Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 46




Editor: Tiên

Beta: Tâm

Trải qua sự dạy dỗ và đề cử của thầy Tử Phàm, album mới của Lại Khải Toàn bán được nhiều hơn, không chỉ như vậy, ngay cả những ca khúc được phát hành trước đây của cậu cũng được lật lại, và một lần nữa phổ biến trở lại.

Lại Khải Toàn chính thức xuất đạo bằng album này, vừa mới ló mặt đã khiến mọi người hoảng sợ, sau đó bằng giá trị nhan sắc non vắt được ra nước của mình, mà có thể làm ra được một ngọn gió nhỏ.

Không đến một tháng, tên của Lại Khải Toàn đã vang khắp phố lớn hẻm nhỏ, đến mức treo lời ca và biểu ngữ của cậu ở khắp mọi nơi.

Chẳng qua, ngay lúc cậu gặp vận may, thì đồng thời, thì có một tin tức xuất hiện vào lúc một giờ rạng sáng, đột nhiên biến thành tin tức nóng, từ khóa tìm kiếm nóng là ‘tình yêu của Sở Tiện được đưa ra ngoài ánh sáng’.

Những bạn fan nữ đang vì ghen tỵ thấy tiêu đề có tên thần tượng của mình, đột nhiên bị bức bách đến lờ mờ, hoảng sợ hơn là lúc các cô ấy nhấp vào từ khóa tìm kiếm, đầu trang đã tiết lộ sức bùng nổ của một tài khoản giải trí.

Nội dung vừa gây bùng nổ vừa đầy sống động và sắc bén, bọn họ tả lại chuyện Sở Tiện vừa trải qua ngày sinh nhật với người hâm mộ vừa trải qua với bạn gái, còn thêm dầu thêm mỡ để hình dung mấy ngàn chữ về âm thanh trong phòng của Sở Tiện, còn nói về lúc Sở Tiện cản ở cửa, chỉ có một người mặc áo ngủ ở ngoài, cuối cùng khi ký tên còn nói chuyện, chắc chắn đó là bạn gái của Sở Tiện.

Đến nỗi người này là ai, bọn họ phải giữ lại để tạo sự bí ẩn, không hề trực tiếp nói ra.

Tin tức này vừa được đăng lên, những người không tham gia sinh nhật lập tức bùng nổ.

“Cái gì? Thần tượng của tôi yêu đương?”

“Cái gì? Thân tượng của tôi ở chung với bạn gái?”

“Cái gì? Thần tượng của tôi nói độc thân nhiều năm, thật ra đã kết hôn nhiều năm rồi và cũng có một đứa con năm tuổi rồi??”

“Cái gì? Thần tượng của tôi đang ở bên một người phụ nữ đã lập gia đình??”

Khi tin đồn hẹn hò của Sở Tiện xuất hiện, một số blogger* vô danh vì muốn thu hút dư luận, đã vì độ nóng hiện nay mà tung lên một số thông tin, không cần biết là thật hay giả, hot là được.

*Blogger: là từ để chỉ những người chuyên viết nhật ký mạng và có ít nhất một trang nhật ký mạng đang hoạt động.

Hạ Nhiên người phải thức đêm đi chạy show là người thấy tin tức này đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là tức giận, bởi vì trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, gần đây ở cùng Sở Tiện chỉ có Quý Lạc Lạc không biết xấu hổ.

Cô ta lại vì muốn nổi tiếng mà ở cùng anh ta….ở cùng anh ta…

Hạ Nhiên xé cái khăn mỏng đang cầm trong tay, sự tức giận của cô ta không có chỗ phát tiết, cặp mắt đỏ thẫm của cô ta nhìn cái đèn cách đó không xa, nghiêng đầu phất tay với trợ lý.

“Cô qua đây, đưa điện thoại cho tôi.”

Trợ lý nghe lời qua đó, trong tay cô ấy cầm một cái túi xách máy tính, sau đó đưa điện thoại trong túi cho cô ta.

Nhận lấy điện thoại, Hạ Nhiên gọi điện thoại cho người đại diện của cô ta, nhỏ giọng nói nhẹ mấy câu.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt cô ta đã hoàn toàn tươi cười.

