Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 36




Editor: tu tai

Về đến nhà, y tá đang cho Úc An Thừa thở khí ô xi, tôi không quan tâm vứt túi xách xuống chạy ngay tới bên cạnh anh: "Làm sao vậy?"

Anh thấy tôi kinh ngạc: "Thời tiết quá nóng, hơi khó chịu, hàng năm vẫn đều như vậy."

Thực sự nóng, vì đề phòng anh bị cảm, điều hòa không khí trong nhà cũng không thể mở quá lạnh, tôi ngồi ở bên cạnh anh quạt vù vù cho mình, vừa quạt vừa than thở.

Tôi không có nhiều bạn bè, bạn chơi từ bé đến lớn biết gốc biết rễ chỉ có duy nhất Phạm Kiến, nhưng cậu ấy đi xa như vậy, sau này có muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.

Úc An Thừa kéo kéo vạt áo T shirt của tôi: "Nóng quá? Máy điều hòa không khí mở hơi thấp?"

Tôi vội vàng khoát tay, nhún nhún vai với anh: "Không có, chỉ là hơi buồn bã."

Anh thấy tôi buồn phiền, ý bảo tôi nói tiếp.

Tôi uống một ngụm nước đá, buồn bực nói hết cảnh ngộ của Phạm Kiến với anh, dung tay ra hiệu thể hiện long đầy căm phẫn: "Thế gian này! Thật là không có vương pháp rồi! Ai giở trò sau lưng em như vậy, em tuyệt đối không tha cho kẻ đó!"

Úc An Thừa nhìn tôi không chớp mắt, dường như thấy thế thì giật mình, ánh mắt dần dần che lên một tầng bóng đen.

"Nghĩ gì thế?" Tôi phát tiết xong bình tĩnh lại, nhìn thấy anh mất hồn thì lắc lắc tay anh, "Không phải đang ghen chứ?"

Anh mới phục hồi tinh thần lại, búng mũi tôi: "Tự mình đa tình!"

Tâm trạng của tôi liền thoải mái hơn rất nhiều, tôi le lưỡi giải thích với anh: "Phạm Kiến cũng coi là chị em tốt chơi với nhau từ nhỏ của em, những năm đó bọn em còn cùng nhau theo đuổi bạn trai!"

Có lẽ là tôi ra dấu tay quá nhanh, Úc An Thừa còn chưa hiểu lắm, đặc biệt hỏi lại: "Anh ta thích đàn ông?"

"Đó là đương nhiên!" Tôi gật đầu, lại cười quỷ dị: "Nếu không sao em phải giấu anh kỹ như vậy chưa! Chị em tốt hơn nữa cũng không cho đánh chủ ý lên ông xã của mình."

Úc An Thừa cũng nhếch nhếch môi, nhưng nụ cười cực kì nhạt, rõ ràng không tập trung: "Anh không vui?"

Tôi khó nén mất mác: "Em chỉ có một người bạn như vậy, từ nhỏ gia đình bọn em đều nhiều tai nạn, rất nhiều cảm thụ, người khác cũng không thể hiểu được."

Úc An Thừa cầm tay của tôi, giống như không biết khuyên tôi thế nào, thậm chí vẻ mặt hơi áy náy.

Tôi vội vàng vỗ vỗ mặt anh: "Không có việc gì, bây giờ có anh là tốt rồi."

Anh mới vui vẻ hơn một chút, chỉ chỉ bàn đọc sách bên cạnh hướng tôi: "Lấy cái đó tới đây."

Là một túi văn kiện lớn, dưới sự ra hiệu của anh mở túi ra, bên trong là một thiết kế dài khổng lồ.

Tôi vui mừng: "Oa? Thiết kế xong rồi?"

Lúc rảnh rỗi chúng tôi đã từng xem qua vô số tạp trí thiết kế khách sạn, cũng thảo luận qua vô số phương án, trên bản vẽ thể hiện đúng là phong cách phục cổ thanh nhã mà cả hai chúng tôi đều thích.

"Đúng thứ em muốn!" Tôi giơ lên ngón tay cái với anh.

Anh cũng hăng hái lên: "Đúng lúc em được nghỉ hè, chuyện này liền giao cho em."

