Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 3: Sự chú ý




Edit + beta: Linxu

Ninh Trí ngồi xe công ty đi thẳng về nhà, cô vào nghề năm 17 tuổi, số tiền nhận được từ việc trình diễn trên sàn catwork đều dùng để trả phí đào tạo cho công ty, vé máy bay, tiền ở khách sạn, may mà người mẫu còn có thể dựa vào hợp đồng quảng cáo, làm đại sứ để kiếm tiền, những năm này hoạt động quảng cáo ở nước ngoài của cô khá tốt, thu về không ít tiền, đại khái thì cũng gấp trăm lần tổng thu nhập một năm của ba mẹ cô cộng lại.

Cô mua một căn hộ ở trung tâm thành phố cho ba mẹ, ngày lễ ngày tết đều về nhà một chuyến, bây giờ cô đang tới khu phố đó.

Đúng giờ cao điểm tan làm, chiếc xe thương vụ đen dừng ngay cửa, Ninh Trí gọi điện thoại cho mẹ cô, cuộc gọi được nhận rất nhanh, mẹ cô hỏi liền tù tì: “Ninh Trí! Hóa ra con vẫn chưa quên ba mẹ, lần nào cũng là ba mẹ gọi cho con, hôm nay thật là một ngày lạ, con tự gọi điện về đây.”

Đầu bên kia mẹ cô nói liên tục, Ninh Trí bĩu môi: “Đâu có, không phải con cũng thường xuyên gửi wechat cho mẹ sao?”

“Gọi điện, nhắn tin trên wechat, sao bằng được nhìn thấy con thật, con nói mẹ nghe xem, trừ dịp tết ra, có lúc nào con về được đâu? Con không phải nhân viên hành chính, sáng chín chiều năm, chỉ được nghỉ mấy ngày lễ quốc gia, bình thường chẳng thể về nhà, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng con hoàn toàn không thương ba mẹ, ba mẹ thật khổ mà.”

“Vâng, vâng, vâng, con về, con về ngay.” Ninh Trí đáp lời, ở bên kia điện thoại mẹ cô vẫn tiếp tục đọc diễn văn.

“Con đừng tưởng con kiếm được nhiều tiền là con giỏi, con nghĩ lại xem, năm nay ba mẹ bao nhiêu tuổi, vẫn không gặp con thường xuyên được, có nhiều tiền nữa cũng không vui vẻ gì.”

“Dạ, con biết rồi.” Ninh Trí gật gật đầu, nghĩ thầm cô đã đứng ngay trước cửa nhà, lát nữa sẽ cho họ một niềm vui bất ngờ, “Ba đâu mẹ?”

“À..., ông ấy hả, đang ngồi xem TV trên sofa kia kìa, xem phim kháng chiến chống Nhật từ sáng đến tối.” Bên cạnh truyền đến giọng ba cô, Ninh Trí cong môi cười.

Mẹ Ninh lại hàn huyên với cô một lúc, xe thương vụ chạy vào tiểu khu, dừng dưới lầu nhà cô, cô đi vào khu nhà ở, lễ tân giữ đồ hỏi cô xong, biết được cô là hộ gia đình ở đây, nhanh chóng cho cô vào.

(Linh: tui rất thắc mắc, đoạn trên tác giả ghi trước cửa nhà, xuống dưới lại thành xe chạy vào cổng tiểu khu rồi gặp lễ tân gì nữa vậy???)

Ninh Trí nhấn mật mã, thang máy ngừng ở tầng nhà cô, vừa vào cửa, liền kêu với vào: “Mẹ! Ba! Con về rồi!”

Không ai trả lời.

Ninh Trí khó hiểu đi vào, không phải mới nãy gọi điện nói đang xem TV sao? TV tắt, bàn trà sạch loáng, tới cả ly nước cũng không có, cô đi vào phòng bếp, phòng bếp cũng rất sạch sẽ, đáng lý ra giờ là giờ nấu cơm tối, mẹ cô hẳn phải đang nấu ăn mới đúng chứ.

Ninh Trí vuốt bàn ăn, vừa giơ tay lên nhìn, trên ngón tay là cả lớp bụi, cô liền sinh nghi.

Cô lấy điện thoại gọi lại cho mẹ Ninh: “Mẹ, hai người đang ở đâu vậy?”

Mẹ Ninh trả lời: “Sao hôm nay con thích gọi điện cho mẹ già này thế? Ba mẹ còn ở đâu được nữa? Ba mẹ đang ở nhà này.”

“Thật không đó?” Ninh Trí hừ hừ.

