Anh Dám Yêu Em À?

Chương 8




Tôi luôn chí công vô tư, tuân thủ quy tắc, gặp phải những cặp trai gái có thái độ hơi cợt nhã một chút là tôi không chút ngần ngại, kiên quyết xông tới ”nắm cổ chân” nghi phạm, nên rất nhanh danh tiếng của tôi liền nổi lên như cồn.

Nhìn thấy tôi phi thường chính nghĩa nên họ đều xưng tôi là: sát thủ vô tình.

Danh tiếng của tôi so với thầy phụ đạo cũng thật ngang ngửa không thua gì nha. Ông ta trước giờ luôn nổi tiếng là người lòng dạ sắc đá, còn tôi thì được coi là “vô tình”, chẳng phải là rất khớp sao.

Đã thế còn để tôi phát hiện một sự thật rất bi thương đó là ánh mắt sắc bén của thầy phụ đạo và tôi cũng hao hao giống nhau.

Khi họp, ông ta đều không ngừng tán thưởng tôi trước mặt mọi người:”Tiểu Mãn thật không phụ sự mong đợi của thầy, làm thầy nhớ lại bản thân khi còn làm chức chủ nhiệm bảo an, cũng rất thiết diện vô tư.”

Tôi lại càng vui vẻ, thấy thật mỹ mãn vì thành tựu chính mình có được. Khi viết thư cho Hướng Lăng tôi nhịn không được đem chuyện được thầy khích lệ kể cho anh ấy nghe, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác tự hào cùng mãn nguyện. Còn chưa có qua một ngày, tôi đã nhận được thư anh hồi âm. Lần này không chỉ có tôi mà ngay cả Tiểu Phượng cũng nhận được thư.

Tiểu Phượng sau khi thu nhận lá thư do Trình Lâm viết, tôi thấy nó đọc xong thì tinh thần hoảng hốt thật lâu, kéo dài từ giữa trưa đến tận xế chiều, cho nên tiết học thứ tư nó cũng trốn tuốt, sắc mặt trắng bệch, sững sờ ngồi bên giường.

“Tiểu Phượng, mày đừng kích động quá!” tôi cảm thấy tối thiểu mình cũng nên đến trấn an nó một chút, dù biết rằng tâm tình của nó hiện giờ chắc đã bay bổng đến tận trên mây ấy. Lúc trước khi tôi nhận được thư của Hướng Lăng chẳng phải cũng vui vẻ đến phát điên đó sao, loại cảm giác này đúng là cần có người bên cạnh để chia xẻ đây mà.

“Mày nếu cảm thấy quá vui, nói ra cho tao nghe để tao cùng chia xẻ với mày cũng được!” dù gì bà đây cũng trốn hết tiết buổi chiều rồi, cả buổi ngồi đây canh nó nha, đồng thời tôi còn cố ý đi mượn hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình, một bên cắn hạt dưa, một bên chỏng vó lăn ra nằm đó chờ nó mở miệng tâm sự với tôi.

Ai biết Tiểu Phượng trời sinh vốn là một người đầu óc quá là rối loạn, cho dù tâm tình đang vui vẻ thế mà đôi mắt cũng lưng tròng nước mắt. Nó cũng không chịu ừ hử tiếng nào, chỉ ngồi đấy cả buổi, đến khi cơm chiều mới thất thiểu lê lết ra ngoài.

Tôi nhìn thấy bộ dạng của nó thì cũng có phần hơi lo, đợi nó đi khỏi rất lâu tôi mới chợt nhớ đến lá thư Diệp Hướng Lăng gởi cho mình, lấy ra đọc. Lần này bạn thân Hướng Lăng chỉ viết cho tôi vỏn vẹn có hai đoạn ngắn ngủn.

Mở đầu anh ta viết: Bạn thân Hòa Mãn, anh phải nói em thế nào đây, em….

Giọng điệu hình như còn có phần rất bất đắc dĩ.