Vừa bắt đầu nghỉ hè tôi liền bảo trợ lý Đông liên lạc với Công ty sửa chữa, công tác lắp đặt điện nước vẫn chưa xong, liền bắt đầu mua vật liệu xây dựng thiết bị lắp đặt trước, vì có thể thực hiện tối đa ý tưởng của Úc An Thừa và tôi, mỗi loại tài liệu đều là tôi tự mình đi chọn nữa.

Ngày đó đi chọn gạch men sứ trong phòng vệ sinh, luôn không thấy được màu sắc cùng hoa văn phù hợp, đang vòng vo trong thị trường vật liệu vài vòng, có lẽ là trời quá nóng, tôi cảm thấy được từng cơn chóng mặt.

Giám sát quản lý của công ty sửa chữa đưa cho tôi một chai nước lạnh, tôi uống một hơi, lúc ấy rất sảng khoái, nhưng vừa đứng lên liền váng đầu hoa mắt buồn nôn.

Tôi đưa tay ra muốn nắm lấy cái gì, nhưng dưới chân mềm nhũn ngã xuống.

Giám sát kinh hoảng đỡ lấy tôi: "Bà Úc, bà sao vậy!"

Chưa từng có cảm giác mệt mỏi như vậy, tôi không đứng nổi, vẫn còn cậy mạnh: "Không có việc gì...... Có thể là trúng gió rồi."

"Có cần gọi xe cứu thương hay không?"

Tôi lắc đầu, trước kia nghỉ hè đi làm thêm phát truyền đơn trên đường cũng từng bị chống nắng, đi về nghỉ một lúc là được, mà tôi cũng không muốn kinh động đến Úc An Thừa.

Nhưng thân thể càng ngày càng mềm, trong cổ họng cuồn cuộn như muốn phun ra, tôi khó chịu ôm ngực.

Quản lý giám sát không dám trì hoãn, lập tức gọi xe cứu thương, lại điện thoại báo cho trợ lý Đông.

Tôi vội đến mức dùng một chút hơi sức còn sót lại đoạt lấy điện thoại: "Lão Đông, không cần...... Không cần nói cho An Thừa......"

Trên đường đến bệnh viện tôi khống chế không được nôn ra một lần, trợ lý Đông nhanh chóng chạy tới sắp xếp kiểm tra kỹ càng, sau một lúc giằng co tôi càng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng là lại sợ về muộn khiến An Thừa lo lắng, gần đây anh thường xuyên khó chịu tim đập mạnh và loạn nhịp, buổi tối ngủ cũng không được ngon, mấy ngày nay vẫn ở nhà nghỉ ngơi.

Tôi càng nghĩ càng thấy không thể về quá muộn, trợ lý Đông đang ở chỗ bác sĩ chờ kết quả, tôi nhảy xuống giường gọi điện thoại giục ông ấy: "Lão Đông, mau mau, tôi khỏe rồi, bảo tài xế đưa tôi về trước đi."

Chất giọng một mực "Bình tĩnh chớ nóng" của ông ấy vang lên: "Vẫn lên chờ kết quả kiểm tra xong thì tốt hơn, muộn cũng đã muộn rồi, cũng không chờ lâu nữa, tôi đã nói với An Thừa đang đưa cô đi chọn vật liệu sửa chữa rồi."

Tôi mới hơi an tâm một chút, nhưng nằm ở trên giường bệnh vẫn cảm giác một giây như một năm, cho đến lúc nhìn thấy trợ lý Đông cầm một chồng phiếu khám thật dầy đi tới.

"Không có vấn đề gì đúng không!" Ngoại trừ còn hơi buồn nôn, tinh thần của tôi đã khôi phục rất nhiều.

Trợ lý Đông khó được lộ ra nụ cười: "Chúc mừng cô, cô Tân, cô mang thai."

"Cái gì?" Tôi không hề chuẩn bị tâm lý, ngay sau đó liền hét ầm lên: "Thật —— tôi có cục cưng?"

Trợ lý Đông cười càng tươi hơn: "Đúng, cô xem tờ kết quả này."

Ông ấy rút ra một tờ nhỏ nhất trong chồng phiếu khám đưa tới trước mặt của tôi, tôi vội cầm qua, tỉ mỉ liếc mắt nhìn, hung hăng hôn một cái liền chạy ra ngoài.

