Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 2




Nhà chính.

Trong phòng khói xanh lượn lờ, có thể thấy được, bên trong nhà này sáng sớm đã đốt hương. Mùi thơm thâm trầm và gia cụ xưa cũ bài trí càng làm cho người biết được, đây là phòng ở của người lớn tuổi.

Người lớn tuổi này là nữ tử, là lão phu nhân Trịnh phủ. Lão phu nhân phú quý cả đời, đã đến tuổi tri thiên mệnh, nhưng vẫn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, hết sức thoả đáng.

Bà ngồi ở thượng vị, bưng ly trà trong tay nhấp nhẹ, khẽ nhếch đuôi mắt khiến người cảm giác ác liệt. Mấy người còn lại đứng phía dưới, cũng không dám nói lời nào.

Mà quỳ gối ở giữa, chính là tiểu thư hai phòng Trịnh gia, Lục tỷ nhi Tĩnh Xu cùng Thất tỷ nhi Tĩnh Hảo.

Nhấp một ngụm trà, Trịnh lão phu nhân nhìn xuống hai người đang quỳ, rốt cục mở miệng nói: “Nói một chút đi. Các ngươi đây là làm chi.”

Trịnh lão phu nhân vừa nhìn là biết lúc còn trẻ luôn ở thế thượng phong, chỉ cần mở miệng, là có thể thấy được khí thế cường ngạnh.

Tĩnh Xu nghe lời này, lập tức khóc òa, nàng ta ủy ủy khuất khuất nức nở nói: ”Tổ mẫu, cầu xin tổ mẫu làm chủ cho ta. Tiểu Thất nàng đánh người. Ta bất quá là hảo tâm quan tâm nàng, nàng lại trở mặt vô tình, thừa dịp không có người trực tiếp đánh ta một bạt tai, tiếp theo còn đẩy ngã ta. Những hộ viện kia đều nhìn thấy, lúc bọn họ đến, ta đã bị Tiểu Thất đánh ngã xuống đất.”

Tĩnh Xu dứt khoát tín khẩu thư hoàng*, nàng ta đã liệu chừng những hộ viện kia sẽ không phản bác, mà Tiểu Thất dù nói cũng không ai tin, nàng có thể nói ra sao? Nàng có thể nói ra mình mắng nàng cái gì sao? Ha ha! Trong lòng Tĩnh Xu cực kỳ đắc ý.

* người xưa dùng thư hoàng để xóa chữ, nên nói việc ăn nói bừa bãi bất chấp sự thực là “tín khẩu thư hoàng”

Tĩnh Xu tiên phát chế nhân, Tiểu Thất ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Xác thực là ta động thủ trước. Chỉ là Lục tỷ tỷ vì sao không nói ta vì sao động thủ trước đây! Lật ngược phải trái như vậy, ngươi là xem mọi người không dám nói thật đi!”

Nàng cũng không phải là kẻ đáng thương để cho người khi dễ, mắng nàng không quan hệ, nhưng là chửi bới cha mẹ nàng, nàng dù thế nào cũng không theo.

Tĩnh Xu đáng thương kể lể: “Ta biết rõ Tam thúc bị thương, muội muội tâm tình không tốt. Nhưng là tâm tình không tốt có thể khi dễ tỷ tỷ như vậy sao? Lục tỷ tỷ thật lòng đối đãi ngươi, ngươi vì sao lại không biết Lục tỷ tỷ hảo đây! Về phần ngươi nói mọi người không dám nói ra sự thật, mọi người vì sao không dám nói ra lời thật, tổ mẫu là chủ nhà nhà chúng ta, chỉ cần tổ mẫu hỏi, ai dám không nói thật đây!”

Trong ánh mắt nàng ta mang theo khiêu khích.

