Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 20: Thích




Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~

Theo thời gian chuyển dời, ký ức sẽ dần dần mờ đi một số chuyện. Nhưng có một số việc, có chút cảnh tượng, lại ngoan cố giống như một khối màu, rực rỡ lấp lánh, lâu dài như mới. Đối với Tiết Tích mà nói, một màn này trước mắt đúng là như thế.

Tựa như một một màn trong phim. Đá cuội trên mặt đất, khí cầu, ánh đèn chậm rãi di động, hàn khí vào đông từ trong cổ chui vào, thế nhưng lại không thấy lạnh, ngược lại thực ấm, rõ ràng mọi nơi an tĩnh, nhưng phảng phất nghe được náo nhiệt.

Anh đã ba năm không thể ăn sinh nhật.

Chu Ức Chi thấy thiếu niên sững sờ ở nơi đó, thúc giục anh: "Mau vào đi!"

Tiết Tích liếm liếm môi khô ráo, chân dài ba bước cũng làm hai bước đi đến chỗ cô.

Hai người vừa vào cửa, đã nghe tới hương khí từ trong phòng bếp truyền đến, dì Hà đang nướng xương sườn, quản gia còn ngồi xổm ở góc tường dẫm khí cầu, bên người ông ném một đống khí cầu, xây dựng bầu không khí sinh nhật đến phi thường tốt.

Tiết Tích theo bản năng nhìn bánh kem trong tay, lúc này anh mới ý thức được —— Chu Ức Chi hai lần tự tay làm bánh kem, là làm cho anh......?

Anh thụ sủng nhược kinh, cơ hồ cảm giác mình hãm sâu trong mộng, nhưng trước mắt hết thảy lại đều chân thật như vậy.

Trong lòng chảy qua một loại cảm thụ nói không nên lời.

Tiết Tích nhịn không được nhẹ nhàng bình bình hô hấp, khóe miệng không chịu khống chế mà dương lên.

Anh vốn dĩ chuẩn bị đem bánh kem đặt ở trên bàn trà, nhưng tức khắc bỗng nhiên cảm thấy bánh kem này phóng trên bàn trà, tiện nghi cho bàn trà, anh tiếp tục xách theo bánh kem, nhìn lại Chu Ức Chi.

Loại chuyện sau lưng bố trí sinh nhật cho người ta kinh hỉ này, Chu Ức Chi vẫn là lần đầu tiên làm, thập phần không thuần thục, bị anh nhìn, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô làm bộ trấn định mà nhìn trần nhà, sau đó quay đầu chạy như bay đến ngồi xổm bên cạnh quản gia, không tìm được lời nào để nói liền nói: "Khụ, chú Hà cháu giúp chú buộc khí cầu!"

Quản gia nhanh chóng nói: "Đừng đừng đừng, loại chuyện này chú làm là được, hôm nay không phải là sinh nhật Tiết Tích sao? Trẻ con các cháu nhanh đi chơi đi!"

Nghe thấy thanh âm, dì Hà từ trong phòng bếp nhô đầu ra, lắc lắc nước trên tay, nói với hai người: "Cũng không biết các cháu khi nào trở về, cho nên dì Hà làm cơm chiều muộn, đói bụng đi? Ăn chút trái cây lót bụng trước. Trước đừng ăn bánh kem, quá dễ ngấy, cơm nước xong lại làm điểm tâm ngọt ăn."

Chu Ức Chi gật đầu nói: "Vâng vâng."

Tiết Tích đi đến bên bàn trà, rút khăn giấy xoa xoa lau lau bàn trà, sau đó đem bánh kem đặt ở bên trên, cái anh làm đè ở phía dưới, cái Chu Ức Chi làm kia được anh trịnh trọng như chuyện lạ mà đặt ở bên trên.

Chu Ức Chi một bên thổi khí cầu, một bên nhìn anh, thấy thế thì thẹn thùng.

Cô làm cái bánh kem xấu hoắc kia, cũng may là anh không chê.