"Cô Tân, cẩn thận thân thể của cô." Trợ lý Đông ở phía sau nhắc nhở tôi.

Tôi dừng ngay lại, cảnh giác thả chậm động tác, nhất thời nói ra có chút không mạch lạc: "Tôi muốn nói cho An Thừa, gửi tin nhắn...... Không, để tôi tự mình nói cho anh ấy biết, tôi muốn cho anh ấy một kinh hỉ......"

Trợ lý Đông muốn tôi ở lại theo dõi một ngày theo lời dặn của bác sĩ, mà tôi lại không thể ức chế muốn gặp Úc An Thừa ngay lập tức, dù sao cũng không phải là bệnh, sau khi trợ lý Đông cẩn thận hỏi ý kiến bác sĩ, đưa ta trở về nhà họ Úc.

Không ngờ Úc An Thừa lại không có ở nhà, ngay cả y tá riêng cũng đi cùng, tôi lo lắng, vội vàng gọi điện thoại đến nhà lớn.

Giọng nói của quản gia rất vững vàng: "Tiểu phu nhân, An Thừa có chuyện đi ra ngoài một chút, cậu ấy dặn tôi nói cô không cần lo lắng, cậu ấy sẽ nhanh chóng trở lại."

Không lo lắng, nhưng lại đặc biệt thất vọng, tôi nhắn tin cho anh: "Anh đang ở đâu? Bao giờ về?"

Anh không trả lời.

Tôi ngồi trong phòng khách không yên ổn, tờ xét nghiệm đã bị tôi nắm chặt nhăn nhúm, tôi đặt nó lên bàn nước, dùng bàn tay vuốt thẳng nó ra.

Mỗi một lần vuốt, nỗi vui mừng cùng vội vàng lại bị tang lên một tầng, cảm giác giống như đang ngậm kẹo caramen, bao bọc lấy lòng của tôi.

Đứa bé, đứa bé của tôi và anh, trong lúc thân thể của chúng tôi giao hòa, một đứa bé thần bí sinh ra.

Không thể ngồi yên trong phòng khách được nữa, tôi chạy lên ban công trên lầu, nhìn thẳng về phía cổng.

Buổi chiều mặt trời quá nóng, tôi vừa chờ một lát đã mồ hôi đầm đìa, không thể không trốn vào phòng đứng trước cửa sổ, nhìn qua tấm kính thủy tinh.

Có lẽ sau khi không tập trung lật qua bốn năm quyển tạp chí, cuối cùng tôi cũng thấy xe của Úc An Thừa xuất hiện tại cổng lớn.

Tôi bật người dậy, đang muốn chạy xuống, lại nhắc nhở bản thân: cẩn thận, cô không chỉ một người!

Bước chậm xuống lầu mở cửa, xe của Úc An Thừa vừa dừng lại, tôi đi thẳng tới.

Y tá riêng xuống xe trước mở cửa, Úc An Thừa đi ra, nhưng không đi ngay về phía tôi, mà duỗi tay vào trong xe, đỡ một bóng dáng nhỏ nhắn xuống xe.

Huệ Điềm Nhi!

Cô ấy đầu tóc bù xù, trên trán dán băng dính, trên mặt còn có mấy vết thương lộn xộn lung tung, nhìn thấy tôi, lảo đảo khựng lại một cái, trong con mắt đục ngầu thoáng qua một tia oán độc.

Tôi dừng bước, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc, tại sao lại để cho tôi thấy cô ta vào lúc này!

Úc An Thừa cũng khựng lại một chút, vỗ vỗ tay Huệ Điềm Nhi giao cô ta cho y tá riêng chăm sóc, đi ngay về phía tôi.

Tôi thật sự không thể chịu đựng tâm tình chênh lệch mạnh như vậy, quay phắt người đi về phía trong nhà.

Úc An Thừa đuổi theo, mới được mấy bước, anh đã thở dồn dập, tôi theo bản năng thả chậm bước chân, nhưng là nghiêng đầu không có nhìn anh.

Anh lau mồ hôi trên chán, dẫn tôi vào trong phòng, ấn tôi ngồi xuống trên ghế salon.

