Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 4: Hóa ra là chú vẫn còn nhớ cháu




Chương 4: Hóa ra là chú vẫn còn nhớ cháu
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Hàn Nghị lạnh lùng nhìn cô.
Trình Tang Tang dường như không phát hiện ra sự lãnh đạm của anh, vẫn cười tươi như hoa, "Anh hôm nay lúc nào được nghỉ? Có tiện không nếu như tôi mang đồ ăn đến phòng anh? Hay là, anh tới phòng tôi."
Đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm lên cằm.
"Anh muốn ăn cái gì?"
Trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc lắc chạm hình hoa hồng xinh xắn, cô làm như là đang suy nghĩ đến thực đơn: "Tôi có hai đề nghị, một là ăn bò bít tết, hai là ăn món Pháp." Vừa nói cô vừa lần lượt giơ hai ngón tay lên trước mặt Hàn Nghị.
Móng tay của cô sơn màu đỏ, làm nền cho ngón tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay có thể thấy được một tầng chai mỏng, còn mơ hồ ngửi thấy cả mùi nước hoa.
Chuyền tầm mắt lên một chút, là hai vai trắng mịn lộ ra ngoài, còn cả xương quai xanh khêu gợi.
Trình Tang Tang tùy ý dựa vào cửa, vẻ đẹp dưới màn đêm trông giống như một tiểu yêu tinh vậy.
Hàn Nghị chớp chớp mắt.
Một màn khoe thân trước mắt tự dưng khiến anh thấy chói mắt.
Cầm quần áo của Trình Tang Tang trong tay ném tới người cô, che đi hai vai, anh không biểu cảm nói: "Cứu cô là công việc của tôi."
Anh có vẻ như là chỉ nhìn Trình Tang Tang một cái thôi cũng không muốn, tiếng nói vừa dứt liền trực tiếp xoay người đi.
Trình Tang Tang: "Này... "
Hàn Nghị không để ý tới cô, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Trình Tang Tang nhìn bóng lưng anh, cho đến tận khi bóng lưng đó biến mất trong tầm mắt, cô mới kéo kéo khóe môi lên, đóng cửa phòng lại. Cô nhìn gương tự đánh giá bản thân, chu đôi môi đỏ lên, nói: "Thật sự không nhận ra mình... "
.
Tiểu Sài hôm nay tuần tra ở khu B.
Tuần tra được nửa thời gian, hắn đụng phải Quý Vân ở cửa cầu thang.
"Chị Vân." Tiểu Sài cung kính chào hỏi.
Quý Vân hỏi: "Cậu làm trên thuyền được nửa năm rồi đúng không?"
Tiểu Sài có chút mơ hồ, cấp trên trực tiếp hỏi như vậy, chín phần là không có gì tốt đẹp rồi, Tiểu Sài cẩn thẩn từng li từng tí trả lời: "Vừa vặn được nửa năm, ở trên du thuyền em học được rất nhiều, cũng rất cảm ơn chị Vân thường ngày hay chiếu cố đến em."
Quý Vân nói: "Hàn Nghị là người thật sự chiếu cố cậu."
Tiểu Sài đột nhiên hiểu ra, xoa xoa tay, nhếch miệng cười nói: "Lúc em mới lên thuyền vẫn chưa biết gì, Nghị ca rất trượng nghĩa, đối với em rất quan tâm. Bình thường em và anh ấy cũng khá thân nhau, chị Vân muốn biết chuyện gì của Nghị ca cứ hỏi em! Em nhất định sẽ biết gì trả lời nấy!"
Quý Vân liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Anh ấy có bạn gái không?"
"Không có! Em bảo đảm đó, chắc chắn là không có, khách nữ lên du thuyền rất nhiều thế nhưng Nghị ca đến liếc mắt nhìn một cái cũng không." Tiểu Sài nói: "Chỉ là trước kia anh ấy từng có bạn gái, hình như là từ rất lâu rồi, 7-8 năm trước thì phải."
Quý Vân hỏi: "Bị tổn thương tình cảm?"
Tiểu Sài không biết, dù sao Nghị ca thường ngày trầm mặc ít nói, muốn từ trong miệng anh biết được chuyện tình trước kia thì còn khó hơn cả lên trời. Nhưng mà việc này cũng không tiện nói bừa với Quý Vân, Tiểu Sài xoa xoa hai tay, lại nói: "Có phải bị tổn thương tình cảm hay không thì em không biết, nhưng em biết Nghị ca có hứng thú đối với kiểu con gái như thế nào."
"Nói một chút xem."
Tiểu Sài tự khen bản thân thông minh, rất biết nhìn mặt đoán ý của người khác, hắn dừng một chút rồi mới nói: "Từ nhỏ mẹ em đã nói mũi em là mũi chó rồi, khứu giác đặc biệt linh mẫn, em đi theo Nghị ca lăn lộn nửa năm, phát hiện ra một việc, Nghị ca rất có hứng thú với nước hoa hương hoa nhài."
