Anh Đào Truyện

Chương 1




Thủy tinh như ý ngọc liên hoàn, hạ thái thành nguy mạc phá nhan.

Hồng trán anh đào hàm bạch tuyết, đoạn tràng thanh lý xướng dương quan.

Lưu quang lệ ảnh, thủy tụ phi hoa, khí tẫn tiền khê vũ, tâm toan tử dạ ca.

Đình viện lớn như vậy mà đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi không gian đẹp rạng ngời, những cánh hoa rơi dập dềnh theo sóng nước. Tọa lạc giữa hồ nước trong vắt tựa gương soi là một hòn đảo nhỏ tuyết trắng như ngọc.

Trên đảo vài ca cơ (khó nói quá, nhìn chung là kiểu ca sĩ ý) tuyệt sắc áo quần lộng lẫy, phô những bước nhảy mạn diệu, tiếng cầm sắt như nước chảy suối trào, chân thành ngâm xướng.

Tất cả vốn đều là phi tần hậu cung của tiền triều Tấn Mẫn đế Tư Mã Nghiệp, nhưng thiên hạ bây giờ là của Tư Mã Duệ, các nàng cũng khó tránh khỏi kết cục này.

Trên hành lang các đạo phía xa xa là bóng người san sát, ở giữa bạn bè, khách khứa ngồi đầy, đều là người quyền cao chức trọng. Mọi người đàm tiếu tiếng gió, phẩm rượu bình ca, thật sự rất náo nhiệt.

Xa hoa phô trương như vậy, không phải chỉ hoàng cung mới có……

Thế nhân ai chẳng biết — Giang Nam thân hào vương gia, cùng đương kim thánh thượng chung một giang sơn.

Ngày đó Tấn Nguyên đế đăng cơ còn từng lệnh gia chủ Vương gia là Vương Đạo cùng hắn ngồi trên ngai vàng, nhận đủ loại triều bái của quan lại, có thể thấy hắn đối Vương thị thập phần coi trọng, nói cho rõ là hai huynh đệ Vương Đạo, Vương Đôn

Người này, một tay nắm quyền to, nhất thống quân sự. Các đệ tử của Vương gia cũng nhiều người đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều đình. Có thể nói là quyền khuynh thiên hạ.

Tối nay có yến tiệc đãi khách, mời các danh nhân cư sĩ cùng giãi bày tâm tư.

Không khí thanh tao, tiết trời se lạnh. Hàng năm nếu muốn có ngày hôm nay, liền tuyệt đối không thể thị sủng mà kiêu. Nếu không, tất sẽ xảy ra bất trắc, dẫn lửa thiêu thân.

Cố Vinh, trước kia chỉ là một quan viên quèn được Vương Đạo đề bạt, nhưng y biết nhìn xa, lại thấy mấy ngày nay hoàng thượng liên tiếp có điều sai bảo, cũng nhìn ra vài phần không ổn.

Vương Đôn nắm giữ quân quyền, Tấn Nguyên đế không được hắn đặt trong mắt, thập phần bất mãn. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đáng tiếc Vương Đôn không hiểu ra đạo lý này.

“Quế Nguyệt đình trong phủ Thượng thư của Vương đại nhân so với ngự hoa viên của hoàng thượng thật đúng là chỉ có hơn chứ không có kém a……”

Vương Đạo nghe vậy cả kinh, đang định biện bạch, thì Vương Đôn đã tiếp lời “Lưu đại nhân thực biết nói đùa, Quế Nguyệt đình dù có đẹp đến thế nào, cũng bất quá chỉ ở phủ Thượng thư, còn ngự hoa viên ở trong cung hoàng thượng, sao dám cùng so sánh?”

Lưu Ngỗi cười, ngẩng đầu nhìn lướt qua phía sau hai người. Lập tức phụ họa “Đại tướng quân quá khiêm nhường rồi……”

Nói là nói như vậy, nhưng nếu câu chuyện rơi vào tai Tư Mã Duệ sẽ biến thành 1 tư vị khác……

Lưu Ngỗi thở dài cáo từ, định lên tiếng gọi người vừa đi cùng, lại lơ đãng trông thấy một thân ảnh trắng thuần hiện lên giữa vườn hoa Quế Lâm Biên.

Tính tò mò nổi lên, nhỏ giọng tránh khỏi mọi người, mắt hướng góc kia tìm kiếm.

Hương quế nồng nàn, trăng sáng nhô cao.

Chỉ thấy đằng xa 1 thiếu niên ước chừng mười một, mười hai tuổi, làn da trắng nõn, thắt lưng đỏ, dây buộc tóc vàng tựa cây mà đứng, mặt như quan ngọc, mi mục như tranh, mắt sáng như sao, đôi môi không cần những lớp son mà tự nhiên đỏ hồng.

Thật sự đẹp như trích tiên hạ phàm.

Lưu Ngỗi nín thở, tại sao lại có người đẹp đến thế này? Đang muốn tiến lên bắt chuyện, lại nghe một trận lôi kéo cùng tiếng chửi bậy nho nhỏ. Hắn vội vàng trốn vào lùm cây.

Không bao lâu, một nha hoàn dắt một vũ cơ đang khóc sướt mướt tới trước mặt thiếu niên. Nha hoàn nói “Tiểu thiếu gia, đây có phải là người ngài cần tìm không?”