Tôi quay đầu đi không nói lời nào, anh luống cuống kéo kéo tay của tôi.

Không dám dùng quá sức, tôi chỉ nhẹ nhàng vung tay ra, lại bị anh cầm thật chặt. Anh quay đầu tôi lại, để tôi đối diện với anh.

Lòng tôi run lên, trước đó thật vất vả mới khiến anh dài chút thịt, mấy ngày nay gương mặt lại hóp vào rồi.

Anh xin lỗi trước: "Thật xin lỗi, không kịp thương lượng với em."

Tôi hít vào một hơi: "Cần thương lượng sao?"

Anh nhẹ nhàng thở hổn hển hai cái mới ra hiệu: "Cô ấy ở chỗ cai nghiện đánh nhau với người khác bị thương, lại ở lại đso thì không an toàn."

Tôi khó có thể tiếp nhận: "Nhất định phải tiếp trở về sao? Em không thích cô ấy ở bên cạnh anh!"

Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng là rất kiên quyết: "Cô ấy không có người thân nào khác, bây giờ, cô ấy cần nhất là sự quan tâm của người thân."

Tôi vẫn tức giận, nhưng lại không có lời nào để nói, cho dù Huệ Điềm Nhi phẩm chất xấu thế nào,  thì trong lòng anh, dù sao vẫn là cô gái nhỏ đã đem tất cả món đồ chơi ra để cầu xin bác sĩ khi anh phát bệnh ban đêm, huống chi anh còn gánh vác lời dặn dò trước lúc lâm chung của bà nội cô ấy.

Anh đã bao dung tôi như vậy, sao tôi có thể không chút tha thứ với anh chứ?

Do dự, Úc An Thừa cẩn thận từng li từng tí kéo tay của tôi, dẫn tôi vào phòng bếp.

Anh mở ra ngăn lạnh, rút ra một ngăn kéo, bên trong hai tầng hoành thánh được xếp chỉnh tề.

Tôi giật mình, anh tranh công chỉ chỉ mình: "Bà xã, là anh gói!"

Đâu còn tức giận nào được nữa, lòng của tôi liền mềm nhũn.

Anh dụng tâm như vậy, tôi còn phải so đo cái gì nữa!

Mùi vị của rau hẹ xông ra, mùi vị tôi thích nhất nhưng bây giờ lại thấy buồn nôn, tôi chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.

Nôn ọe tới nước mắt nước mũi cũng bị ép ra ngoài, vẫn tiếp tục nôn ọe.

Úc An Thừa khó thấy dáng vẻ này của tôi, vừa vỗ lưng của tôi, vừa khẩn trương trắng bệch cả mặt.

Chờ tôi khá hơn một chút anh không thể chờ đợi ra hiệu: "Thế nào? Phải đi bệnh viện sao?"

Tôi quay người lại đám loạn lên bờ vai của anh, đương nhiên là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, sau đó hung tợn ra dấu tay: "Con trai của anh đang trách anh đấy!"

Anh hoàn toàn không hiểu: "Cái gì?"

Nước mắt của tôi không thể khống chế chảy ra: "Em đợi anh rất lâu, anh cũng không trả lời em!"

Anh vội đến mức ra dấu tay cũng không liền lạch: "Thật không phải là anh cố ý, trường hợp lúc đó quá loạn, không có nhìn điện thoại di động......"

Ngay cả tốc độ nháy mắt cũng tang nhanh, lông mi chớp với tần số lớn trên ánh mắt có chút hơi nước mờ mịch.

Sao chịu để cho anh sợ hãi như vậy, tôi bỗng nhiên ôm cổ anh, đôi môi áp sát lên môi của anh.

Anh hoàn toàn rối loạn, thật vất vả tránh thoát ma trảo của tôi, vỗ vỗ mặt của tôi nhìn tôi giống như không biết vậy: "Rốt cuộc thế nào?"

Phụ nữ có thai thực sự cảm xúc thay đổi thất thường khó có thể nắm trong tay, tôi nén nước mắt cười ha ha, trong khi ánh mắt của anh càng ngày càng khó hiểu, nghiêm trang ra dấu tay: "Ngài Úc, anh phải làm cha!”