Tiểu Thất nhìn dáng vẻ tiểu nhân của nàng ta, nói: “Lục tỷ tỷ tại sao không nói ngươi lúc ấy nói gì đó? Ta động thủ trước đánh tỷ tỷ, ta cam tâm chịu phạt, chỉ là, Lục tỷ tỷ tại sao không nói ngươi nói gì đó? Ngươi mắng ta là nha đầu bỉ ổi không có vấn đề gì, ngươi từ nhỏ không thích ta. Nhưng là ngươi vũ nhục cha mẹ ta, ta dù thế nào cũng không đồng ý. Dù nói thế nào, bọn họ đều là trưởng bối của ngươi, bất kể như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi ở sau lưng nhục mạ đi? Hay là nói, Lục tỷ tỷ cảm thấy, tùy ý bố trí Tam thúc, tam thẩm của mình thật ra là không sao cả?”

Trăm thiện hiếu đứng đầu, mặc kệ khi nào thì, hiếu luôn là cực kỳ trọng yếu.

Tiểu Thất nói như vậy, lập tức đặt Tĩnh Xu vào hoàn cảnh không tốt, đại phu nhân Vương thị thấy nữ nhi như vậy thì không kiềm được, lập tức nói: ”Tiểu Thất ngươi nói lời này hơi quá. Nếu như Lục tỷ tỷ ngươi thật sự nói lời này, ta làm mẫu thân, tất nhiên sẽ đánh chết nàng. Nhưng cũng như ngươi nói, lúc ấy cũng không có người nào khác ở đây, làm sao biết, không phải là ngươi vì giải vây việc mình đánh người, tiến tới tùy ý bố trí? Ngươi nói Lục tỷ tỷ người từ nhỏ không thích ngươi, nhưng là Đại bá mẫu ta nhìn, nàng mỗi lần muốn cùng ngươi giao hảo, đều thất bại trở lại. Hai người các ngươi tranh chấp, nàng có lợi gì đây! Ngươi có nha hoàn của ngươi, nàng có nha hoàn của nàng, tự nhiên đều là người hướng về người. Những thứ này rất khó phân biệt ai nói là sự thật, ai nói là giả dối. Nhưng là ngươi đẩy ngã Lục tỷ tỷ, ngược lại rất nhiều người đều nhìn thấy.”

Tiểu Thất chân thành nhìn qua Vương thị, nghiêm túc hỏi: “Đại bá mẫu là muốn cố tình thiên vị sao?”

Vương thị bị nghẹn một chút, đang muốn tiếp tục nói cái gì, thì nghe Trịnh lão phu nhân ho khan một tiếng.

Mấy người lập tức im lặng.

Trịnh lão phu nhân cũng không nhìn Tiểu Thất, đem ly trà để xuống, bà nhìn Vương thị, khẽ nhíu mày một cái, Vương thị thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi.

“Ngươi là thân phận gì, Tiểu Thất là thân phận gì, tiểu hài tử đánh nhau, ngươi làm trưởng bối, chộn rộn cái gì. Còn ghét bỏ không đủ loạn sao? Ngươi lúc ấy ở hiện trường? Nhìn thấy hết thảy?” Giọng nói Trịnh lão phu nhân không nặng, nhưng trong lời nói lại có nồng đậm bất mãn.

Vương thị lập tức quỳ xuống: “Là con dâu luống cuống.”

“Ngươi là dâu cả phòng lớn, nhưng lại không có một chút khoan thai rộng lượng, ngươi như vậy, làm sao lão thân yên tâm đem việc bếp núc trong phủ giao cho ngươi?” Trịnh lão phu nhân mượn cơ hội gõ con dâu.

“Là con dâu sai rồi, kính xin mẫu thân chỉ điểm con dâu nhiều hơn.”

Trịnh lão phu nhân thấy thị kinh hoàng sợ hãi, vẻ mặt hòa hoãn một chút, lại nhìn về phía hai vị cô nương.

