Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 26: Minh An vào bệnh viện (2)




Trong lúc ấy, một cậu thanh niên với vẻ ngoài hút hồn nữ giới, đang cầm trên tay một bó hoa hồng, bước tới và khẽ mở cửa phòng 101. Nhìn cô gái nằm trên giường bệnh đang say giấc nồng thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt cậu lại biến đổi khi đôi môi cô kêu lên vài tiếng lí nhí:

_ Phong à...

_ Sao em phải luôn làm tôi đau lòng thế này. Người cứu em là tôi mà em vẫn mong đó là Lâm Nhật Phong à? Thiệt là...trong tim em tôi không có một vị trí nào ư? Em chẳng nhớ gì về tôi hả cô bé?...

Cậu ta cứ luyên thuyên làm cho các cô y tá đi ngang qua thấy thì hơi thất vọng bởi người đẹp trai mà đầu óc có vấn đề:))). Nghe thế, cậu thanh niên ngượng ngùng, đặt bó hoa xuống kèm với một tờ giấy và bước ra khỏi phòng bệnh.

---------------------------------------

Sau khi đánh một giấc ngủ ngon lành, tôi mở he hé con mắt lục quanh phòng tìm mẹ nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Rồi tôi khẽ vươn vai ngồi dậy, quơ tay định lấy chai nước mẹ mua lúc nảy thì bắt gặp một bó hoa hồng rất tươi, hình như được để cách đây vài phút. Tôi khẽ ngửi cái mùi hương quyến rũ ấy, và chợt thấy một mẩu giấy ghi “Gửi: Minh An”, thấy lạ, tôi mở ra xem:

“Chào em, khi em đọc những dòng này chắc em rất thắc mắc người tặng hoa hồng và gửi cho em mảnh giấy này là ai nhỉ? Anh là người đã cứu em lúc em xỉu, nếu em muốn hỏi anh hay thắc mắc gì hoặc là muốn gặp anh thì gọi số 090xxxxxxx nha! Và anh chúc em nhanh khỏi bệnh và mau xuất viện.

Hoàng Quân.”

_ Hoàng Quân? Là ai thế nhỉ? Nhưng nghe tên sao quen quen thế?

Xong, tôi lấy điện thoại tìm danh bạ “Con nhỏ bạn thân” rồi bấm nút gọi. Nó reo được hai, ba tiếng “reng” thì có người bắt máy.

“An hả? Cậu tỉnh rồi à?”

_ Ùa! Tớ bệnh lâu sao có thể để Hoa bao tớ ăn nè?

“Hihi... Cái con nhỏ này, mà gọi tớ có gì không?”

_ À có! Cậu biết tớ có quen ai tên Hoàng Quân không?

“Hoàng Quân! Là cái anh trai lớp 12C hôm trước đòi cua cậu á!” (bạn nào không nhớ Hoàng Quân thì coi lạíi 21 nhenn!)

_ Hả? Là anh ta sao?

“Có chuyện gì thế?”

_ Thôi, cậu tới 101 đi tớ nói cho chứ.......tốn tiền quá hà!:)))

“Trời! Bó tay với cậu! Được rồi, nhưng tớ rủ Mai theo nha!”

_ Ok luôn!

“Rồi, nghỉ ngơi đi cô nương, xíu tôi đến.”

_ Okk!

“Rụp!”

Tôi ngả lưng xuống giường thì thấy mẹ vào, trên tay mẹ cầm một khay đồ ăn:

_ Cô y tá kêu mẹ đưa cho con ăn xong rồi uống thuốc.

_ Dạ! À mà xíu nữa bạn con tới đó mẹ.

_ Thế thì phải ăn nhanh lên rồi còn tiếp bạn nữa chứ con.

_ Dạ!

Thế rồi, mẹ tôi cũng phát hiện ra bó hoa hồng, tay mẹ nâng niu nó và hỏi tôi:

_ Ai tặng thế con?

_ Dạ....con không biết, lúc con tỉnh dậy thì đã thấy rồi. Chắc là người nào tốt bụng, dư bó hoa nên tặng cho con.

_ Có chuyện vô lí đó nữa à? Mẹ không nghĩ thế.

_ Con không biết à! Mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ hà!

_ Rồi rồi!

_ Mà mẹ ơi! Hồi nhỏ hay có bao giờ mẹ dắt con vào quán cafe Only không?

_ Sao...sao con lại hỏi thế hỏi?

_ Thì có lần con đi ngang qua, thấy quen quen nhưng không nhớ rõ lắm. Mà có không mẹ?

_ Không có! Chắc là con nhớ nhầm rồi.

_ Chắc là thế ạ! Nhưng hồi nhỏ con có quen cậu bé nào tên là Gió không mẹ?

_....

_ Hồi nhỏ con có còn cái tên nào khác không?

_....

_ Sao những chuyện lúc con sáu, bảy tuổi con chẳng nhớ gì hết? Kể cả chuyện ba mẹ li dị...

_ THÔI! Mẹ...mẹ xin lỗi! Đủ rồi con à, con ăn nhanh đi, đừng suy nghĩ nhiều chuyện đó!

_ Dạ...

_ Con nghe lời mẹ, đừng cố nhớ hoặc ráng nhớ những chuyện cũ nha con.

_ Sao thế mẹ?

_ Cứ nghe mẹ đi!

_ Dạ...

_ Giờ con ăn đi, mẹ ra ngoài có chút việc.

_ Dạ...

Rồi mẹ tôi bước ra ngoài gọi điện cho ai đó với sắc mặt hơi lo sợ, còn tôi thì vẫn cố gắng nuốt đồ ăn bệnh viện vì nó rất khó ăn và không ngon tí nào cả.

HẾT

Mình thành thật và vô cùng xin lỗi vì up chap trễ, mấy bạn đừng có bỏ rơi mình nhennn. Mình hứa sẽ không bao giờ bỏ truyện âu mà!!!!!