Anh Đào Truyện

Chương 31




Chạng vạng, trong Tề trong vương phủ đã có thật nhiều khách nhân.

Quan viên địa phương đều đến vì Trường thị tướng quân đón gió tẩy trần, cũng là vì muốn tận mắt nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân của Đại Triệu.

Từ lễ mọn đến hậu lễ, đèn đuốc ngút trời, yến hội hàn huyên khách sáo rất náo nhiệt, lại thấy nhân vật chính thật lạnh lùng.

Chưa từng có nam nhân nào có thể hợp với sắc đỏ thẫm tiên diễm này đến thế, kiêu ngạo đến thế, mỹ lệ đến thế.

Khuôn mặt lơ đãng toát ra vẻ mị hoặc, chỉ sợ hồ yêu ngàn năm cũng thua kém ba phần. Thần sắc ấy, sao lại sinh ra trên thân thể một nam nhân?

Anh Đào thấy vậy, cũng chỉ lạnh nhạt cười.

Mọi người ái mộ mỹ mạo của y, nhưng một thân da thịt mị sắc này, đổi cho họ, ai sẽ nguyện ý nhận lấy đây?

Trên thân thể này, không phải rõ ràng lưu rõ dấu hiệu của nịnh thần sao.

Thạch Thúy hắng giọng, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ.

Anh Đào nhìn đứa nhỏ choai choai này, không khỏi nhớ tới chính mình khi trước. Ở nơi này, tất nhiên phải trưởng thành hơn so với những đứa nhỏ khác, nếu không thể mau chóng lớn lên, cũng chỉ có thể bị kẻ khác diệt trừ.

Lại là nghìn bài một điệu những lời chúc mừng khách sáo, kính rượu thổi phồng.

Anh Đào nhất nhất xã giao, Thạch Thúy nhìn y chu toàn, thật muốn tiến lên kéo tay y trở về. Y không thấy mệt sao.

Đúng là y dựa vào chuyện trên giường mới có ngày hôm nay, nhưng y vĩnh viễn không biết dùng góc độ của một nữ nhân để xem xét vấn đề.

Bởi vì nữ nhân cùng với y, toàn bộ không thể so với họ.

Đến tận khi mọi người về hết, trên mặt y bỗng nhiên lộ ra một tia mệt mỏi.

Thạch Thúy dìu y vào phòng, quả nhiên lảo đảo.

Lúc này, Thạch Thúy bỗng nhiên cảm thấy, bản thân giống như mẹ của y.

Sáng sớm hôm sau, Anh Đào dậy từ sáng sớm, gọi Thạch Thúy đi dạo phố.

Thạch Thúy thấy y một thân trang phục gây chú ý, âm thầm hoài nghi người này chắc hẳn không phải đơn thuần đi ra ngoài giải sầu, có khi trêu hoa ghẹo nguyệt mới là mục đích chủ yếu.

Quả nhiên, khi hai người cưỡi con ngựa cao to xuất hiện giữa phố xá sầm uất, mọi người đều phải ồ lên.

Thiếu niên Tề vương anh tuấn ngày thường rất ít xuất hiện, tất nhiên không thể thiếu những cô gái, thiếu phụ vây lại hiếu kì, mà nam tử mỹ mạo bên cạnh hắn, chính là Trường thị tướng quân trong lời đồn. Vì thế lại càng xuất hiện thêm nhiều hán tử động tâm.

Kết quả, khi nghe thấy Tề vương một câu ‘Mẫu phi’, Trường thị tướng quân một câu ‘Vi nương’, những người bán hàng bắt đầu thu quán, người mua quên cả việc lấy lại tiền lẻ thừa mà vội vã chạy về nhà……

Mãi cho đến trước cửa một trường học, Anh Đào bỗng nhiên ghìm ngựa bất động.

Thạch Thúy cảm thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt y, là một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình, áo quần hoa lệ. Khí thế không có chút nào thua Thạch Thúy.

“Mẫu phi?” Thạch Thúy nghĩ, người này chẳng lẽ là người quen cũ của Anh Đào?

Ai ngờ Anh Đào lại mở miệng nói,“Không phải người nọ……” Dứt lời liền thúc ngựa rời đi.

“Tướng quân dừng bước……”

Anh Đào nghe vậy, cùng Thạch Thúy quay đầu lại.

Người nói câu đó, không phải thiếu niên kia.

Một nam tử trung niên hổn hển chạy theo sau, thiếu niên thấy hắn đã chạy tới, khinh miệt cười.

“Tướng quân có thể giúp tại hạ một chút không……”

Anh Đào càng lúc càng cảm thấy thiếu niên kia không vừa mắt, cũng không để ý người nọ, thúc ngựa rời đi, thế nhưng người nọ nhưng lại giữ chặt yên ngựa.

Thạch Thúy thấy thế giận dữ, nhưng hắn chưa kịp tới gần, Anh Đào đã vung roi.

Một tiếng giòn vang, theo roi bạc phát ra vài đốm lửa.

Dọa người trung niên ôm đầu ngồi xổm xuống.

Thạch Thúy kinh ngạc nhìn thiếu niên

“Ngươi là kẻ nào!”

Vừa rồi, thiếu niên dùng một cây roi ngăn lại.

“Như đã nói, chỉ xin tướng quân giúp một chút mà thôi, việc gì phải vội vã như thế……”

Thiếu niên cũng không để ý Thạch Thúy, đi thẳng về phía Anh Đào.

Anh Đào lấy lại bình tĩnh, nheo mắt cẩn thận đánh giá hắn vài lần, bàn tay càng khẩn thiết siết chặt cây roi bạc.

Thiếu niên cười to, nhìn người trung niên cuộn tròn dưới bụng ngựa.

“Vãn bối Mộ Dung Khác, hình như tướng quân đã nhận sai vãn bối thành phụ thân rồi……”