Tôi kinh sợ, cố gắng nhớ lại nội dung lá thư mà tôi đã gởi, nhưng lại không cảm thấy có chỗ nào là không ổn cả, đành buồn bã đọc tiếp bên dưới.

Lá thư lần này, anh cứ sửa tới sửa lui không biết bao nhiêu chỗ, càng không giống như phong cách tự thuật của những lá thư trước, không có những điều lệ hay pháp luật gì gì đó, chỉ đơn giản viết: người xưa có câu: có nhiều khi chuyện nhìn thấy trước mắt cũng không hẳn là thật. Đôi khi chúng ta cứ mãi đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân mà lại quên mất cảm nhận thật sự của người khác. Nhiều khi lại tự cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, hành động theo cảm tính riêng mình, tự ý xếp đặt cho người khác lại thấy thật thỏa mãn khi giúp được cho họ, nhưng đó thật sự là điều họ muốn sao, em có từng nghĩ đến vấn đề này chưa?

Hòa Mãn, em suy nghĩ đơn giản, nhưng cũng không thể vì lý do đó mà chối bỏ trách nhiệm đối với chuyện mình gây ra.!

Tôi xem xong câu này, cảm thấy mình cần phải kiểm điểm bản thân một chút, nhưng dù sao cũng phải cho tôi biết mình cần sửa đổi chỗ nào cơ chứ, tôi lại chả biết đã sai làm sao cho nên đọc tiếp phần dưới lá thư.

Cuối cùng anh viết: Hòa Mãn, nếu tất cả suy nghĩ đều có thể viết lên trên mặt thì đâu có gì phải nói, em nên nghĩ kỹ lại đi. Vả lại có nhiều chuyện thật rất khó mà giải thích cho hết được. Cuối cùng, là bạn thân anh có trách nhiệm phải nhắc nhở em: em nên đem mấy vấn đề duy trì trật tự gì gì đó bỏ qua một bên hết đi.

Trò chuyện thư từ qua lại lâu như vậy, Diệp Hướng Lăng đôi khi cũng thản nhiên tán gẫu một ít chuyện không đâu vào đâu như đọc sách này nọ, nhưng thật tình khuyên nhủ như vậy đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy có chút gì đó rất ngoài ý muốn.

Đồng thời trong lòng bỗng dưng cảm thấy thật rất ấm áp, tôi đem thư kia đọc đi đọc lại vài lần. Sau đó trực giác như mách bảo tôi nên đem thơ này giấu đi, để vào một học tủ chỗ sâu kín nhất, trong lòng rất không muốn cho Tiểu Phượng nhìn thấy.

Đây rõ ràng là chuyện rất riêng tư của tôi và anh, tôi nghĩ chắc hẳn Tiểu Phượng sẽ hiểu mà không cho rằng tôi ý đồ vụn trộm gì đó đi, nghĩ thế nên càng quyết định đem thư này giấu lại.

Chiều đến phòng bảo vệ, vừa vặn hôm nay là ngày tôi trực, lại nghĩ đến lời Diệp Hướng Lăng khuyên cho nên lần đầu tiên phá lệ xin phép nghỉ:”Thầy Dịch, đêm nay em có hoạt động giao lưu ngoại khóa phải tham gia nên….”

Thầy phụ đạo có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền mỉm cười:”Hòa Mãn, em nên tham gia hoạt động ngoại khóa nhiều một chút, hôm nay để thầy nhờ người khác trực thế cho em.”

Sau khi xin phép xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Thật ra trong nhóm đúng là có hoat động ngoại khóa, tôi chỉ là biết trễ môt chút mà thôi. Bọn Tiểu Nhụy đều nghĩ tôi sẽ không đi, cho đến khi thấy tôi giờ này còn ngồi ở ký túc xá, bọn nó ngốc nghếch nhìn tôi đang ngồi ăn mì gói đều cảm thấy thật kinh ngạc.

“Tiểu Mãn, mày hôm nay không cần đi trực sao?”