Tĩnh Xu khóc một phen nước mắt nước mũi, hai má vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc quần áo cũng hơi có vẻ mất trật tự; mà Tĩnh Hảo là một bộ dáng quật cường, mặc dù quần áo cũng mất trật tự, nhưng là so với Tĩnh Xu, tốt hơn nhiều.

Bà híp mắt tinh tế quan sát, càng cảm thấy bộ dáng Tĩnh Hảo quật cường khiến cho bà không vừa ý, bà mặt lạnh nói: “Lúc ấy đến tột cùng vì sao đánh nhau, không người biết được. Hai người các ngươi cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau, lão thân cũng không muốn phân xử cho hai ngươi. Chỉ là, Tiểu Thất ngươi động thủ trước, chính là không đúng, mặc kệ tỷ tỷ của ngươi nói gì đó, bản thân ngươi có thể tới báo cho ta, ta sẽ làm chủ, ngươi tự động thủ, là ngươi không đúng. Hơn nữa ngươi xem thương của tỷ tỷ ngươi. Cô nương gia đang yên đang lành, một khi trên đùi lưu lại vết sẹo, tương lai ngươi có thể gánh vác sao?”

Vừa nói như vậy, Tĩnh Xu khóc lợi hại hơn.

Lão phu nhân liếc ngang Tĩnh Xu một cái, thanh âm nức nở của Tĩnh Xu lập tức nhỏ xuống.

“Ngươi cũng đừng khóc, nếu không phải miệng ngươi bỉ ổi, Tiểu Thất sẽ không động thủ. Ta còn chưa già lẩm cẩm đâu!” Trịnh lão phu nhân lại gõ Tĩnh Xu.

Tĩnh Xu không dám nói lời nào.

“Đều là làm mẫu thân, một người nghe thấy nữ nhi có chuyện, vội vàng chạy đến, một người thì qua hai nén hương, cũng không thấy bóng dáng, quả nhiên là con dâu hiền Trịnh gia chúng ta.” Lão phu nhân trào phúng.

Tiểu Thất biết rõ đây là nói mẹ nàng, khổ sở trong lòng. Mẹ nàng mỗi ngày đều phải chiếu cố cha nàng, căn bản hết cách phân thân. Hơn nữa, kể từ lúc cha nàng gặp chuyện không may, người trong phủ càng xem thường bọn họ, rất nhiều chuyện, sợ là căn bản cũng sẽ không thông báo cho tam phòng.

“Được rồi, sáng sớm đang yên đang lành, đã bị các ngươi làm hỏng. Các ngươi ai cũng đừng nói ai, nha hoàn đánh năm mươi đại bản. Chu bà tử, đi lấy roi mây, đánh Tiểu Thất mười roi.” Thấy Tĩnh Xu lộ vẻ sợ hãi, lão phu nhân tiếp tục nói: “Tiểu Lục bị thương, không thích hợp đánh phạt, phạt nàng chép sách đi.”

Xử phạt bất công như vậy, Tiểu Thất trong lòng khó chịu, nhưng nắm váy không chịu xin tha.

Chu bà tử mới ra cửa, lại vòng vo trở lại, bà đi vài bước tiến tới trước mặt lão phu nhân, nói thầm.

Cũng không biết nói gì đó, lão phu nhân lập tức đứng dậy: “Mau đỡ lão thân đi nghênh đón vương gia.”

Lúc này hoàn toàn không còn cảm giác cao cao tại thượng vừa rồi, mặt mày đều là cười.

Chu bà tử đỡ bà ra cửa, Tiểu Thất cùng Tĩnh Xu quỳ, không dám đứng lên.

Tĩnh Xu thấy trong phòng còn có nha hoàn của lão phu nhân, không dám nhiều lời, về phần Vương thị ngược lại nhanh chóng đứng dậy, đi theo ra nghênh đón.

