Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 48




—— Sao trên đời này lại có sinh vật gọi là anh vợ thế nhỉ?!!

Pháp Hải của Lôi Phong tháp* cũng chẳng có pháp lực cao thâm bằng anh!

(*Pháp Hải hòa thượng là nhân vật trong Bạch Xà truyện.)

***

“Được rồi, lát nữa chuông reo thì mấy em có thể ra về. Đi đường cẩn thận nhé. Chúc các em có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ!”

“Yeah!”

Bạn học vỗ bàn hoan hô nhảy nhót, ngay cả một xấp đề thi đặt trên bàn cũng không hề ảnh hưởng tâm trạng của bọn họ.

Chỉ còn có mấy phút thôi nên giáo viên cũng không cần nghiêm khắc la mắng. Cô chỉ lắc đầu rồi thu dọn đồ đạc của mình.

Học sinh vừa dọn đồ trên bàn, vừa vui vẻ lên kế hoạch vào lễ Quốc khánh của mình.

Giọng một bạn học nam vang lên từ phía sau, cậu ta nói bạn gái bắt mình đi mua sắm cùng. Sau đó cậu ta lại phàn nàn bảo đi mua sắm với bạn gái đúng là ác mộng. Vừa nhìn thấy quần áo là sức chiến đấu của cô ấy lại tăng lên, mà mình thì vừa chán vừa mệt…

Cây bút trong tay Cố Thần vang lên tiếng “Răng rắc”, cậu càng nghe càng nghiến răng…

—— Mẹ nó, loại đàn ông này giữ lại làm gì cho mệt? Định về nhà ăn Tết chắc? Tranh thủ đá ngay còn kịp!

Còn cậu lại muốn ra ngoài với bạn gái đây này! Có thể sao? Có thể sao!

Có cơ hội còn không biết quý trọng!

Lúc đứng dậy ra về, Cố Thần nhìn một xấp đề thi trên bàn Sở Dư.

… Tâm trạng của cậu bỗng dưng tốt lên, lát nữa cậu đem xấp bài thi này qua cho Sở Dư. Chuyện học là quan trọng nhất, không được chậm trễ.

Thấy vẻ mặt cậu tốt hơn, Tôn Hạo Quảng sờ sờ cái mũi đi lại, không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói, “Nhị ca, Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, chúng ta đi đâu chơi đây. Gần đây Tiền Độ phát hiện được một đấu trường trên biển thú vị lắm, đến xem nhé?”

“Không đi.” Cố Thần từ chối ngay, “Sở Tiểu Dư không đi được…”

Nghĩ đến cái gì, cậu nói, “Đồ ở đấu trường mắc lắm, tôi không có tiền.”

Cậu hất cằm, hơn nữa, Sở Tiểu Dư không rời xa cậu được, thời gian rảnh cậu phải ở nhà chơi với Sở Tiểu Dư, tiện thể giảng bài cho cô luôn.

Vẻ mặt Tôn Hạo Quảng không thể diễn tả được, anh tưởng anh chuyển chủ đề là em không hiểu anh đang nói gì chắc?

Hơn nữa… anh em bọn họ nói ai không có tiền thì được chứ Cố Thần thì không. Tuy khả năng quản lý của Cố Thần không hẳn là thần sầu, nhưng ánh mắt đầu tư rất đặc biệt. Tiền của anh em bọn họ đều là nhờ đi theo Cố Thần mà có.

Nói tới nói lui cũng chỉ là nhớ nhà mà thôi.

Tôn Hạo Quảng nhìn bóng Cố Thần đã khuất xa, gọi điện trả lời, “Anh Cố của cậu không đi.”

Không biết bên kia nói gì mà Tôn Hạo Quảng không đổi sắc mặt mắng một câu.

“Mợ nó còn dám nói tôi? Anh Cố của cậu có bệnh đấy. Bệnh sợ vợ phải về nhà, không cứu nổi đâu!”

**

Phía bên này.

Cố Thần cầm xấp đề thi như cầm kim bài miễn tử đi qua nhà Sở Dư.

Lát nữa, nếu mà anh vợ hỏi cậu đến làm gì, cậu sẽ đưa bài thi ra ngay. Sau đó cậu sẽ nói lại cho Sở Dư biết những điểm cần lưu ý mà giáo viên đã nói qua.

Giáo viên đã nói gì nhỉ…

Cố Thần cứng đờ người, sau đó lại hất cằm lên, cái đó không quan trọng.

Quan trọng là những lời giáo viên nói rất quan trọng, lát nữa phải chính miệng cậu nói với Sở Tiểu Dư mới được.

Rất nhanh đã đến nhà Sở Dư.

Cố Thần nhấn chuông cửa.

Cậu chỉnh chỉnh áo quần, cầm đề thi ra, nghĩ xem lát nữa nên nói gì.



