Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 10: Tái ngộ Thẩm Lạc An




Ôn Niệm Nam đỡ tường đi về phòng, Đường Sóc cũng đi bên cạnh Ôn Niệm Nam hưng phấn kể về mấy câu chuyện thời cao trung cho cậu nghe. Cảm xúc bất ổn cùng áp lực mấy ngày qua của Ôn Niệm Nam cũng được giảm bớt, khó có lúc lộ ra tươi cười.

Từ thúc đứng ở cửa nôn nóng chờ đợi, khi thấy Ôn Niệm Nam bình an trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Phu nhân, cậu cuối cùng cũng trở lại.” Từ thúc vội vàng bưng cho Ôn Niệm Nam một ly nước ấm. Lúc này Từ thúc mới chú ý tới nam nhân đang đi bên cạnh Ôn Niệm Nam, ông hỏi: “Vị này là?”

“Đây là bạn học của cháu và Ngôn Sanh, tên Đường Sóc.” Ôn Niệm Nam nhận lấy ly nước chậm rãi trả lời.

“Ha ha nếu đã có người chăm sóc ở đây rồi thì tôi đi trước, không tiện ở đây a, đây là số điện thoại của tôi, sau này cứ thường xuyên liên hệ a.” Đường Sóc móc ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Ôn Niệm Nam, anh cười cười lộ ra răng nanh cùng má lúm đồng tiền nghịch ngợm.

“Ân, cảm ơn cậu.” Ôn Niệm Nam nhìn độ cong nơi đuôi mắt của Đường Sóc, nhẹ nhàng nói.

“Niệm Nam nhớ phải liên lạc với tôi nha, đã nhiều năm không gặp như vậy tôi thật sự rất nhớ cậu, lần sau có rảnh thì nhất định phải đi ăn một bữa.” Đường Sóc quơ quơ di động trong tay nói với Ôn Niệm Nam, phảng phất như là cố ý nói trước mặt Từ thúc.

Dứt lời anh liền đi về phía thang máy, trước khi bước vào anh còn xoay người vẫy vẫy tay với Ôn Niệm Nam. Đường Sóc chuyển ánh mắt nhìn sang Từ thúc, ý vị thâm trường liếc mắt một cái.

Ôn Niệm Nam không thấy được cảnh tượng một nam nhân kϊƈɦ động nhảy dựng lên không ngừng sau khi cửa thang máy vừa mới đóng lại…

Đường Sóc nhìn nhìn di động chờ nó reo lên, khóe miệng cũng sắp bị kéo tới lỗ tai rồi. Hôm nay đến bệnh viện thật đúng là đáng giá, Đường Sóc lại nhìn chằm chằm di động ngây ngô cười.

Từ thúc nhìn hướng Đường Sóc rời đi, hỏi: “Phu nhân, đó là thiếu gia của tập đoàn Khải Duyệt sao?”

“Ân.” Ôn Niệm Nam nằm trêи giường nhìn tấm danh thϊế͙p͙ bắt mắt.

Phòng âm nhạc, gia hỏa Đường Sóc kia thế nhưng thật sự đi làm âm nhạc, trong nhà đã có ca ca quản lý công ty nên anh vẫn có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình.

Từ thúc nhìn danh thϊế͙p͙ trong tay Ôn Niệm Nam, ông lộ ra thần sắc lo lắng nói.

“Phu nhân, để thiếu gia biết thì không tốt lắm đâu, vẫn là ném danh thϊế͙p͙ đi đi.”

“Ân.”

Đảo mắt đã tới ngày Ôn Niệm Nam xuất viện, Cố Ngôn Sanh một lần cũng không đến thăm cậu. Trêи trán Ôn Niệm Nam để lại một vết sẹo nhỏ, cậu cũng thực để ý cái sẹo này nên khi xuất viện, cùng ngày đó cậu liền đi cắt một kiểu tóc có thể che khuất phần trán.

Trêи đường trở về, Ôn Niệm Nam nhìn ra lá cây bay bay ven đường, cậu nghĩ thầm mình nên mua một vài món đồ ở cửa hàng quen thuộc thôi. Nhưng vừa đi tới cửa hàng thì xa xa đã hiện lên hai bóng hình quen thuộc.

Cố Ngôn Sanh đang giúp Thẩm Lạc An chọn quần áo, hắn chọn vài kiện áo khoác vàng nhạt cho Thẩm Lạc An đi thử.

“Ngôn Sanh, anh thấy em mặc lên đẹp không?” Thẩm Lạc An cau mày nhìn mình trong gương.

“Ân, anh rất thích em mặc như vậy, rất hợp với em.” Cố Ngôn Sanh đến trước gương ôm lấy Thẩm Lạc An, ôn nhu nhìn y nói.

Ôn Niệm Nam ngây ngốc sững sờ tại chỗ, nhìn hình ảnh hai người thân mật như vậy, Ôn Niệm Nam đột nhiên cảm thấy chính mình có bao nhiêu đáng buồn.

Cậu bị trượng phu đánh tới mức nhập viện mà hắn ngay cả một lần đến thăm cậu cũng không có, cậu còn nghĩ là do công ty bận rộn nên hắn mới không có thời gian, nguyên lai là do hắn bận bồi bên cạnh Thẩm Lạc An…

Mấy năm nay cậu luôn chịu sự lạnh nhạt của Cố Ngôn Sanh, chịu đựng lâu đến mức cậu còn cho rằng tính cách hắn vốn dĩ là như vậy, nhưng cũng không phải như vậy… Là do cậu chưa bao giờ thấy qua sự ôn nhu vô tận của Cố Ngôn Sanh, mà sự ôn nhu đó duy chỉ dành cho một mình Thẩm Lạc An.

Thẩm Lạc An bị Cố Ngôn Sanh chọc cười ngẩng đầu nhìn hắn trong gương, y đang muốn nói gì thì đột nhiên ngẩn người, từ trong gương y nhìn thấy hình bóng Ôn Niệm Nam đứng ở nơi xa, tiếp sau đó trong mắt y dường như hơi hơi lóe sáng.