Tôi cắn cắn chiếc đũa:”Không, ăn xong tao sẽ cùng tụi bay đi tham gia hoạt động giao lưu hữu nghị “

Tiểu Nhụy với Quế Lượng lập tức kinh ngạc, tiến đến sờ đầu tôi:”Có phải đi trực gặp chuyện không vui không? Sao lại đổi ý mà tham gia hoạt động ngoại khóa?”

Tôi lo lắng, lắc đầu nói thật cho tụi nó biết:”Tao cảm thấy tao không nên cứ đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc của bản thân mà không nghĩ đến cảm giác của người khác, tao cần phải tỉnh táo, tỉnh táo…”

Nói thật tôi cũng chả hiểu rõ vì sao lại muốn tỉnh táo, nhưng tôi là hoàn toàn tín nhiệm Diệp Hướng Lăng. Anh ta học hành giỏi, hiểu biết gì so với tôi đều cao hơn, bản lĩnh nhận thức dĩ nhiên khỏi nói, những lời anh nói đương nhiên là những lời rất tâm huyết.

Tiểu Nhụy và Quế lượng lập tức nhìn tôi bằng cặp mắt khác:”Tiểu Mãn, mày có phải trước giờ đều giả ngốc không, thật ra mày là người rất thông minh.!”

Tôi nghe thấy lập tức liền tự hào mà kiêu ngạo:”Dĩ nhiên, tao trước giờ thành tích đều là nhất nhì chẳng phải sao”

Tiểu Nhụy lập tức phóng ánh mắt xem thường, lắc đầu.

“Tiểu Mãn, chỉ số thông minh của mày nếu cao như vậy, tình trường của mày sao lại thấp kém đến thế?”, nó là cố tình giễu cợt tôi đây mà.

Tôi liền cúi đầu tiếp tục ăn mì gói, đối với nhận xét cùa nó tôi miễn cho ý kiến. Tôi cảm thấy tình cảm của mình là rất bao la dào dạt, xem phim truyền hình tình cảm tôi chẳng phải đã khóc ầm ĩ đó sao. Dĩ nhiên tình trường tôi rất phong phú, thế mà bị nó cho là thấp kém.

Tôi biết nó là đang ghen tị với tôi đây mà.

Ăn xong, nghe tụi nó nói muốn sửa soạn cho đẹp nên còn ở đó mà trang điểm. Còn bản thân tôi chỉ mặc đại bộ váy thông thường, ngồi một góc kia mà chờ.

Lai hết một giờ đồng hồ đi qua, tụi nó mới không cam lòng mà dẫn tôi ra khỏi cửa.

Khi chúng tôi đến nơi, tiệc cũng đã muốn bắt đầu. Người chủ trì giới thiệu ngắn gọn buổi tiệc rồi trực tiếp tuyên bố bắt đầu, mời mọi người ra khiêu vũ.

Tiểu Phượng cùng Quế Lương rất nhanh đã có người đến mời nhảy.

Những người ngồi cạnh tôi không ngừng một người lại một người đều có người đến mời. Dần dần cả một bàn đầy người giờ chỉ còn mỗi mình tôi trơ trọi, trái phải những nữ sinh khác hầu hết đều đã có người mời ra sân nhảy hết rồi.

Mình tôi cứ thế ngốc nghếch ngồi đó nhìn người ta khiêu vũ. Thật ra tôi cảm thấy khiêu vũ là chuyện không tốt lắm, cũng không muốn khiêu vũ làm chi, nhưng một mình ngồi chỗ này tôi lại cảm thấy có chút thật xấu hổ.

Khi một điệu nhạc khác vang lên, cửa đồng thời cũng bị người khác đẩy ra, ánh đèn bên ngoài chiếu vào hơi chói mắt, tôi nhìn thì thấy có một vài người mới vừa đến.

Lần này thì tới phiên tôi bị mời.

