Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?




Chi nhánh tập đoàn Cố thị tại nước F.

Vẻ mặt Lục Vân nghiêm túc nhìn xấp ảnh chụp trong tay, đây là người mà nàng đã phái đi theo Cố Ngôn Sanh chụp được.

Tất cả ảnh chụp đều là hình ảnh của Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An, trong đó còn có vài tấm ảnh của Đường Sóc và Ôn Niệm Nam. Lục Vân nhìn thấy lập tức đứng ngồi không yên.

Một nam nhân mặc tây trang màu lam nhạt bước vào phòng, người nọ giơ tay đỡ đỡ gọng kính màu vàng trêи sống mũi, trầm thấp hỏi: “Lục tổng, ngài tìm tôi.”

“Công ty bên này đã được xử lý ổn thỏa, những việc còn lại đều giao cho Nguyên Phong cậu. Sắp xếp một chuyến bay, tôi phải trở về nước M một chuyến.”

Chu Nguyên Phong có chút nghi hoặc hỏi: “Chuyện hợp tác cùng tập đoàn Hâm Nguyên không phải còn chưa xong sao? Lục tổng, sao ngài lại về sớm như vậy?”

Lục Vân lắc lắc đầu, thở dài nói: “Mấy chuyện đó giao cho cậu, tôi nếu còn không trở về thì tiểu tử kia sẽ đẩy con dâu tôi vào tay người khác mất.”

“Vâng, Lục tổng, tôi đây liền đi sắp xếp.” Đáy mắt Chu Nguyên Phong hiện lên một tia dị sắc, thanh âm bình tĩnh đáp.

Sau khi thấy Lục Vân đã bước lên phi cơ, Chu Nguyên Phong mới thu hồi tầm mắt gọi đến một dãy số trong di động.

“Alo?” Bên trong truyền đến âm thanh lười biếng của Cố Ngôn Sanh.

“Mẹ cậu trở về rồi, nàng lần này có lẽ sẽ ở lại rất lâu, chi nhánh bên đây đã được xử lí ổn thỏa. Cậu phải để ý một chút, lần này bá mẫu trở về chính là muốn chuyên tâm hơn với cậu và Niệm Nam đấy.”

“Đã biết, tôi sẽ chú ý. ’’

Nghe ngữ khí không kiên nhẫn của Cố Ngôn Sanh, Chu Nguyên Phong bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở:‘‘Cậu hà tất vì Thẩm Lạc An mà đắc tội với Lục tổng, chuyện này đối với cậu chả có lợi ích gì. Mặc kệ cậu lăn lộn như thế nào thì bá mẫu cũng sẽ không để Thẩm Lạc An tiến vào cửa lớn Cố gia đâu!”

“Tôi biết, tôi sẽ làm mẹ thừa nhận em ấy, chỉ cần mẹ tôi nhìn ra bộ mặt thật của Ôn Niệm Nam thì nàng sẽ đồng ý để tôi ly hôn thôi.”

“Cậu có từng nghĩ tới chưa? Cậu là vì thích Thẩm Lạc An nên mới làm như vậy hay là vì cậu muốn trả lại phần ân tình năm đó cho y?”

Chu Nguyên Phong đột nhiên đưa ra vấn đề bén nhọn, đầu kia di động lâm vào một mảnh yên tĩnh.

“Bên này tôi sẽ giúp cậu xử lý, nhưng bá mẫu cũng không phải người dễ lừa gạt, cậu tự mà cầu phúc đi.”

Dứt lời, Chu Nguyên Phong liền cúp máy, khuôn mặt Cố Ngôn Sanh lâm vào trầm tư.

Sau khi Ôn Niệm Nam tỉnh lại thì đã là giữa trưa, ánh dương quang chói mắt khiến cậu không mở mắt ra được. Cậu vừa muốn đứng dậy thì dạ dày đột nhiên quặn thắt khiến cậu phải ngồi trở về.

Tối hôm qua, vì một màn trò cười kia nên cậu cái gì cũng không ăn. Về đến nhà liền phiền muộn ảo não rồi ngủ thắng tới giữa trưa, có lẽ là không ăn sáng nên bệnh bao tử lại tái phát.

Sau khi rửa mặt thay xong áo ngủ thì cậu ra khỏi phòng, trong lòng Ôn Niệm Nam nghi hoặc không biết vì sao Từ quản gia lại không lên gọi cậu dậy?

Mới vừa xuống lầu cậu liền nhìn thấy Từ thúc và dì Lam thần sắc hoảng loạn đứng ở một bên, thấy Ôn Niệm Nam xuống thì khẩn trương nhìn về phía phòng khách.

Ôn Niệm Nam khó hiểu đi về hướng phòng khách, mới vừa đến cậu liền đứng yên tại chỗ. Trêи ghế sô pha trong phòng có một nam nhân đang uống trà, trêи mặt hắn đầy vẻ không kiên nhẫn, sau khi hắn quay đầu nhìn thấy cậu thì vẻ mặt lập tức trở nên hung tợn.

Cố Ngôn Sanh giương mắt nhìn Ôn Niệm Nam, ánh mắt từ lúc nào đã lạnh băng như sương giá, hắn buông tách trà trong tay ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu.

Một lát sau không thấy Ôn Niệm Nam đi tới, Cố Ngôn Sanh liền nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Cậu là ốc sên sao? Còn không mau qua đây, cậu muốn tôi chờ cậu tới khi nào?”

Ôn Niệm Nam không muốn đi qua, thân thể không nhịn được phát run. Chính là nơi này cậu vì làm phật lòng Cố Ngôn Sanh mà bị hắn đánh tới mức phải nhập viện, chuyện đó ít nhiều đã trở thành bóng ma trong lòng cậu làm cậu khó mà quên được, cậu sợ cậu lại nói sai gì đó chọc giận Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh thấy cậu không chịu bước qua, hắn chưa kịp mở miệng nói gì đó thì Ôn Niệm Nam đã hoảng sợ lui về phía sau một bước, nhút nhát nhìn hắn.

Bỗng nhiên trong lòng hắn nghĩ tới một chuyện, không nhịn được cười nhạo: “Ôn Niệm Nam, cậu…có phải rất sợ tôi??”