"Nước hoa hương hoa nhài?"
Tiểu Sài nói: "Đúng đúng đúng, nước hoa của phụ nữ có đủ loại mùi, thế nhưng mỗi lần ngửi thấy ai xịt nước hoa có mùi hoa nhài, Nghị ca nhất định sẽ nhìn người đó nhiều hơn vài lần. Em đã từng đếm qua, số lần em nhìn thấy điều này... ít nhất là 16 lần."
.
Tiểu Sài khuất phục dưới quyền uy của sếp, lặng lẽ bán tin tức của Nghị ca, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn vì thế nên hắn chạy nhanh ra cửa hàng miễn thuế trên du thuyền mua một gói thuốc lá. Sau khi kết thúc giờ tuần tra liền chạy vào thang máy đi lên tầng 16 của du thuyền.
Vào lúc này, trên tầng 16 này đã gần như không có một bóng người.
Lúc này là giờ các du khách đi nghỉ ngơi, hoặc là xuống sòng bạc ở tầng 3 thâu đêm.
Ban ngày ở trên này rất đông và náo nhiệt thế nhưng đến đêm thì lại vắng vẻ hơn rất nhiều.
Tiểu Sài cơ hồ là chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Nghị.
Anh im lặng ngồi hút thuốc ở trên ghế salon trong khu vực hút thuốc, trong cái gạt tàn trước mặt đã có vô số tàn thuốc. Tiểu Sài đếm đếm sau đó cho ra kết luận là đêm nay tâm tình Nghị ca không được tốt lắm, hút thuốc so với ngày thường nhiều hơn nhiều.
"Nghị ca."
Tiểu Sài dâng bao thuốc lên, nói: "Kiếu kính anh."
Hàn Nghị liếc nhìn.
Tiểu Sài giải thích: "Ừm... là thế này, nửa năm này may là nhờ có anh quan tâm chiếu cố em, nếu không có Nghị ca anh thì em chắc chắn sẽ không thể nào làm quen với du thuyền này nhanh đến vậy, thế nên... " Ngừng một chút, Tiểu Sài dùng sức hít mũi một cái, hắn ngửi thấy trên người Nghị ca thoang thoảng có mùi hương nước hoa quen thuộc, mặc dù bị khói thuốc lá lấn át đi khá nhiều thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, hương nước hoa này chính là hương hoa nhài.
... Chị Vân hành động nhanh như thế sao?
"Được rồi, để xuống đi."
"À... ừm."
Tiểu Sài vẫn là chưa lấy lại được tinh thần sau khi ngửi được mùi nước hoa trên người Hàn Nghị, hắn để bao thuốc xuống bàn cho Hàn Nghị rồi xoay người rời đi trong cảm giác vô cùng áy náy. Lúc quay về phòng dành cho nhân viên thì hắn lại đụng phải Quý Vân lần nữa, thế nhưng không có ngửi thấy mùi hoa nhài mà vẫn là mùi nước hoa chị ấy hay dùng, hắn càng cảm thấy buồn bực hơn.
Rốt cuộc là Nghị ca dính mùi nước hoa hương nhài ấy từ người phụ nữ nào?
.
Hàn Nghị cầm lấy bao thuốc.
Phát hiện ra cả một bao thuốc đã bị hút không còn lại điếu nào.
Anh lại với lấy bao thuốc Tiểu Sài hiếu kính, bóc ra rồi rút một điếu mới hút.
Lúc nhả khói, trong tầm mắt mơ hồ bị khói thuốc che, dưới mùi ni-cô-tin nồng nặc của thuốc lá, trong đầu anh không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh Trình Tang Tang dựa vào cửa phòng nhìn anh cười tươi như hoa, cùng với mùi nước hoa như có như không quen thuộc kia nữa.
"Đờ mờ."
Hàn Nghị hung hăng hút một hơi thật mạnh.
.
Lần đầu tiên Hàn Nghị nhìn thấy Trình Tang Tang, là ở Tống gia.
Lúc đó Trình Tang Tang mới có 18 tuổi, khuôn mặt trong veo như nước, cặp mặt long lanh xinh đẹp như biết nói.
Anh mới từ biển trở về, liên tục ở trên tàu 12 tháng công tác làm cả người anh lôi thôi lếch thếch.
Bố Tống Nhàn giới thiệu anh cho mọi người biết.
Anh nhận được lời khen ngợi của hết người này tới người khác.
Anh đã sớm thành thói quen, tinh thần phấn chấn mà tiếp nhận lời khen.