“Con bé này, nói chuyện kỳ cục.”

“Mẹ, Oscar nợ mẹ một bức tượng vàng rồi.” Ninh Trí cười cười nói mát,”Con đang ở nhà đây này, mẹ đoán xem con thấy gì, trong nhà đã tích được một tầng bụi dày rồi đấy.”

Bên kia điện thoại mẹ Ninh đờ người, bị phát hiện nói dối, bà chột dạ nói: “Con về nhà rồi hả? Ôi ôi, sao con không nói trước một tiếng, để ba mẹ đi đón con, không phải con bảo nghỉ ở Miami sao?”

“Mẹ, mẹ nói thật đi, hai người đang ở đâu?”

“Được rồi được rồi, mẹ và ba con đang ở thành phố Chiang Mai* Thái Lan, chả phải gần đây Thái Lan miễn phí thị thực** sao, mẹ nói con nghe, đây là thành phố Đặng Lệ Quân yêu nhất...”

*Chiang Mai: Một thành phố du lịch nổi tiếng ở Thái Lan.

**Phí thị thực: hay còn gọi là phí xuất nhập cảnh. GG caca luôn chào đón bạn.

Hoá ra bọn họ chê mùa đông ở đây trời lạnh, đi chơi Malaysia, Thái Lan với bạn bè, nhắm thấy ở Chiang Mai lâu dài được, vừa về nước đã vội vã mua tấm vé máy bay qua đó thêm chuyến nữa, điểm đến dự định tiếp theo là Tam Á*, nói đi là đi tự nhiên vô cùng, còn gạt cô bảo đang ở nhà.

*Tam Á: là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc.

Nghe đến đoạn sau, Ninh Trí cười thành tiếng, “Được rồi, ba mẹ cứ đi du lịch cho vui, dù sao ba mẹ về hưu rồi cũng không làm gì thêm, con ở nhà một mình cũng được. Sao lại về ấy ạ? Công ty bảo con về. Về làm gì ạ? Sao con biết được chứ...”

Cô vừa gọi điện với mẹ Ninh vừa đi vòng vòng trong nhà, các thiết bị lắp đặt trong nhà không có gì thay đổi, vẫn theo phong cách Bắc Âu cô thích. Nói đến trang hoàng, ba mẹ cô vốn muốn sắp theo kiểu nhà của cán bộ kỳ cựu, bị một phiếu phủ quyết của cô, sức mạnh kinh tế quyết định địa vị, ba mẹ cô chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong nhà không có người, cũng không có đồ ăn, tủ lạnh trống không, Ninh Trí về phòng thay đổi bộ đồ thường thoải mái định bụng sang trung tâm mua sắm bên cạnh mua chút đồ ăn.

Đến trung tâm, cô lấy điện thoại tìm tòi đồ chay trên trang web nhà hàng, đi qua lấy một phần salad mang về, ngồi một bên chờ nhân viên phục vụ gói đồ ăn lại, mấy người qua lại thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn cô.

Trông họ châu đầu ghé tai, Ninh Trí coi như không thấy gì, sơ trung cô đã cao 1m75, đến cao trung lại cao thêm, 17 tuổi vào nghề người mẫu đã cao 1m78, qua mấy năm cũng cao lên một chút, nhưng trên trang web công ty IMG không có thay đổi, cô cũng mặc kệ.

Cô liếc qua họ, phát hiện vẻ mặt vẻ mặt có gì đó khác trước, trước kia chỉ cần cô lạnh mắt quét một vòng, bọn họ sẽ chột dạ xoay người rời khỏi, nhưng giờ nét mặt ai cũng rất hưng phấn, trên mặt tràn đầy... nụ cười bà tám?

Lúc Ninh Trí chờ hết kiên nhẫn, một nữ sinh nhỏ nhuộm tóc xanh sẫm tới hỏi: “Chị ơi,...”

Cô còn chưa nói xong, Ninh Trí lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không chơi bóng rổ.”

“Không phải, xin hỏi chị có phải...”

“Tôi cũng không đánh bóng chuyền.”

Từ nhỏ đến lớn, nhìn cô cao như vậy, ai cũng hỏi cô có phải học sinh trường thể thao không, rất giỏi môn thể dục đúng không, có chơi bóng rổ không? Không phải ai cao đều giỏi chơi bóng rổ, Ninh Trí căm thù cái mác này vô cùng tận, lúc cô còn đi học chưa từng đạt tiêu chuẩn ba bước ném vào giỏ lần nào.