Trợ lý không hiểu, mới vừa rồi thì trông có vẻ vô cùng giận dữ, sao trong chớp mắt có thể biến thành như vậy, “Hạ Nhiên chị có chuyện gì tốt à? Sao trông có vẻ vui vẻ như vậy?”

Hạ Nhiên nghe vậy thì lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao, chuyện gì của tôi cũng phải báo cáo với cô à?”

Lúc này thì trợ lý biến sắc, cô ấy đột nhiên nghĩ tới lời khuyên của trợ lý hồi trước, nhất định phải ăn nói cẩn thận, không cần phải có một hành động dư thừa nào, Hạ Nhiên này, không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Nghĩ tới đây, sắc mặt cô ấy hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu Hạ Nhiên, tôi không có ý đó.”

Đúng lúc đó đạo diễn hô một tiếng ‘Hạ Nhiên’, lúc này mới cắt đứt cuộc đối thoại của hai người họ, Hạ Nhiên chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó đứng dậy đi về giữa sân.

Đợi sau khi cô ta rời đi, trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vỗ ngực, vừa chuẩn bị muốn tắt máy tính bảng, lập tức thấy một tin tức chưa được đăng lên mạng của Hạ Nhiên.

# Tin tức nóng hổi!!! Theo như thông tin của một người tiết lộ, vào rạng sáng sinh nhật của Sở Tiện, từng có người thấy Hạ Nhiên xuất hiện ở khách sạn, cô ta vội vả rời đi, còn đội trên đầu mũ lưỡi trai của Sở Tiện. #

Tin tức này vừa tung ra, đầu tiên còn vài người hâm mộ không phản ứng kịp, tin tức này quá đột ngột, các cô ấy không phải không đoán ra, chẳng qua là không nghĩ tới đó là cô ấy.

Chờ sau khi phản ứng kịp cũng thích ứng được, dẫu sao từ khi cô ta xuất đạo đều có sự che chở của Sở Tiện, hai người đã sớm bị dán nhãn hiệu cp rồi.

Cho nên sau khi tin tức được đăng lên, người hâm mộ của hai nhà không có động tĩnh quá lớn, ở cả hai nhà đều là sự hài hòa, thậm chí còn vô cũng thân thiện gửi lời nhắn tới thần tượng của nhau trên weibo.

Mà những chị em tham dự sinh nhật của Sở Tiện, cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể chia sẻ với người khác rồi, khoảng thời gian này các cô ấy như bị nghẹt thở rồi!

Thừa dịp đề tài còn đang nóng, có vài fan lớn tuổi đã phát biểu trong nhóm fan: “Vụ này nổ ra, tôi cũng như thể bị chết ngạt!”

Một số người đang ở tiền tuyến chuẩn bị ăn dưa dựng tai lên trong nháy mắt, một hai phần tinh thần tụ lại một chỗ: “Tình huống gì vậy chị em gái? Có phải là biết tin gì rồi hay không?”

Fan lão làng đó ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chắc vậy, hôm sinh nhật Tiện ca thì chị Thiên có qua đó, tôi cũng có nghe được âm thanh trong phòng, mặc dù không thấy người, nhưng cũng coi như là người biết nội tình phải không.”

Oa! Cập nhật được tin tức rồi ~

Đám người hâm mộ trở nên tích cực trong nháy mắt, “Vậy nói một chút đi, nói một chút đi, người ở bên trong thật sự là Hạ Nhiên sao?”

Fan lão làng suy nghĩ một chút: “Có phải cô ấy hay không bọn tôi không xác định được, lúc ấy Tiện ca bảo vệ rất chặt, huống chi là còn có phóng viên ở đó, bọn tôi còn phải giúp Tiện ca nữa phải không, sao có thời gian phân tích người ở bên trong là ai.”

Những người khác suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, sau đó fan lão làng đó mở miệng lần nữa: “Nhưng hôm đó bọn tôi đã suy nghĩ ra bên trong là Hạ Nhiên, bây giờ lại có những bằng chứng hình ảnh của bọn paparzzi, vậy đây khẳng định là sự thật.”

