáo Đại sư huynh một vấn đề này, xong muội phu ta tự nhiên sẽ lập tức dâng Đại tẩu tử tới tận nơi!”

Nghe thế, lửa giận của Mặc Kính Trúc lại bùng lên: “Ngươi…”

“Đại sư huynh!” Cơ Hương Ngưng hô một tiếng: “Xin nghe tướng công một lời.”

Mặc Kính Trúc kinh ngạc nhìn qua. Nếu là Nhiêu Dật Phong, có tám phần là đang đùa dai, nhưng Cơ Hương Ngưng tuyệt đối sẽ không đối đãi hắn như vậy, vì thế, hắn đành phải nhịn xuống.

“Vấn đề gì?”

Nhiêu Dật Phong mập mờ chớp mắt vài cái: “Đại sư huynh nghĩ thông suốt rồi sao?”

Mặc Kính Trúc ngẩn người: “Ách?” Nghĩ thông suốt cái gì?

Cười đến càng mập mờ, gian xảo: “Đã quên sao? Đại sư huynh, ngày đó huynh ở Đại thảo nguyên có hỏi ta một vấn đề…” Nhiêu Dật Phong chậm rãi nhắc nhở hắn: “Ta cho huynh biết, ta sẽ làm cho chính bản thân huynh tự mình lĩnh hội. Hiện tại, huynh đã cảm nhận, đã hiểu được lòng mình là thế nào chưa?”

Biểu tình Mặc Kính Trúc vẫn là vẻ mặt mờ mịt, được một lúc, hắn dần dần lộ ra vẻ mặt sở ngộ, nhíu mày suy nghĩ thêm một hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt rốt cục biến thành vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười:

“Tam muội phu, ngươi…”

Thu hồi lại chiết phiến xoay xoay ở lòng bàn tay: “Tốt lắm, Đại sư huynh cuối cùng đã nghĩ thông suốt” Nhiêu Dật Phong cười nói: “Như vậy, thỉnh Đại sư huynh lập tức quay về Trúc xá của mình, Đại tẩu tử đã ở đó chờ đợi từ lâu rồi! Vì Đại sư huynh, Đại tẩu tử luôn cố sức học tập như thế nào để có thể bắt trụ nam nhân tâm, huynh cũng không nên cự tuyệt tẩu ấy, nếu không, tẩu ấy sẽ thực thương tâm thất vọng!”

Mặc Kính Trúc không nói gì, chỉ là thật sâu nhìn chăm chú hắn hồi lâu rồi lập tức xoay người rời đi. Nhưng vừa bước đến Đại môn, hắn bỗng khựng lại, cũng không xo người bỏ lại một câu:

“Tam muội phu, ngươi cũng quá chỉnh người đi?”

“Hắc hắc! Bất quá, chỉnh rất tốt, không phải sao?”

Trầm mặc một chút.

“Cám ơn.” Cúi đầu buông thêm một câu, Mặc Kính Trúc lập tức phi thân rời đi.

Mặc Kính Trúc rời đi, Nhiêu Dật Phong rốt cuộc nhịn không được ha ha phá lên cười.

“Phu nhân, tướng công nàng lợi hại đi?”

Cơ Hương Ngưng vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.

“Đúng vậy! Quả nhiên lợi hại, trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có chàng chỉnh người còn có thể được một câu cám ơn của người ta!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Mặc Kính Trúc trở lại nơi tránh xa thế tục của hắn-Tùng Mai Trúc xá thì hắn mới chú ý tới hai người vẫn luôn luôn theo sát ở bên cạnh hắn Tả Lâm cùng Hữu Bảo đều không có theo tới. Rồi khi hắn đẩy Trúc môn ra cũng phát hiện bên trong phòng không có một bóng người, nhưng trên bàn lại bày đầy các loại thức ăn tinh xảo, còn có hai bầu rượu.