Chuông cửa vang lên hồi lâu mà không có người ra mở cửa.

Cậu lại ấn chuông thêm lần nữa.

Không đúng, anh vợ ngủ rồi hả? Chuyện này cũng có thể lắm chứ, dù sao anh cũng ngồi máy bay lâu như vậy, nhưng mà Sở Tiểu Dư không ngủ giờ này mà.

Đúng lúc này, cậu bỗng chú ý đến mảnh giấy ở dưới đất.

—— Tiểu Cố, anh hai dẫn mình về trước rồi.

Như sấm giữa trời quang ầm ầm bổ thẳng vào đầu cậu, chàng trai đứng đực trước cửa. Ngay bây giờ, trong đầu cậu bỗng xuất hiện một câu nói đập thẳng vào khiến cậu choáng váng mặt mày.

—— Rút… củi… dưới… đáy… nồi.

… Cậu chỉ muốn đến xem anh vợ sẽ nói thế nào. Không ngờ anh lại chơi chiêu “rút củi dưới đáy nồi”! Vốn dĩ là không cho cậu cơ hội gặp cô mà!

“Về nhà!” Cậu nói với tài xế.

Như nghĩ đến cái gì, Cố Thần lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, điện thoại nhận được một tin nhắn y chang mảnh giấy vừa nãy.

Sở Dư giải thích, anh hai của cô muốn quay về đại viện thăm ông ngoại nên bọn họ đã về nhà trước. Lúc đó cậu còn đang học nên điện thoại để chế độ yên lặng, có lẽ Sở Dư sợ cậu không đọc được cho nên để lại mẫu giấy nhỏ ở trước nhà.

Cố Thần gấp mẫu giấy lại rồi nhét vào túi trước ngực. Cậu nhíu mày, được rồi, chuyện học là trên hết, cô về nhà rồi thì cậu vẫn phải đưa đề thi qua đó.

***

“Con chào ông Sở!” Cố Thần vừa vào đã chào ông Sở.

Cậu còn tưởng hôm nay không có ai đánh cờ nữa cơ.

Thực ra anh Sở quay về, ông Sở cũng muốn đuổi bọn họ về lắm, nhưng nghĩ nghĩ rồi nói mấy câu với anh Sở, bảo anh đi nghỉ trước.

Đều là người một nhà cả, nói chuyện thì lúc nào chả được, đợi đến khi ăn tối rồi nói vẫn chưa muộn. Bay từ Châu Âu sang, chuyến bay kéo dài hơn 13 tiếng đồng hồ, người có làm bằng sắt thì cũng phải cần nghỉ ngơi chứ.

“Ừm, Tiểu Cố đấy hả?” Ông Sở thuận miệng đáp lại, “Sao? Tìm ông của con hả?”

“Dạ không phải.”

Ông Cố bất mãn ngẩng đầu lên, “Không tìm ông thì mày tìm ai hả?”

Thằng ranh, dám chào ông Sở trước, bộ nó không nhìn thấy ông nội nó ngồi ở đây hả?

Cố Thần giơ tay đang cầm xấp đề thi lên, vẫn nhìn ông Sở, “Sở Dư có ở nhà không ông, chiều nay cậu ấy xin nghỉ, giáo viên phát đề thi nhiều lắm, bảo con mang đến cho cậu ấy.”

“À.” Ông Sở tính nước cờ, không thèm để ý nói, “An An ở trên lầu ấy, con lên đưa cho con bé đi.”

Ông Tôn: …

Đây là ông ngoại ruột thật ư?

Cố Thần bước được vài bước rồi lại quay về.

“Khụ.” Cố Thần hắng giọng, hỏi, “Ông Sở, vậy… anh Sở cũng ở nhà ạ?”

“Hả?” Bấy giờ ông Sở mới ngẩng đầu lên, “Sao con biết Sở Phong về?”

Cố Thần tặc lưỡi.

Nhưng ông Sở chỉ hỏi thế thôi, ông nói tiếp, “Sở Phong mệt quá nên ngủ rồi, lát nữa con có lên lầu thì đừng đánh thức nó.”

“Dạ!” Cố Thần đáp lại rất hùng hồn.

Ông Tôn yên lặng vuốt chòm râu của mình, khó khăn lắm anh vợ mới ngủ, đoán không chừng nó còn hận không thể cầm bình thuốc ngủ lên cho anh vợ ngủ đến ngàn năm luôn, đánh thức mới là lạ ấy!

Nhìn chàng trai đi vào nhà, rồi lại nhìn hai ông già không thèm để ý đến đang tranh luận với nhau nên hạ cờ ở chỗ nào. Ông Tôn nở nụ cười.