Tiết Tích từ phòng bếp cầm một cái dao gọt hoa quả, đem mâm lót ở dưới, thả một quả cam, vén tay áo lên, lộ ra đường cong đẹp cánh tay, đem quả cam cắt thành tám khối, anh bưng mâm, đi đến bên người Chu Ức Chi, nói với cô: "Ăn trước quả cam lót bụng."

Chu Ức Chi nhìn đôi tay xinh đẹp kia của anh, lại giương mắt nhìn anh. Tuy rằng anh cái gì cũng chưa nói, nhưng là tươi sống ấm áp từ khóe mắt đuôi lông mày anh hiện ra, anh nhìn cô, ánh mắt thực ôn nhu, khóe miệng cũng không tự chủ được mà hơi hơi cong lên...... Chu Ức Chi biết, anh thật cao hứng.

Không biết như thế nào, nhìn thấy anh cao hứng, Chu Ức Chi cũng cầm lòng không đậu mở miệng, cười rộ lên.

Tươi cười sạch sẽ đến có chút ngốc: "Anh, anh cắt quả cam này như thế nào vậy?! Cả tám miếng đều như nhau?!"

Quản gia có chút kinh ngạc với Chu Ức Chi cổ động, nhìn mâm cam của Tiết Tích, thật là cắt đến không tồi, nhưng tiểu thư sao bỗng nhiên không keo kiệt thổi phồng như vậy?! Cao lãnh cùng gai nhọn trước kia đâu?!

"Rất đơn giản." Tiết Tích bình tĩnh, nhưng phảng phất là bị ý cười của cô cảm nhiễm, bên tai Tiết Tích bỗng nhiên ửng đỏ, anh đi đến bên bàn trà, đem quả cam cắt xong rồi để chỗ đó: "Phóng nơi này."

"Ừm." Chu Ức Chi cầm một quả cam, đi đến bên cạnh thùng rác bóc vỏ, cảm thấy mỹ mãn mà nhét vào trong miệng.

Tiết Tích ở trên sô pha ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy, lau khóe miệng dưới cho cô.

Quản gia cùng dì Hà nhìn hai người tương tác qua lại với nhau, đều hơi hơi có chút kinh ngạc, kỳ thật trước khi thiếu niên này chưa vào Chu gia, hai người rất lo lắng Chu Ức Chi sẽ có cảm xúc mâu thuẫn gì đó, có thể bởi vậy mà bài xích thiếu niên này hay không, nghĩ biện pháp chỉnh anh —— trước kia chị họ tới Chu gia lại không phải chưa bị Chu Ức Chi chỉnh qua.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới sự tình căn bản không có đoán trước phát triển đến một phương hướng khác. Trừ bỏ khi Tiết Tích vừa tới, giữa hai người có chút biệt nữu, hiện tại hai người làm bạn, cùng nhau đi học, quan hệ thập phần hòa hợp.

Thiếu niên đối xử với tiểu thư rất sủng, tiểu thư tựa hồ cũng rất thích thiếu niên này.

Quản gia cùng dì Hà đối với việc này thấy vậy vui mừng.

Dì Hà làm một bàn đồ ăn, có xương sườn cùng tôm, bởi vì Chu Ức Chi trước tiên dặn dò qua, đêm nay một bàn lớn đồ ăn cơ hồ tất cả đều là Tiết Tích thích ăn, hơn nữa dì Hà làm được phá lệ dụng tâm, sắc hương vị đều đầy đủ, có thể nói trực tiếp chụp một tấm không thêm bất luận filter gì là có thể tải lên trang web mỹ thực.

Tiết Tích ngồi xuống, nhìn đầy bàn đồ ăn căn cứ theo khẩu vị của mình, nhịn không được nhìn Chu Ức Chi liếc mắt một cái.

Chu Ức Chi không phát hiện, cười khanh khách mà cắn chiếc đũa, nói với dì Hà cùng quản gia, "Cùng nhau ăn đi."

Dì Hà cùng quản gia cũng không cự tuyệt, ngồi xuống cùng ăn, sau khi ăn uống no đủ, quản gia cùng dì Hà đều nâng ly lên nói với Tiết Tích "Sinh nhật vui vẻ, hy vọng về sau cháu cùng tiểu thư đều có thể khỏe mạnh", trong lòng Tiết Tích Tiết Tích khẽ nhúc nhích, khóe miệng mang theo chút tươi cười chân thành, nói với hai người "Cảm ơn dì Hà chú Hà".