Thiếu niên khinh miệt cười,“Cũng không phải khuê nữ, đến nông nỗi này còn bày đặt tam trinh cửu liệt, nghĩ muốn lập đền thờ sao?”

Vũ cơ kia nghe vậy càng khóc to hơn. Nói cũng phải, xét bộ dáng vũ cơ không quá mười tuổi, tôn nghiêm bị người giẫm đạp nhường này, khó tránh khỏi thương tâm.

Lưu Ngỗi không khỏi thương hại đứa nhỏ kia, không nghĩ thiếu niên bề ngoài nhu thuận này lại khiến người ta…… Ôi chao……

Bất quá, vừa rồi thấy nha hoàn gọi y là tiểu thiếu gia, hóa ra, thì ra đây là đứa bé năm đó danh quan nổi tiếng Giang Nam, do sủng thiếp của Vương Đạo – Trúc Tiểu Xuân sinh hạ.

Cũng là đứa con duy nhất của Vương Đạo.

Sau 1 khắc thất thần, thân cây kia xao động, vũ cơ kia đã bị thiếu niên đặt dưới thân, dây dưa không ngừng. Nha hoàn sớm đã đứng sang 1 bên canh chừng. Vũ cơ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhưng cũng không dám kêu ra tiếng, thiếu niên mặc dù gầy yếu, nhưng khí lực vẫn đủ chèn ép vũ cơ kia, trong phút chốc đã đem vũ cơ lột sạch sẽ, cái yếm bị ném vào gốc cây quế không xa chỗ Lưu Ngỗi nấp, hương son phấn theo gió đêm bay tới.

Mặc dù cứ để kệ củi khô lửa bốc, nhưng một màn trước mắt cũng đủ khiến Lưu Ngỗi huyết mạch sôi trào, không kềm chế được. Thiếu niên cởi áo khoác, quần dài hạ xuống ngang bắp chân, vật nhỏ phiếm hồng đung đưa giữa hai chân trắng tuyết, rồi xâm nhập thân thể vũ cơ, ra vào thô bạo. Lưu Ngỗi bất giác bấu vào dương v*t đang sưng to dưới tiết khố, cách hai lớp vải mà vẫn thấy vật đó đang phát nhiệt nóng bừng, theo từng động tác trừu sáp của thiếu niên lấp ló dưới trăng mà run run, càng ngày càng khó nén……

Lưu Ngỗi đành phải cởi quần, dùng tay mình tự giải quyết, cắn môi không dám hé răng, bên kia truyền ra nam nữ giao hợp hòa trong tiếng nước tuôn róc rách, nơi này cũng có 1 cảnh xuân sắc khôn cùng……

Thiếu niên lắc mình, lập tức rút vật đó ra, thứ dịch trắng nhờn lập tức phun tung tóe trên người vũ cơ, ngay cả người trốn tại 1 góc kia cuối cùng cũng không khỏi mềm yếu ngã trên mặt đất, sóng mắt lưu chuyển, tựa hồ có thể uốn mình theo từng đường lượn của thân cây. Mà Lưu Ngỗi thấy thiếu niên một tay kéo quần dài, một tay lấy khăn lụa đem hạ thân lau sạch sẽ, cũng kìm lòng không được đem toàn bộ bắn lên thân cây, thầm oán gốc cây này chẳng có nổi 1 hốc nhỏ hẹp, bằng không chắc chắn hắn sẽ ôm thân cây làm thêm ba trăm lần nữa.

Thiếu niên tiện tay ném khăn lụa xuống, chỉnh lại y phục. Vỗ vỗ tay, nha hoàn lập tức chạy đến, sắc mặt phấn hồng, hẳn là vừa rồi cũng rình xem hết 1 màn xuân sắc.

Mắt thiếu niên lóe ra một đạo hàn quang, chớp mắt nói “Đã là người của ta, sau này không thể dính vào phụ thân, bằng không nếu chuyện lộ ra ngoài, làm sao……”

Vũ cơ nghe vậy vội vàng dập đầu,“Tiểu thiếu gia, nô tỳ cầu xin ngài, nô tỳ tuyệt đối không dám nói với lão gia……”

Lời còn chưa nói hết, đao ngắn trong tay nha hoàn đã cắm sâu trong ngực vũ cơ, một đao mất mạng, kêu cũng không thể kêu lên 1 tiếng, máu cũng chưa hề rơi ra một giọt.

Lưu Ngỗi âm thầm rét run, dục hỏa trong người biến mất sạch sẽ, thầm nghĩ đứa bé này còn nhỏ, sao lại ngoan độc đến nhường này? Có người quen như thế, không biết nên vui hay nên buồn. Hơn nữa, đây mới là hổ phụ sinh hổ tử, tương lai nếu không chú ý, chỉ sợ tính mạng mình cũng khó bảo toàn……

Chợt nghe nha hoàn nói “Tiểu thiếu gia nên sớm trở về nghỉ ngơi, nơi này cứ để nô tỳ lo liệu……”

Thiếu niên ừ một tiếng, xoay người nói “Đốt hết……” rồi không quay đầu lại mà đi về hướng yến hội xa hoa kia.

Đợi nha hoàn mang thi thể vũ cơ đi, còn chưa kịp thu thập hết, Lưu Ngỗi chạy tới nhặt chiếc khăn lụa dính đầy tinh dịch của thiếu niên giấu vào trong ngực, lặng lẽ trở về