Sao mà hai ông lão này lại có trái tim lớn thế này? Chả có thông minh tí nào…

***

“Sở Tiểu Dư ~~”

Sở Dư vừa ngẩng đầu đã thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình.

“Hả?” Cô nở nụ cười, “Sao cậu lại tới đây…”

“Nói nhỏ chút!” Chàng trai để ngón tay lên môi mình làm dấu hiệu “suỵt”, thấp giọng nói, “Anh hai ngủ chưa? Chúng ta đừng đánh thức anh ấy.”

“Đó là anh hai của tôi!” Sở Dư đỏ mặt, rồi lại cảm thấy buồn cười, cô cười cười gật đầu.

“Như nhau cả thôi.” Cố Thần hùng hồn đáp, đóng cửa lại.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng đóng cửa vang lên giòn dã.

Hai người cứng đờ, bấy giờ mới nhớ ra… trai đơn gái chiếc, cửa phòng đã đóng. Trong căn phòng nhỏ này, hô hấp của đối phương như quanh quẩn đâu đây.

Bầu không khí bỗng trở nên mờ ám.

“Cậu đóng cửa làm gì thế?” Sở Dư nhẹ giọng hỏi.

Mặt Cố Thần đỏ bừng, ánh mắt lướt khắp phòng không biết phải nhìn đi đâu, “Đóng, đóng cửa lại thì âm thanh sẽ nhỏ hơn, không đánh thức anh hai.”

“À.” Sở Dư không biết phải trả lời thế nào, cúi đầu nhìn cuốn sách đang đặt trên chân mình.

Cố Thần chần chờ trong một lát, sau đó đi qua rồi đột nhiên bế cô lên.

“Cậu làm gì đó?” Sở Dư theo phản xạ ôm lấy cổ của cậu.

Cuốn sách rơi “bộp” xuống dưới chân…

Cố Thần đỏ mặt, “Tôi chỉ muốn để cậu ngồi bên cạnh mà thôi…”

Bọn họ ngồi gần nhau thì dù có nói nhỏ cỡ nào vẫn có thể nghe thấy.

… Nhưng bây giờ thì không được rồi…

Hai tai chàng trai đỏ bừng, cậu xoay người nằm lên ghế nằm, sau đó đặt người lên chân mình, ôm thật chặt vào lòng.

Mặt Sở Dư càng lúc càng nóng, “Không phải cậu bảo…ngồi bên cạnh à…” Cô cúi đầu nhìn cuốn sách rơi dưới chân mình, “Thả mình xuống đi.”

Lồng ngực người phía sau càng lúc càng phập phồng, hơi thở nóng bỏng cứ phả vào cô cô, nhiệt độ trong phòng càng thêm nóng.

Thật lâu sau Cố Thần mới cất giọng, tội nghiệp nói, “Tôi không thả được nữa…”

Đây là lần đầu tiên cậu ôm cô vào lòng, cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cô mềm mại thế nào.

Cảm xúc mềm mại trên đùi, vòng eo mềm mềm, cái trượt qua tay cậu cũng mềm nữa. Cái gì của cô cũng mềm cả, cả người cô cứ như không có xương. Cậu không kiềm chế nổi, muốn cô biến đổi thành nhiều hình dạng trong tay mình.

Tay… không nằm trong sự khống chế của cậu.

Sở Dư dời mắt, cảm thấy phía sau lưng như một tấm áo lông xù, khiến cô cảm thấy nóng bừng bừng.

Cơ đùi bên dưới càng lúc càng căng lên, hàng mi Sở Dư khẽ run rẩy, cô nói lảng sang chuyện khác, “Vừa nãy… cậu cầm gì đó?”

“Vừa nãy cái gì…” Hô hấp của chàng trai ngày một nặng nề, trong đầu cậu bây giờ đều bị người trước mặt mình chiếm giữ, làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác, tự nhiên quên mất xấp đề thi mà cậu mang tới.

“Kệ nó đi!” Cậu hơi khó chịu, ôm người chặt thêm, chỉ hận không thể khắc cô vào trong xương cốt của mình.

“Cậu chỉ được nhớ đến tôi thôi!” Cậu buồn bực cắn một cái lên cổ cô, sau lại đưa lưỡi ra liếm, từng nụ hôn rải rác rơi xuống làn da cô.

Sở Dư bị bất ngờ ập đến, cả người run lên, cô đưa tay đẩy đầu cậu ra, sau đó lại cảm nhận được một cơn tê dại từ vết cắn lan ra, “Tiểu Cố!”

“Cậu buông ra coi!”

Cô thấy như mình đang quát cậu, nhưng vào tai Cố Thần, giọng cô lại mềm mại đến không ngờ.