Lúc này, một fan đang cầm điện thoại, nhíu mày nhìn cả nhóm, “Nhưng nội dung cũng không nói cô áy đi ra ngoài lúc nào, sao mọi người xác định thực sự là cô ấy? Tôi vẫn cảm thấy như không được đúng cho lắm, buổi sáng hôm đó tôi đến tương đối sớm, đi ra ngoài tìm chỗ ăn sáng thì thấy Quý Lạc Lạc xuống lầu... Tôi cảm thấy...”

” Dừng lại!!! Dừng lại em gái ơi, tuyệt đối không thể nào là cô ấy, cô ấy và Tiện ca của chúng ta không thể chiến đấu với nhau, lần này Tiện ca hợp tác với cô ấy trong 《 khuynh thế tuyệt yêu 》 đã là nhục nhã lắm rồi, một kịch bản tốt như vậy mà bị phá hỏng, chờ sau khi công chiếu kiểu gì cô ấy cũng bị bôi đen.”

————

Ngoại giới nói bóng nói gió thì bên trong đoàn làm phim vẫn rất hài hòa, sáng sớm ngày thứ hai Quý Lạc Lạc cùng Sở Tiện đã lên xe của đạo diễn để đến danh lam đã chọn trước đó.

Một có cảnh quan thiên nhiên núi non, nơi đây trong khá vắng vẻ, bình thường cũng ít người tới, địa điểm bọn họ cần lấy không tính là vách đá quá cao.

Đây là phần cuối cũng của bộ phim, quay xong là có thể đóng máy.

Đoạn này chủ yếu nói về việc Tầm Hoan dẫn binh đến hoàng cung, Vân Trường và Khúc Du Nhiên dưới sự bảo vệ của thủ hạ đã trốn thoái được, Tầm Hoan không ngừng bám sát, cuối cùng ba người lại ở bên kia vách núi.

Đối mặt với tinh huống như vậy, chỉ cần Tầm Hoan vung tay là có thể giết họ, thống nhất thiên hạ, chẳng qua là yêu hận đan xen trong lòng, cuối cùng tình yêu của Vân Trường đã chiến thắng thù hận của nước nhà, nàng không đành lòng giết hắn.

Nhưng nàng cũng vẫn biết, nếu như nàng không giết Vân Trường, thẹn với lòng không chỉ là con dân và người nhà, mà còn hàng ngàn huynh đệ sau lưng đổ máu vì cô.

Trong tính thế khó xử áy, cuối cùng nàng lựa chọn, bỏ qua cho hắn, cũng là buông tha cho mình nàng.

Sau khi bố trí xong bối cảnh đơn giản, sau đó ba nhân vật chính cùng đứng trên phiến đá, đạo diễn ra lệnh một tiếng, biểu cảm của Quý Lạc Lạc lập tức thay đổi, mặt tràn đầy sự bi phẫn vung trường kiếm, hướng về phía Sở Tiện:

“Vân Trường... Chàng tàn sát con dân của ta, giết cha mẹ của ta, cho tới lúc này chàng còn muốn nói gì nữa không?”

Vân Trường theo bản năng ôm Khúc Du Nhiên đang mang thai vào trong lòng, động tác này của hắn làm tim Tầm Hoan đau nhói.

“Tầm Hoan, ta vốn là cứu nhân của nàng, cần gì nàng phải nói nhiều như vậy.” Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu lên, là một dáng vẻ liều chết: “Muốn giết thì giết đi, ta nguyện đổi lấy một mạng cho Du Nhiên, nay nàng ấy mang trong mình xương máu của ta, ta chỉ cầu nàng cho nàng ấy một con đường sống.”

Vừa nói Vân Trường vừa chậm rãi quỳ xuống, Khúc Du Nhiên đứng bên cạnh thấy vậy thì rơi nước mắt, “Hoàng thượng... Người là cửu ngũ chí tôn, sao phải quỳ xuống với thứ người như nàng ta? Du Nhiên không sợ chết, Du Nhiên muốn sống cùng Người!”