Namsinh kia đi đến trước mặt tôi, vươn tay ra mời. Tôi nhấc đầu mỉm cười, hắn nhìn thấy lập tức liền bị tôi dọa mà chạy, hắn vừa chạy vừa kêu to:”Đấy ấy ấy, là Hòa Mãn của đội trật tự đây mà!”

Tôi khinh, hắn chẳng khác nào như chim sợ cành cong, lập tức chạy tới phía đối diện mời một nữ sinh khác.

Tôi yên lặng sờ lên mặt mình, cảm thấy bộ dạng minh nào có đáng sợ vậy chứ. Nhưng khi nhìn đến nam  sinh vẻ mặt hoảng hốt kia tôi cảm thấy có lẽ mình đã đến ngày tàn rồi không chừng.

Từ khi tôi vào đội trật tự, thường xuyên phải thức đêm, cũng không thường đi chơi, phỏng chừng hiện giờ nét mặt hẳn là rất dọa người.

Tôi còn chưa hoàn hồn, cho nên khi thấy một nam sinh khác từ hướng ánh đèn đến mời tôi nhảy, liền tốt bụng mà nhắc nhở hắn:”Bạn học, tôi là…. Hòa Mãn của đội trật tự.!”

Lần này, vị nam sinh kia không hề có chút gì gọi là hoảng sợ, cũng không ba chân bốn cẳng mà  chạy, anh ta còn rất dũng cảm, kiên trì yên lặng đứng đó nhìn tôi một hồi. Sau đó quay sang hỏi vị nam sinh đi bên cạnh:”Đám người Hòa Mãn đều đến, vậy sư huynh cũng sẽ đến sao?”

Tôi nhìn thấy bạn học bên cạnh anh ta, có phần bi thương nhìn anh ta lắc đầu.

Anh ta nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, nhìn tôi vẻ khiếp đảm, cuối cùng cũng không có dũng khí mời tôi khiêu vũ, quay người lại hướng bạn nữ ngồi cách tôi năm cái ghế mời cô ta vào sân nhảy.

Bản nhạc vừa dứt, mọi người lục đục quay trở lại chỗ ngồi.

Tôi thấy mặt Tiểu Nhụy mang đầy gió xuân quay trở lại, nhìn đến tôi ngồi trên ghế, thở dài rồi vỗ vỗ vào vai tôi:”Hòa Mãn à, mày cứ ngồi đây nghe nhạc thư giãn đi, mày làm trong đội trật tự dù sao cũng rất dũng mãnh nên có lẽ những nam sinh kia không dám mời mày khiêu vũ đâu”

Quế Lượng cũng có vẻ rất đồng tình nhìn tôi.

Tôi cười hề hề, bình thản trả lời tụi nó:”Đừng lo, bản nhạc tiếp theo tao sẽ ra nhảy!”

Tôi dĩ nhiên suy nghĩ đặc biệt khác người, nếu bọn họ không dám mời tôi thì tôi đi mời bọn họ chẳng phải tốt hơn sao!

Tiểu Nhụy và Quế Lượng trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng vươn tay vỗ vỗ vai tôi, nhìn tôi với ánh mắt an ủi.

Bản nhạc tiếp theo được bật lên, ánh đèn mới được mở sáng khi nãy giờ cũng tắt đi chỉ để lại ánh đèn chập chờn không ngừng lóe sáng đủ mọi màu sắc.

Tiểu Nhụy và Quế Lượng vui vẻ chạy ra sân nhảy.

Tôi dũng cảm đứng dậy, dùng ánh mắt rada của mình bắn tới các nam sinh đang ngồi chung quanh.

Nhìn hết bên trái một lượt, bọn họ thoáng chốc liền lộ ra vẻ mặt lo sợ, dường như còn nghe được có người thầm than một tiếng. Tôi còn chưa kịp ra tay, bọn nam sinh đang ngồi ở đó liền lộp độp nhảy khỏi ghế ngồi, lần lượt đi mời những bạn nhảy khác ra sân.