Nữ sinh nọ bị cô bức, nóng nảy la lớn: “Em muốn hỏi chị có phải bạn gái Thẩm An Chi không!”

Cô vừa nói hết lời, tất cả mọi người trong nhà hàng lẫn người đi qua trung tâm mua sắm đều nhìn thẳng vào Ninh Trí, giờ khắc này thời gian như ngừng lại, động tác mọi người ngưng đọng, người đang ăn cơm quay đầu nhìn cô, phục vụ quầy bán cơm ngẩng đầu nhìn cô, người xách túi mua đồ đi ngang qua cũng dừng chân nhìn sang nốt.

Nhận được nhiều ánh nhìn chăm chú như vậy, Ninh Trí lại không chút hoang mang, vẻ mặt cô như cũ, đứng lên nhận hộp đồ nhân viên phục vụ đưa, sau đó bước nhanh ra cửa.

Về câu hỏi của cô bé này, không phải cô không muốn trả lời, mà là gặp phải scandal kiểu này càng nói càng sai, càng tô càng đen, chưa biết chừng tiêu đề hot nhất ngày mai sẽ là cô, nói lý với ký giả nhà báo? Đùa à.

Đứng trên đầu sóng ngọn gió, có gặp phải ai đi nữa cũng không được nói lung tung, chút thường thức này cô vẫn biết, nếu không thì cần đám người bên bộ phận quan hệ xã hội kia làm gì.

Người chung quanh phản ứng lại rất nhanh, bắt đầu lấy điện thoại chụp hình cô, Ninh Trí nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, sau lưng còn có mấy người theo đuổi không bỏ, một số người qua đường không rõ chân tướng thấy thế cứ tưởng là minh tinh, cũng ào ào lấy điện thoại chụp ảnh.

Tình cảnh quỷ gì thế này? Người đi đường còn khủng bố hơn mấy nhiếp ảnh gia vây ở ngoài tuần lễ thời trang.

Cô trốn vào cửa hàng tiện lợi gần đó mới thoát được mấy người kia, dưới ánh mắt tò mò của nhân viên cửa hàng, cô bình tĩnh lấy mấy bình bọt khí với vài bịch trái cây tươi.

Lúc tính tiền, TV trên quầy thu ngân đang nói về tin tức giải trí, nữ MC tươi cười ngọt ngào nói: “Nhắc tới tên của anh, chúng ta sẽ nghĩ đến hình tượng nam thần kinh điển mà anh diễn, vị sư phụ cấm dục nhưng thâm tình trong phim tiên hiệp, là anh cảnh sát hình sự đa mưu túc trí luôn lãnh tỉnh trong phim trinh thám cũng là Hán Vũ Đế trẻ tuổi trong đề tài lịch sử, hình tượng của anh trên màn ảnh đã đi sâu vào lòng nguòi.

Cùng với các danh hiệu TV show hit, nam thần quốc dân, nam diễn viên trẻ ăn khách, đảm bảo rating của anh, gần đây Thẩm An Chi lại có thêm scandal đã thành hot search weibo, công ty đại diện của anh còn chưa phát biểu gì về vấn đề này, sau đây chúng tôi xin phát bài phỏng vấn chỉ có duy nhất tại đài – phỏng vấn một phóng viên có mặt tại hiện trường khi ấy, để chúng ta cùng nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Trong màn hình xuất hiện hình ảnh một chiếc điện thoại giả tưởng, đây là một đoạn phỏng vấn được ghi âm, trên phụ đề có ghi người nói trong điện thoại là phóng viên tạp chí nào, tin tức cụ thể là bảo mật không thể công khai.

“... Có thể nói cho chúng tôi biết tình huống lúc ấy là gì không?”

Giọng phóng viên đã bị xử lý qua phần mềm, anh nói: “Lúc ấy, tôi và một nhóm phóng viên khác cùng lập đoàn phỏng vấn, thời gian đó bên Thẩm An Chi vừa đóng máy một bộ phim, có mời chúng tôi tới tuyên truyền. Vừa vặn có một người hỏi gần đây anh ấy xuất hiện trên rất nhiều trang bìa Fashion Magazine, Bazaar, GQ dành cho nam giới, ELLE, Ka, đều lần lượt xuất hiện, có phải bước tiếp theo là chụp ảnh trang bìa của Vogue không?”

