Ân Tứ

Chương 43




"Anh, anh xem em mặc cái này đẹp không?" Ngô Ngọc đứng ở trước gương đã thay đổi hơn mười bộ trang phục, vẫn là chưa xác định được chủ ý. Có đôi khi nhiều quần áo quá cũng không phải là một chuyện tốt.

"Rất đẹp!" Ngô Chấn ngẩng đầu liếc mắt nhìn.

"Anh sao cứ nói rất đẹp mãi a! Anh không thể giúp em chọn một bộ sao?" Ngô Ngọc ai oán nói, trong giọng nói còn mang theo một vài phần nũng nịu.

Ngô Chấn thở dài, cẩn thận nhìn một chút, nói một câu: "Cái váy dài màu xanh da trời cũng không tệ. Màu sắc rất đẹp!"

"Nhưng váy dài mặc buổi tối hiệu quả không tốt, ở dưới ánh đén không nổi bật."

"Vậy mặc cái áo màu cà phê kia, lại phối thêm váy ngắn."

"Mặc áo đó không thể phối váy ngắn."

"Vậy phối quần soóc."

"Nhưng mặc vào em cứ cảm thấy có vẻ quá trưởng thành, em muốn phải là cái loại thoạt nhìn rất dễ thương nhưng lại rất cao quý, chính là kiểu vậy đó."

"Anh van em, anh không phải là chị hai của em được không? Dễ thương và cao quý vốn chính là hai thứ không hòa hợp. Em không phải là ở Thượng Hải học qua ngành thiết kế thời trang một thời gian sao! Anh lại là một người ngoài nghề, em nói cái này với anh chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao? Em vẫn là tự mình lăn qua lăn lại đi!" Ngô Chấn nói xong cũng cầm đồ đạc của mình tới trước cửa chờ cô, so với để cậu đứng ở trong phòng nhìn Ngô Ngọc thay quần áo, còn không bằng để cậu ở cửa trúng gió.

"Được rồi! Thế nào?" Ngô Ngọc cuối cùng cũng đi ra.

Ngô Chấn gật đầu, "Cũng không tệ lắm, đi nhanh đi! Đừng để cho Trình Hàn Lang chờ chúng ta. Quà đã cầm theo đủ chưa?"

"Đủ rồi!" Ngô Ngọc giơ giơ túi quà trong tay.

Ngô Chấn lái xe hướng về phía nhà Trình Hàn Lang, dọc theo đường đi Ngô Chấn thấy Ngô Ngọc ngồi ghế phó lái cứ cười cười, cách mấy phút lại lấy ra một cái gương, một khi phát hiện trên mặt có gì liền lập tức trang điểm chỉnh lại.

Trong lòng Ngô Chấn hiểu rõ Ngô Ngọc đại khái là có chút ý tứ với Trình Hàn Lang rồi, tuy rằng cậu đã lâu không gặp Trình Hàn Lang, thế nhưng cậu vẫn có một chút lo lắng đối với tình cảm này của Ngô Ngọc, bằng hiểu biết về Trình Hàn Lang của cậu, hắn là một người rất khó bị rung động. Tình yêu trong cuộc đời của hắn cũng không phải là một thứ quá quan trọng. Cậu sợ em gái của mình sẽ rơi vào quá sâu, đến cuối cùng bị tổn thương chính là bản thân cô.

"Wow!" Ngô Chấn vừa vào cửa liền cho Trình Hàn Lang một cái ôm hùng hổ. Hai người hết sức hưng phấn, lại không biết nói cái gì cho tốt.

"Anh, trước hết để cho anh Ngô vào nhà ngồi một chút đi!" Thành Thành ở bên cạnh nhắc nhở.

Ngô Chấn lúc này mới chú ý tới đứa bé trai trước mắt này, "Này...Tên gì nhỉ? Là Trình Thành kia sao?" Ngô Chấn chỉ vào Thành Thành hỏi.

"Ừ." Trình Hàn Lang cười trả lời.