Ly của quản gia chính là rượu, ly những người khác chính là Sprite, sau khi cảm thấy có chút say, quản gia liền nhịn không được thổi phồng con trai học lớp 6 nhà mình thi toán học đứng thứ nhất, thông minh như vậy về sau khẳng định có thể học đại học tốt nhất, sau khi học xong đại học kiếm tiền cho ông tiêu, ông sẽ không bao giờ làm quản gia nữa.

Dì Hà vẻ mặt xấu hổ, ý định làm ông thanh tỉnh.

Chu Ức Chi nhịn không được cười cười, cô quay đầu nhìn về phía Tiết Tích, sườn mặt thiếu niên anh tuấn, cũng cười cười, nhìn về phía cô, nghĩ nghĩ, duỗi dài tay đem đồ ăn Chu Ức Chi thích chuyển qua trước mặt cô.

Chu Ức Chi nhịn không được lẩm bẩm: "Em no rồi, sắp ăn không vào......"

Sau khi ăn uống no đủ, quản gia hơi chút thanh tỉnh, hỏi Chu Ức Chi: "Tiểu thư, bánh kem hai người mua về đâu, có thể chú một chút để chú mang về không?"

Chu Ức Chi nâng nâng cằm: "Ở bên kia."

Quản gia đi qua đi lấy.

Nhưng Chu Ức Chi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng —— bánh kem cô làm xấu như vậy! Sao lại có thể để quản gia cùng dì Hà thấy?!

Trơ mắt mà nhìn quản gia muốn mở cái bánh kem bên trên kia ra, Chu Ức Chi kinh hoảng thất thố mà đứng lên muốn ngăn lại, nhưng trước đó Tiết Tích bên người đã sải bước mà đi qua, đem tay quản gia sắp đụng tới bánh kem kia ấn xuống, cười nói với quản gia: "Chú Hà, chú mang cái bên dưới về đi, cái bên trên này để lại cho cháu cùng Ức Chi."

Quản gia ngược lại cũng không để ý, lấy cái phía dưới đi, cùng chia với dì Hà.

Chu Ức Chi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rút tờ khăn giấy xoa xoa miệng.

Tiết Tích đem bánh kem của cô ôm vào trong ngực, quay đầu lại nhìn qua cô, không biết có phải khóe miệng mang theo ý cười hay không, dưới ánh đèn, biểu tình của anh thoạt nhìn ôn nhu đến kỳ cục. Thiếu niên cao cao đại đại, lưng rộng eo thon, tay áo xắn lên, tuổi trẻ sạch sẽ.

Chu Ức Chi nhìn anh như vậy, trong lòng bỗng nhiên liền có chút xao động, trọng sinh trở về lâu như vậy, anh đối với cô ôn nhu là ôn nhu, trước sau như một mà tốt, nhưng lại chưa thích cô —— anh rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể thích cô đây?!

Nội tâm Chu Ức Chi kêu rên.

Nhưng anh còn không có cảm giác với cô, cho nên rất nhiều chuyện không thể làm, không thể hôn, cũng không thể ôm, trêu chọc anh cũng tựa như trêu chọc hòa thượng.

Là cô trêu chọc còn thiếu chút lửa sao?

Chu Ức Chi nghĩ thầm.

Có phải còn phải thêm một phen hăng hái hay không?

Quản gia buổi tối còn phải về nhà, dì Hà rửa sạch chén, cũng chào Chu Ức Chi phải đi. Chu Ức Chi trả lời, nhìn chằm chằm nửa bình rượu vang đỏ còn dư lại, bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí.

Cô đem rượu vang đỏ xôn xao đổ vào ly của mình, trước khi Tiết Tích phản ứng lại, đã một ngụm uống cạn.

Tiết Tích đem cái ly của cô đoạt lại, cái ly của cô đã trống không, Tiết Tích nhíu mày nói: "Sao bỗng nhiên uống cái này? Bên cạnh có Sprite."