= =, tôi tiếp tục nhìn sang bên phải, đám người đó lại như lũ chim đang đậu nghe động, đồng loạt ùa vào trong sân nhảy, có người tìm không ra bạn nhảy cũng bắt đầu liều mạng quyết định tự nhảy một mình.

Tôi nhận ra điều này có chút đau lòng. Tôi có lẽ tìm không ra bạn nhảy rồi, nghĩ nghĩ hay là tôi cũng nên ra đó nhảy một mình a.!

Ngọn đèn trong phòng càng thêm mông lung, âm nhạc xập xình đã muốn làm tôi phát cuồng. Tôi nhìn đối diện, dưới ánh đèn chập chờn thấy có một gã nam sinh đang ngồi trong một góc khuất. Hắn dáng vẻ biếng nhát dựa cả người vào trên ghế, tựa như đang rất tập trung tinh thần mà quan sát tôi.

“Ai a, tỷ tỷ đến đây” tôi xoắn lên tay áo, hướng tên đó đi qua, cách hắn khoảng hai bước, mạnh mẽ duỗi tay mình ra:”Bạn học, nhảy một bản nha!”

“…” mọi người trong sàn nhảy nhất thời đều hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía chúng tôi.

Tôi trong đầu vụng trộm nghĩ, mặc kệ hắn lại từ chối hay không, tôi nhất quyết cũng không quay lại chỗ ngồi mà sẽ một mình ra ngoài đó nhảy.

Taytôi giơ ra ước chừng được 3 phút, trong góc khuất tôi không nhìn thấy rõ mặt hắn ta, cũng không biết biểu tình hiện giờ của hắn ra sao, lâu như vậy cũng không đứng lên chắc là không muốn nhảy rồi.

Tôi thu tay lại, quyết định vô sân mà tự nhảy, một mình tự thưởng thức nhạc vậy.

Bàn tay mới rụt lại phân nửa, đột nhiên liền bị ai đó nắm lấy. Tôi nghe giọng nói rất dễ nghe của nam sinh kia vang lên, dường như còn có chút ý cười:”Đi thôi, bạn học, cùng nhau nhảy một bài.”

A, hắn thật đúng là dũng cảm nha.

Tôi mừng như điên, cơ thể chấn động lập tức kéo hắn đi ra. Đúng vào lúc này, ánh đèn tròn trên đỉnh đầu cũng vừa lúc rọi qua, ánh sáng trắng bệch rơi vào mặt của vị nam sinh dũng cảm này, tôi cùng moị người đang có mặt ở đây đều chấn kinh nha….

“Tần sư huynh, Tần sư huynh thì ra cũng đến đây à.!” Trong sàn nhảy vang lên nhiều giọng nói rất mừng rỡ.

“Anh ta thật sự đến à!” nghe ra giọng điệu người này còn vui hơn được gặp phật Di Lặc nha, dường như bọn họ thật hạnh phúc khi thấy hắn xuất hiện ở đây.

“Thật là tốt quá!”…. nhìn qua những khuôn mặt như bị táo bón của mọi người khi nãy thoáng cái thả lỏng rất nhiều.

Tôi xoay lại, nghiêm túc nhìn vị Tần Ngũ kia, nhìn thấy khóe miệng hắn đang giương lên mỉm cười. Tôi vỗ vỗ một chút vào cánh tay hắn, tán dương nói:”Phiền anh, Tần Ngũ!”

Hắn ta mỉm cười không nói. Âm nhạc vang lên, lòng hắn dường như cũng nhộn nhạo lên, nắm lấy cánh tay tôi, ôm chặt lấy thắt lưng, quay một cái bốn năm vòng liền trực tiếp đem tôi vào sàn nhảy.

Tôi muốn ói…. nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt hoàn mỹ không chút sứt mẻ của Tần Ngũ, nhưng nhớ đến hành động rất vô sĩ vừa rồi lại làm cho tôi thật muốn nôn khan một trận.

Hết chương 8.