"Không thể nào, lớn lên đẹp trai như vậy! Cũng không phải, phải nói là xinh đẹp, em cậu lớn lên thật đúng là xinh đẹp!" Ngô Chấn một bên nhìn Thành Thành một bên xuýt xoa không ngớt.

"Cậu nói mấy cái này làm cái gì? Nhìn cậu ăn mặc chỉnh chu như vậy còn tưởng rằng cậu có tiến bộ nhiều một chút ni, kết quả vẫn là một bộ dáng cà lơ phất phơ!" Trình Hàn Lang trêu ghẹo mà nói.

"Mấy người sao lại bỏ quên em?" Ngô Ngọc ở bên cạnh bắt đầu bất mãn. Trình Hàn Lang lúc này mới chú ý tới Ngô Ngọc. Cô hôm nay ăn mặc rất thùy mị, rất thanh lịch, không giống như những trang phục thoải mái lúc trước, thoạt nhìn đặc biệt thanh thuần.

Trình Hàn Lang hướng cô cười một cái, lần này bị Thành Thành nhìn vào trong đáy mắt. Lúc nãy Ngô Ngọc vừa lên tiếng, Thành Thành đã liền nghe ra là cô gái trong điện thoại ngày hôm đó. Sự phát hiện này khiến nó có chút khổ sở. Thế nhưng hôm nay là sinh nhật Trình Hàn Lang, nó làm sao có thể biểu hiện ra dáng vẻ không cao hứng? Thành Thành nhìn bọn họ tụ thành một đoàn, bản thân lặng lẽ đi vào nhà bếp, chuẩn bị một ít đồ uống và hoa quả.

"Đi qua chỗ khác chơi, người lớn nói chuyện con nít con nôi chen miệng vào làm gì?" Ngô Chấn quay đầu nói với Ngô Ngọc một câu như vậy, Trình Hàn Lang thấy Ngô Chấn tuy rằng ngoài miệng là trách cứ, nhưng trong ánh mắt cũng là cưng chiều vô cùng, xem ra cậu ấy rất yêu thương cô em gái này. Ngô Ngọc mặt mày nhăn nhó bực bội hò hét mà đi tìm Thành Thành.

"Có cần chị giúp em không?" Ngô Ngọc nở nụ cười ngọt ngào với Thành Thành, Thành Thành cảm thấy nụ cười này thật là thân thiết, trách không được anh nó đối với cô không giống như đối với những cô gái khác, cô gái này thực sự rất khó mà làm cho người ta thấy chán ghét.

Thành Thành cười nói không cần, Ngô Ngọc liền cùng Thành Thành kéo nhau đến một phòng khác chơi. Ngô Ngọc xem tới nhìn lui khắp nơi, giống như là ở nhà mình.

"Nhà em có ảnh chụp của anh em khi còn bé không?" Ngô Ngọc hỏi.

"Có, em đi lấy cho chị!" Thành Thành đi qua phòng ngủ của mẹ Trình.

"Nhanh lên một chút a!" Ngô Ngọc ở phía sau kêu, cô ở trong phòng nhìn rất lâu, nhìn rất nhiều thứ Trình Hàn Lang thường dùng. Cảm giác thứ nào thứ nấy đều ngay ngắn có trật tự như vậy, một chút cũng không có giống như anh của cô, cho bao nhiêu đồ tốt cũng sẽ khiến cho mọi thứ hư hỏng lộn xộn. Điểm này lại để cho cô cảm thấy đặc biệt tốt, hiện tại cô cảm thấy Trình Hàn Lang tồn tại ở trong mắt cô tựa như một vị thần vậy, không có một chút khuyết điểm.

Đang suy nghĩ như vậy, Thành Thành đem một quyển album cầm tới, Ngô Ngọc mở cuốn alum ra, bên trong có ảnh chụp của Trình Hàn Lang vào những thời điểm khác nhau, có một số hình ảnh cô vẫn lưu giữ trong ký ức, có một số thật là chưa từng thấy qua, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cảm thấy rất hứng thú, ở bên cạnh một lúc nhìn rồi một lúc nhăn, một hồi lại cười trộm. Thành Thành ở bên cạnh nhất thời nghĩ Ngô Ngọc thật sự rất đáng yêu, nếu như anh nó thích cô, này cũng không có gì để mà so đo nữa.