Sau khi trò chuyện xong, anh cầm đĩa đi lấy thức ăn, nhân vật chính của hôm nay không phải anh mà là mẹ của Tống Nhàn. Cũng chính tại chỗ lấy đồ ăn này, Hàn Nghị gặp được Trình Tang Tang. Cô mặc một bộ váy màu trắng, so với các thiên kim tiểu thư khác đang có mặt ở đây thì không khác nhau là mấy.
Cô nói: "Chú Hàn, cháu muốn ăn bánh ngọt, chú có thể lấy giúp cháu một miếng không?"
Hàn Nghị trầm mặc lại, hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"
"18 ạ."
"Chú cái rắm ấy, tôi chỉ lớn hơn cô 6 tuổi thôi."
Trình Tang Tang nghiêm túc hỏi lại: "Cháu phải gọi chú là thuyền trưởng sao?"
"Cô cũng không phải là thuyền viên của ông, gọi thuyền trưởng làm cái quái gì."
Trình Tang Tang bỗng nhiên cong mắt lên, cười tủm tỉm gọi anh: "Hàn ca ca."
Thanh âm của thiếu nữ vừa mềm vừa ngọt, khiến cho các khớp xương trong người Hàn Nghị đều tê dại hết cả.
Về sau, mỗi khi Hàn Nghị nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Trình Tang, anh đều cảm thấy hối hận muốn chết.
Những từ ngữ như nhu thuận, mềm mại, đáng yêu, dịu dàng, ngọt ngào... đều không thể dành cho Trình Tang Tang được.
Con mẹ nó, Trình Tang Tang chính là một tiểu yêu tinh tâm cơ!
.
Hút xong một điếu thuốc.
Hàn Nghị vứt đầu lọc vào trong cái gạt tàn trước mặt, một lần nữa rút thêm điếu nữa, ngậm ở bên mép.
Bỗng nhiên, một mùi hương quen thuộc bay vào khoang mũi của Hàn Nghị.
Anh nhíu mày nhìn lại.
Quý Vân mặc thường phục xuất hiện ở tầng 16, khom lưng bật lửa châm thuốc cho Hàn Nghị, hương hoa nhài tỏa ra nồng đậm. Cô thu bật lửa lại, ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghị, nói: "Muộn như vậy còn ngồi đây hút thuốc sao? Có tâm sự?"
"Đột nhiên nghiện thuốc." Anh thờ ơ đáp lại.
Vừa vặn lúc này, cửa thang máy mở ra.
Trình Tang Tang đi tới, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Hàn Nghị, sau đó liền rơi xuống người đang ngồi cạnh anh là Quý Vân.
Ánh mắt của cô cũng không có dừng lại lâu, rất nhanh liền thu lại, trực tiếp đi vòng qua khu hút thuốc đến bên ngoài boong tàu.
Quý Vân mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt Hàn Nghị đuổi theo hình bóng của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia, Quý Vân có biết.
Là khách ở phòng VIP.
Cô thử hỏi: "Nghị ca cảm thấy có hứng thú với cô ấy?"
Nội tâm càng thêm phiền muộn, Hàn Nghị hít một hơi thuốc, nói: "Có hứng thú cái rắm."
Quý Vân phát hiện ra đêm nay Hàn Nghị đặc biệt cáu kỉnh, cô quyết định để ngày khác tấn công sau, tùy ý bịa một cái cớ rồi quay người rời đi. Sau khi Quý Vân đi không lâu, bên ngoài boong tàu chợt có tiếng động lạ thường, Hàn Nghị dập thuốc đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, anh nhìn thấy một chiếc túi xách màu đỏ trên sàn tàu.
"Này."
Đứng ở trên cao, Trình Tang Tang bám vào lan can sắt thò đầu ra, cười đến không tim không phổi.
"Tôi không cẩn thận làm rơi túi xách xuống, anh có thể mang tới cho tôi không?"
Mặt Hàn Nghị bỗng chốc còn lạnh hơn nhiệt độ tháng 12.
Anh không hề động.
Trình Tang Tang mang giọng điệu đáng tiếc nói: "Một cái nhấc tay thôi cũng không chịu sao? Tôi đây không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống nhặt vậy."
Cô không chút do dự nhảy qua lan can.
Hàn Nghị đột nhiên biến sắc, thân thể nhanh hơn đầu óc, anh còn chưa kịp suy nghĩ cái gì thì đã chạy đến đỡ người ta rồi. Cô mặt không đỏ tim không đập vòng tay lên ôm cổ anh, nói: "Ôi, anh lại cứu tôi thêm một lần này."
Sắc mặt Hàn Nghị khó coi đến cực điểm.
"Trình Tang Tang, cô xong chưa vậy?"
Trình Tang Tang cười lên đầy thỏa mãn: "Chú Hàn, hóa ra là chú vẫn còn nhớ cháu."