“Thẩm An Chi là một minh tinh rất cẩn thận trong việc nói năng, hơn nữa vấn đề chúng tôi hỏi hôm đó cũng có sẵn trong kịch bản, vượt quá phạm vi người đại diện sẽ nhắc nhở anh ấy, không cần trả lời. Nhưng hôm đó anh lại đáp lời, anh ấy nói, hi vọng tổng biên tập tạp chí Vogue có thể cho anh cơ hội này. Mọi người cũng cười vui vẻ, không khí lúc ấy cũng không tệ, thấy anh ấy không phản cảm, tôi liền hỏi tới, anh muốn hợp tác với người mẫu nào nhất?”

“Vốn cho rằng anh ấy sẽ không trả lời, kết quả ảnh nghĩ một lúc lâu, rồi nói —— Ninh Trí. Người mẫu quốc tế đó, tôi dám chắc rõ ràng, sau liền lấy câu trả lời này của anh ấy để viết tin mới.”

Cho nên, câu nói kia 【Nếu muốn mời tôi lên trang bìa Vogue, người mẫu đứng bên cạnh nhất định phải là Ninh Trí. 】 cũng từ đó mà ra.

Ninh Trí thật bội phục năng lực nói bừa tạo loạn của đám ký giả, cô thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại mở app thanh toán để thu ngân quét mã, thấy thu ngân còn đang bỏ đồ vào túi giúp, cô tiếp tục xem.

Giọng phóng viên mang ý cười, “Tôi đăng tin này lên, kết quả thật không ngờ, các trang truyền thông khác cũng dùng bài này, truyền truyền liền biến chất, còn đưa Ninh Trí lên hot search.”

“Hóa ra chuyện là vậy, thật ra điều khán giả muốn biết nhất chính là, rốt cuộc hai người đó có yêu nhau thật không?”

“Chuyện này tôi không thể nói được, cụ thể thì cứ chờ công ty Thẩm An Chi thông báo.”

Video clip đến đây kết thúc, Ninh Trí nhận túi đồ từ thu ngân, trong lúc lơ đãng cô thu ngân nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn TV đang chiếu ảnh trang bìa tạp chí của cô, kinh ngạc nói: “Chẳng phải cô là ấy Thẩm An Chi...”

Ninh Trí xách túi ra, đi thẳng về tiểu khu, về đến nhà cũng không có phản ứng gì. Cô để túi xuống, vào phòng tắm tắm rửa mát mẻ, chỉ một lúc này thôi, trên mạng xã hội chỉ toàn ảnh chụp cô trong trung tâm mua sắm, ảnh cô vội vàng tránh người đi đường.

【Không hổ là người mẫu, người qua đường tùy tiện chụp một cái mà vẫn đẹp như vậy, khuôn mặt không đơ cứng, lại cao gầy, so ra quá tàn nhẫn với những chung quanh.】

【Có phải kiếp trước cô ấy cứu vớt cả vũ trụ không vậy? Sao cô ấy đẹp thế kia chứ, khóc ahuhu, chiều cao này, dáng người này, làn da này, mặc mộc mà còn đẹp thế này, nhìn ghen tỵ muốn khóc QAQ】

【Đợi chút, tại sao mấy thớt đều chỉ chú ý tới việc cô ấy xinh đẹp, không phải nên nói tới Thẩm An Chi hả? 】

【 Àaaaaa, mị đã không care nam thần nữa, mị chỉ muốn biết áo T-shirt và quần jean cô ấy mặc hôm nay thuộc thương hiệu nào? 】

【Thím thay lòng đổi dạ quá nhanh! Thật ra tôi cũng giống thím ha ha ha ha 】

So với những người hâm mộ đột ngột xuất hiện, các Ma Đậu Phấn của Ninh Trí quả thực mừng phát khóc, vốn các cô ấy còn tưởng rằng sau khi Ninh Trí tạm biệt sàn catwork chắc cũng lạc trôi về chân trời, từ đây biến thành người mất tích, không ngờ cô ấy lại cải tử hoàn sinh, mạnh mẽ xuất hiện trên hot search weibo.

Ninh Trí tắm rửa xong, ngồi xuống sofa phòng khách, mở TV, trên tivi đang chiếu bộ phim tiên hiệp Thẩm An Chi quay ngày trước, trong phim anh đóng vai sư tôn tiên phong đạo cốt cao ngạo lạnh lùng, áo trắng phất phới, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, cực kì ăn ảnh.

Cô bình tĩnh nhìn một hồi, chậm rãi phun ra một từ, “Fuck off.”

Với Ninh Trí những gì gặp phải trong hôm nay, chỉ có thể dùng từ này hình dung, mắng xong, cô tắt TV đi ngủ chỉnh lệch múi giờ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Oa, nam chính vẫn chưa lên sàn... Chương sau nhất định sẽ ra.