Hắn đi vào bên trong, thấy được một bộ y phục sạch sẽ đặt ngay ngắn trên giường, đỉnh ngọc tỏa ra mùi đàn hương lượn lờ khắp nơi, bước sâu hơn về phía phòng tắm lại phát hiện nước nóng đã được chuẩn bị chu đáo, bước tiếp, hắn rốt cục nghe thấy một tiếng vang khẽ, lặng lẽ đi tới của trù phòng, hắn lặng người nhìn Tử Nãi Dạ đang thật cẩn thận múc canh nóng.

Tâm tình nôn nóng nhất thời trầm yên trở lại.

Nàng đã thay y phục Hán tộc, tóc búi cắm lên một cây trâm ngọc xinh xắn, hoàn toàn nhìn không ra nàng từng là một cô gái Úy Ngột, hắn khẽ cười.

Tuy rằng nấu rất nhiều đồ ăn, nhưng trong bếp không hề lộn xộn, động t của nàng cũng thực thành thạo gọn gàng. Trên môi ngấn lên một nụ cười vui sướng cùng chờ mong, nàng lại tiếp tục sắt hành bỏ vào canh, tiện đà ngó qua nồi hấp, nhìn xem cá hấp một chút.

Mặc Kính Trúc cũng rõ ràng cảm nhận được, trong tích tắc nhìn thấy nàng, con người ổn trọng của hắn đã trở lại.

Đúng vậy, hắn sớm nên biết được, đối với nàng ôn nhu thông cảm, đối với nàng trìu mến ân cần, đối với nàng quyến luyến không rời, đối với nàng bảo hộ, đối với nàng tham muốn giữ lấy, những thứ này hoàn toàn không phải là vì nghĩa vụ, cũng từ lâu thoát ly khỏi phạm trù trách nhiệm rồi. Mà tất cả đây chính là những điều từ tận đáy lòng hắn muốn giành cho nàng.

Gần nửa năm thổng khổ tưởng niệm, còn phải trải qua Nhiêu Dật Phong nhắc nhở mới khiến hắn hiểu được điểm này, đến tột cùng là do hắn quá trì độn, hay là rất cố chấp đây?

Hắn tự ngẫm, lặng yên xoay người lui trở về, vào phòng ngủ cầm lấy bộ y phục tiến vào nhà tắm. Nhưng vừa mới cởi bỏ y phục trên người, hắn liền cảm giác có người cùng theo vào. Hắn quay đầu, phát hiện Tử Nãi Dạ đầy mặt nước mắt kinh hỷ, khuôn mặt đỏ ửng đứng ở cửa.

“Phu quân, Tử Nãi Dạ tới giúp chàng tắm rửa” giọng nàng run nhè nhẹ, không phải do sợ hãi hay ngượng ngùng, mà là do quá mức vui sướng kích động.

Hắn định từ chối, nhưng nhớ tới lời dặn của Nhiêu Dật Phong, hắn liền sửa miệng: “Được” hắn quay đầu lại, tùy ý để nàng hầu hạ hắn tắm rửa. Khi nàng thay hắn chà người, hắn nghe được lời nàng bày tỏ.

“Phu quân, thiếp rất nhớ chàng!”

Than nhẹ “Ta cũng vậy, Tử Nãi Dạ, ta cũng rất nhớ nàng.” Mặc Kính Trúc nhẹ giọng nói.

“Bất quá, thiếp cảm thấy thực đáng giá, bởi vì Tam sư muội dạy thiếp thật nhiều thật nhiều thứ.” Tử Nãi Dạ nói tiếp: “Tuy rằng lá gan của thiếp vẫn nhỏ như cũ, có thể vẫn sẽ ỷ lại chàng, nhưng thiếp cũng có thể làm rất nhiều việc vì phu quân. Tam sư muội nói như vậy là đủ rồi, phu quân nhất định sẽ cảm thấy thiếp là một người thê tử tốt, không bao giờ đi gặp nữ nhân khác”

“Cho dù nàng cái gì cũng không biết, ta vẫn thấy nàng là một người vợ tốt nha! Tử Nãi Dạ. Huống chi, ta cho tới bây giờ không thấy quá nữ nhân nào khác, nàng cần gì phải lo lắng chứ?” Mặc Kính Trúc dở khóc dở cười nói.