"Người này là ai vậy? Thật là đẹp trai a!" Ngô Ngọc chỉ vào người trong hình nói.

"À, là ba của anh em!" Thành Thành trả lời.

"Ba của anh em?" Ngô Ngọc lại bắt đầu không hiểu, "A, chị nhớ rồi, chị có nghe anh chị nói qua, em là được nhà ảnh nhận nuôi đúng không?"

"Đúng vậy..." Thành Thành nghĩ tới, vốn dĩ lúc đầu nó cũng không phải là người nơi này. Nếu như không phải lần ngẫu nhiên đó, chính là bản thân nó ngay cả cơ hội nói chuyện với Trình Hàn Lang cũng không có đi, càng miễn bàn tới một chút điểm quan tâm của hắn. Cho tới bây giờ được như thế này thực sự đã là một loại ban ơn ông trời dành cho nó rồi, còn có cái gì chưa đủ chứ?

Ngô Ngọc thấy ánh mắt của Thành Thành ảm đạm xuống, cho là lời mình nói thương tổn tới nó, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, chị cũng không phải cố ý nói như vậy, chị đúng là cái đứa cứ luôn thiếu suy nghĩ không được lịch sự."

Thành Thành vội vã xua tay, "Em không có tức giận, thật đó, chuyện này người khác cũng thường nói tới, em đã sớm không để ý rồi."

Ngô Ngọc lúc này mới nở nụ cười, lại cúi đầu nhìn.

"Đây lại là ai?" Ngô Ngọc chú ý tới một tấm duy nhất Trình Hàn Lang chụp cùng một cô gái.

"À! Đó là bạn gái đầu tiên của anh em, là du học sinh ở trường của bọn ảnh." Ngô Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng hiểu. Lại xem tới xem lui tấm hình kia nhiều lần, trong ánh mắt hiển lộ ghen tị không thể nghi ngờ.

"Người thứ nhất? Vậy anh của em có nói qua có mấy người rồi không?" Ngô Ngọc thăm dò hỏi.

"Chỉ có một người này, bất quá chị này đã về nước, họ đã chia tay lâu rồi, anh em cho tới giờ vẫn là độc thân."

Thành Thành đem album Ngô Ngọc đã xem xong cất đi, Ngô Ngọc lại hỏi một ít vấn đề về Trình Hàn Lang, đều là trực tiếp mà hỏi, hỏi hắn thích ăn thứ gì, bình thường thích chơi cái gì, không thích nhất dạng con gái nào. Thành Thành đều kiên nhẫn trả lời. Ngô Ngọc rốt cuộc đã có những hiểu biết căn bản về Trình Hàn Lang.

Thành Thành thấy hết thảy mọi thứ, hiểu rằng bất kể Trình Hàn Lang nghĩ như thế nào, người trước mắt này hoàn toàn là yêu thích anh của nó. Hơn nữa người này thực sự rất tốt, khiến chính nó cũng không thể ghét bỏ, nếu như hai người bọn họ thật sự có tương lai, như vậy Thành Thành nó cũng nên chúc phúc họ đi thôi!

"Em nghĩ gì thế?" Một câu nói của Ngô Ngọc cắt đứt suy nghĩ xa xôi của Thành Thành.

"Dạ không có gì...Nghĩ xem tối hôm nay ăn cái gì?" Thành Thành vội vàng trả lời.

"Không cần em nghĩ nữa, anh em bảo hôm nay dẫn chúng ta đi ra ngoài ăn, chúng ta ra ngoài phòng khách đi! Ở trong phòng sắp muộn rồi."

Ngô Ngọc nói xong cũng đi ra ngoài, Thành Thành liếc mắt nhìn nhà bếp, cuối cùng thở dài đi theo ra ngoài.