Chu Ức Chi lau lau khóe miệng, nói: "Quá khát."

Lại nói tiếp Chu Ức Chi có chút tự hào, tửu lượng của cô giống Chu Độ, có thể nói ngàn ly không say, bất kể là bia vẫn là rượu vang đỏ, đều rất khó say, rượu trắng nồng độ cao như vậy, uống nửa bình trừ bỏ đầu choáng váng cũng không có cảm giác quá lớn.

Chu Độ dựa vào tửu lượng như vậy ở trong sinh ý lăn lộn một phen, mà Chu Ức Chi cũng chưa bao giờ sẽ bởi vì uống một chút rượu liền nháo ra chuyện xấu hổ gì.

Bởi vậy, lúc này cô uống xong một ly rượu vang đỏ, tựa như uống đồ uống, trừ bỏ giải khát, nửa điểm cảm giác cũng không có.

—— nhưng vấn đề ở chỗ, anh mười sáu tuổi không biết nha.

Anh lần đầu tiên thấy cô uống rượu, lại không biết tửu lượng của cô như thế nào, nếu cô nương theo chơi rượu làm điên mà làm ra chuyện gì đó, ngày hôm sau đôi mắt vô tội trừng lớn, nai con làm nũng nói mình quên hết, anh có thể nói cái gì đây.

Chu Ức Chi một tay chống cằm, mặt mày mang ý cười nhìn chằm chằm Tiết Tích, nhưng trong lòng nhanh chóng nổi lên tính toán chủ ý nhỏ.

Đồ trên bàn cơm đã được dì Hà thu thập tốt, Tiết Tích nói với Chu Ức Chi: "Đi lên tắm rửa một cái, sau đó xuống dưới cắt bánh kem không?"

Chu Ức Chi gật gật đầu, đứng lên, đi phía trước, lại là lảo đảo lắc lư, đi đến chỗ thang lầu, thiếu chút nữa lảo đảo một cái, Tiết Tích trong lòng căng thẳng, bước nhanh đến đỡ lấy cô.

"Cẩn thận một chút, là chân đau sao ——"

Lời còn chưa hỏi ra tới, Chu Ức Chi được anh đỡ bỗng nhiên xoay người, ngước mắt nhìn anh, trong mắt liễm diễm thủy quang, đôi tay cũng bỗng nhiên đáp trên cổ anh, tiếng nói mềm nhẹ mềm như bông làm nũng, có một chút không khỏi trêu chọc người trong lòng: "Anh, anh cõng em đi lên."

Tiết Tích rũ mắt nhìn cô, ngẩn người.

"Em say?" Tiết Tích hỏi.

Chu Ức Chi am hiểu sâu đạo lý người say đều nhất định sẽ nói mình không có say, vì diễn đến càng chân thật một chút, cô lung tung hất tay xuống: "Em không có say!"

Anh tựa hồ có chút không biết làm sao, dừng một chút, đỡ cô đứng vững, đi đến trước mặt cô, nói giọng khàn khàn: "Ừ, anh cõng em lên lầu."

Chu Ức Chi ghé vào trên lưng anh, nhìn vành tai thiếu niên đỏ lên, nhẹ nhàng thò lại gần mổ một chút.

Anh đang muốn cõng cô lên lầu, bỗng nhiên cả người cứng đờ, cả người ngây ra như phỗng, nâng chân lên cứ như vậy tạm dừng ở nơi đó.

Tim Chu Ức Chi đập cũng rất nhanh, tính che dấu mà mềm oặt ở trên lưng anh, lại la lớn: "Em không có say! Không có say!"

Là không có say.

Tâm Tiết Tích như nổi trống, trên đầu tựa như đánh xuống ba đạo lôi, anh không thể tưởng tượng mà nghĩ, một ly rượu vang đỏ như vậy, cô sao có thể say? Anh biết tửu lượng của cô luôn luôn rất tốt.

Nhưng là nếu không say, như, như thế nào sẽ làm ra loại chuyện này với anh?!

Cô hôn tai anh?

Cô vừa rồi hôn tai anh?!