“Không nhịn được…” Chàng trai ôm cô chặt thêm, giọng nói buồn bã mang theo chút nhõng nhẽo. Chóp mũi khẽ hít lấy hơi thở của cô, rồi lại cúi xuống tạo thêm một dấu ấn màu hồng trên làn da cô, lưu luyến không về.

Hàng mi Sở Dư run rẩy, giọng cô mềm mại, “Tiểu Cố, cậu buông ra đi mà ~”

—— Đúng là đòi mạng mà!

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại của cô như thêm dầu vào lửa, lý trí Cố Thần bỗng chốc biến mất tăm.

Cậu hít vào một hơi, hung hăng cắn lên bờ vai trắng nõn của cô một cái, đặt cô xuống bên cạnh, mạnh mẽ rút tay về, cắn răng nói, “Cách xa mình một chút!”

Nếu mà cứ tiếp tục thế này cậu sẽ không nhịn được mất…

Sở Dư vội vàng đứng dậy, bả vai khẽ động. Cô nhặt cuốn sách nằm dưới đất lên, bước ra khỏi phạm vi, “Mình đi đặt sách lại chỗ cũ…”

Cố Thần ôm đầu, gương mặt đỏ bừng…

***

Chuyện muốn nói trước khi đến đều đã quên sạch.

Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Cố Thần mới phát hiện ra mình đã quên hết mọi chuyện định nói.

Được rồi, Cố Thần hất hất cằm, đi đến chỗ Sở Dư trả sách mãi mà chưa về.

“Sở Tiểu Dư, sao cậu chậm thế!”

Cậu ôm cô từ phía sau, cằm tì lên vai cô, trông vô cùng tự nhiên cứ như đã quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.

“Không có gì.”

“Không được đọc sách ~” Cố Thần hôn lên mặt cô một cái, thân mật hỏi, “1 tháng 10 muốn đi đâu chơi hả?”

“Anh hai đi Cố Cung chưa? Chúng ta dẫn anh ấy đi nhé?”

“… Chưa đi.” Sở Dư nghĩ một lát rồi cười, “Để mình hỏi anh ấy.”

“Ừm, còn có Trường Thành nữa, anh hai có thích leo núi không…”

“Nếu không thì đến trường đua ngựa cũng được, ngựa ở trường đua Hồng Huy cũng được lắm…”

Sở Dư lẳng lặng nghe chàng trai nói không ngừng, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng.



Hai người nói chuyện một hồi, trời bắt đầu tối dần, Sở Dư đẩy Cố Thần, “Được rồi, cậu về đi ~”

Cố Thần dừng lại một chút, hừ một tiếng, khó chịu nói, “Không muốn đi.”

Ngày mai anh vợ không có ngủ nữa, nói chuyện với cô còn khó chứ nói chi là ôm ôm.

Sở Dư buồn cười, “Anh hai mình sắp dậy rồi.”

Anh hai lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cô thấy anh sắp dậy đến nơi rồi.

“Giờ mới có mấy giờ đâu!” Cố Thần không cam lòng, cậu ôm chưa được bao lâu, nhỏ giọng nói, “Bay từ châu Âu đến phải mất 13 tiếng, anh hai sao…”

“Anh mình không giống người thường.”

“Tôi mặc kệ ~ Mai sẽ không được ôm cậu nữa ~ Cậu còn không để tôi ôm một lát ~” Cố Thần tội nghiệp cọ cọ cổ cô.

Mặc kệ cô nói thế nào cậu cũng không chịu buông tay ra, nhõng nhẽo nói, “Một chút nữa thôi ~ Tôi ôm một chút nữa thôi ~”

Sở Dư chỉ đành kệ cậu.

Nhưng lần mè nheo này lại kéo dài cả nửa tiếng.

“Chút nữa thôi ~”

“Một chút cuối cùng mà ~”

Sở Dư bất lực kéo cậu ra cậu mới buông tay ra.

***

Ở căn phòng bên cạnh.

Rèm cửa che bớt ánh nắng bên ngoài, người đàn ông bên trong mở mắt ra, mơ hồ nhìn khắp phòng.

Anh vén chăn bước xuống giường, tùy tiện mặc đồ vào…

Lúc đi qua căn phòng bên cạnh, anh lấy một chai nước từ tủ lạnh uống một hớp.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, anh rót một ly sữa rồi đặt vào lo vi sóng hâm nóng lại, bưng lên lầu.

Anh chậm rãi bước lên lâu, càng lúc càng tới gần.



Đúng lúc này, cánh cửa từ từ mở ra.

Anh Sở bước nhanh hơn một xíu, anh đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hẳn, nụ cười trên xuất hiện trên môi, “An An~”

Người đứng sau cánh cửa xuất hiện, đôi mắt xanh đối diện với đôi mắt đen láy.

Sắc mặt anh Sở bỗng chốc cứng đờ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Sở: Thằng kia ra đây ngay!