Tiểu Thất thấy bọn họ như thế, chỉ cảm thấy một hồi chán ghét, những người này, vì quyền thế đã không cần thể diện. Cha nàng trở thành tiên sinh của tiểu thế tử, không biết bọn họ những người này cao hứng cỡ nào, chỉ cảm thấy có thể dính vào đại tiện nghi. Hiện thời cha nàng đã xảy ra chuyện, bọn họ cũng là mượn chuyện này không ngừng sát vào Trung Dũng vương gia. Nếu có thể tự mình làm, đối với cha nàng, bọn họ cũng không cần để tâm.

Không nói hai bá phụ, mà ngay cả tổ mẫu cũng là như thế.

Tĩnh Xu thấy vẻ mặt Tiểu Thất có vài phần đau thương, nhỏ giọng nói: “Mười roi mây, đánh chết ngươi tiện nha đầu này.”

Tiểu Thất liếc nàng một cái, không để ý nàng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thì nghe phòng ngoài truyền tới một hồi tiếng bước chân, hai người đều quỳ hảo.

Quả nhiên đúng là lão phu nhân trở lại, mà đồng thời tới, ngoại trừ đại phu nhân Vương thị, còn có mẫu thân của Tiểu Thất, tam phu nhân Lâm thị.

Lâm thị mắt nhìn thẳng, cũng không nhìn Tiểu Thất một cái, lại đỡ lão phu nhân ngồi xuống thượng vị.

Tâm tình lão phu nhân không tệ, bà mím môi, khoát tay với hai vị cô nương.

“Kỳ thật, lão thân chỉ hù dọa các ngươi, cô nương yểu điệu, thực đánh, thương thân các ngươi, đau lòng ta người làm tổ mẫu này.”

Tĩnh Xu muốn mở miệng cãi lại, rõ ràng phải bị đánh không có nàng ta. Nhưng chưa kịp nói đã bị Vương thị trừng trở về.

“Tiểu Thất, ta với mẫu thân ngươi thương lượng qua. Phụ thân ngươi cả ngày hôn mê, cũng không thấy chuyển biến, mặc dù Trung Dũng vương gia thỉnh Tiết thần y chữa trị, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào một người này. Ngươi làm nữ nhi, cũng nên vì phụ thân ngươi làm chút gì đó, như thế cũng tốt hơn ngươi mỗi ngày cùng Lục tỷ nhi hồ nháo.” Ngừng một chút, lão phu nhân quan sát thần sắc Tiểu Thất, thấy nàng cực kỳ nghiêm túc, tiếp tục nói: “Ngươi đi An Hoa Tự ở ngoại ô vì phụ thân ngươi cầu phúc đi! An Hoa Tự là am ni cô nổi danh trong kinh, Quan Âm nương nương ở đó linh nghiệm nhất, ngươi đi vì phụ thân ngươi cầu phúc một tháng, coi như là vì bệnh của phụ thân ngươi tận một phần tâm.”

Tiểu Thất dập đầu xác nhận.

“An Hoa Tự là nơi nương nương xuất gia, ngươi đi nơi đó, phải cẩn thận an phận, chớ đừng như trong phủ. Nếu như ngươi hồ nháo quấy nhiễu nương nương, như vậy Trịnh gia chúng ta, sẽ không nhận ngươi người nữ nhi này.” Trong giọng nói của Trịnh lão phu nhân chứa hàn băng.

Tiểu Thất nghe được, nàng nghiêm túc cẩn thận, “Ta biết rồi. Tổ mẫu yên tâm, ta sẽ hảo hảo cầu phúc cho phụ thân, cha ta nhất định sẽ tỉnh lại.”

Trịnh lão phu nhân gật đầu, “Được rồi, sáng sớm đã bị các ngươi quấy nhiễu, ta lại có chút đau đầu, đều trở về đi, ta cũng nghỉ ngơi một chút. Vợ lão Tam, ngươi an bài Tiểu Thất ngày mai xuất phát.”

“Vâng” Lâm thị cung kính thưa.