Tử Nãi Dạ lặng im trong chốc lát.

“Nhưng là Tam muội phu nói, có thật nhiều vị thiên kim của vương công đại thần đều từng hướng chàng cầu thân nha!”

Cái tên kia miệng thật rộng!

“Tử Nãi Dạ, ta nói rồi ta sẽ không thích nữ nhân khác, cũng sẽ không không cần nàng, nàng không tin ta sao?” Mặc Kính Trúc bất đắc dĩ hỏi.

Tay cầm bối tắm khẽ ngừng lại: “Không phải thiếp không tin a! Phu quân, người ta chính là hy vọng có thể làm cho chàng cảm thấy thiếp là một người vợ tốt thôi!”

Mặc Kính Trúc không khỏi lại thở dài, trong lòng hiểu được không thay đổi được suy nghĩ của nàng: “được rồi, ta đã hiểu, nàng muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy, nhưng ta muốn nàng không cần miễn cưỡng.”

“Mới không miễn cưỡng đâu, phu quân!” Tử Nãi Dạ lớn tiếng phủ nhận “Thiếp thực thích làm những việc này, rất thú vị a! Đặc biệt vừa nghĩ tới đó là làm vì phu quân chàng, thiếp càng thấy hạnh phúc, thật đấy! Nguyên tưởng rằng sẽ rất khó, kỳ thật lại không khó chút nào, cho nên thiếp nhờ Tam sư muội dạy thêm nhiều một chút, chỉ cần có thể làm cho phu quân thích, thiếp hy vọng có thể bắt chước càng nhiều càng tốt, chàng xem…”

Nàng coi như càng nói càng hưng phấn: “Tuy rằng này cầm kỳ thư họa thiếp còn không thế nào là linh quang, nhưng thiếp biết thê tử người Hán nên như thế nào hầu hạ trượng phu, cũng biết nữ tử người Hán nên an bài chính mình như thế nào, còn có thói quen người Hán, ẩm thực người Hán, này đó thiếp hết thảy đều biết hết! Tam muội phu còn nói thiếp thật là lợi hại, hắn nói tay nghề của thiếp cùng Tam sư muội tương xứng, còn nói… Nói… Nói…”

Hưng phấn trôi qua, Tử Nãi Dạ lại đột nhiên dừng lại, chợt thất thanh khóc “Phu quân a! Thiếp rất nhớ chàng a!” Mặc Kính Trúc lập tức quay người đem nàng ôm vào trong lòng, nàng liền tựa vào hắn gào khóc, nước mắt nước mũi tùm lum. “Thiếp nhớ…rất rất nhớ chàng a! Thiếp thật sự nhớ…rất rất nhớ chàng a!” Lúc ban đầu kìm nén sớm đã trôi đi vô tung, nhịn đến lúc này đã là cực hạn của nàng rồi.

“Ta cũng rất nhớ nàng nha!” Mặc Kính Trúc thương tiếc, chợt một phen ôm nàng đứng dậy, bước nhanh đi ra khỏi phòng tắm hướng phòng ngủ mà đi: “Tử Nãi Dạ, nàng rất đói sao?” Cảm giác được thiên hạ trong lòng nhẹ lay động, hắn liền ở môi nàng khinh trác một chút.

“Nhưng trước hết nàng đến an ủi khoảng thời gian tưởng niệm thống khổ của vi phu một chút, sau vi phu mới phẩm thưởng trù nghệ của nàng, ân!”

“Nhưng… nhưng là cá của thiếp…” Còn tại nồi hấp nha!

“Cá nàng sao? n! Cứ để nó chờ thêm chút nữa, ta cam đoan nó sẽ không oán giận, cũng sẽ không đào tẩu!”