Nghe lời nói triền miên của họ, Tầm Hoan như bị kích thích vậy, hai mắt đờ đẫn, lắc đầu lui về phía sau: “Mang thai, nàng ta lại có thể mang thai!”

Lời thề non hẹn biển như còn ở trước mắt nàng, nàng vẫn nhớ trước khi nàng rời đi đã hứa hẹn với nàng, nàng còn chưa chờ được đến khi hắn cưới nàng, thì sao họ có thể có con?

“Chàng đã nói sẽ về cưới ta... Chàng đã nói...”

Nàng như bị điên lên vậy, lầm bầm lầu bầu.

Vân Trường và Khúc Du Nhiên cũng quay đầu về phía Tầm Hoan, một lát sau, nàng cười phá lên một cách ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha ha!” Nàng ngửa mặt lên trời thét lớn, một lần nữa nhìn về phía Vân Trường, mắt rưng rưng: “Vân Trường, chàng không bỏ được nàng ta để chết sao?”

Vân Trường mím chặt đôi môi: “Chỉ cần nàng đồng ý sẽ thả nàng ấy ra, đương nhiên ta cũng sẽ đồng ý với chàng bất kỳ việc gì.”

Giọng nói vừa dứt Tầm Hoan lại cười vang một lần nữa: “Ha ha, bất kỳ chuyện gì? Được thôi, vậy nếu ta muốn chàng hôn ta thì có được không?”

Gió lớn thổi qua, trên vách núi, dưới bộ giáp màu bạc, là bộ váy màu đỏ, trong cô hết sức phù phiếm, tựa như lần đầu tiên gặp năm đó.

Khúc Du Nhiên được Vân Trường bảo vệ sau lưng cảm nhận được hắn căng thẳng trong nháy mắt, ánh mắt nàng ta hoảng hốt, nắm chặt cánh tay đang căng thẳng của hắn, nàng ta từ từ quay đầu, lo lắng nhìn về phía hắn. 

“Hoàng thượng không được, nàng ta chính là yêu nữ Người không thể để nàng ta mê hoặc được... Người...”

Nghe thấy lời nói của nàng ta, biểu tình của Tầm Hoan lập tức trầm xuống trong nháy mắt, xoay tay ném ra một cục đá vào huyệt ngủ của nàng ta, lời nói của Khúc Du Nhiên còn chưa xong đã bị hôn mê bất tỉnh.

Khi nàng ta ngã xuống Vân Trường đi chậm lại, quay đầu gào lên với Tầm Hoan: “Ngươi đã làm gì nàng ấy?”

Tầm Hoan cố nén đau thương ở tim, nở một nụ cười tự giễu: “Chỉ là để nàng ta ngủ một lúc thôi, không cần gan lòng như vậy chứ, người chàng yêu sao ta dám đựng đến nàng ta dù chỉ một chút thôi chứ.”

Ánh mắt của Tầm Hoan chưa từng rời khỏi hắn, chỉ thấy môi mỏng của hắn khẽ mở: “Từ nhỏ ta đã biết ngươi có tâm tử phóng đãng, không nghĩ tới lại có thể phóng đãng đến như vậy.”

Môi của hắn trắng dị thường, hợp lại, và với lời hắn nói ra, may mắn là dù như vậy, nàng vẫn yêu hắn không biết kiềm chế như cũ.

Nàng cười lên, mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu, vạt áo màu đỏ thẫm chập chờn, mang theo bộ giáp nặng nề chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Trường, gần đến hai bên hắn, dò gần.

Vân Trường vừa muốn động đậy, Tầm Hoan ôm cổ hắn: “Đừng động đậy, chỉ một chút.”

Vân Trường nghe tiếng cúi đầu, vừa đúng lúc Tầm Hoan nhón chân, mắt thấy Qúy Lạc Lạc đang muốn lại gần hôn hắn, Sở Tiện đột nhiên ngơ ngẩn, tựa như một chàng trai mới biết yêu, thân thể cứng ngắc đinh không biết phải làm gì.

“Cắt!”

Đạo diễn cách đó không xa nhìn động tác cứng nhắc của Sở Tiện trong ống kính, đột nhiên nhíu mày: “Tiểu Sở à, thần thái này của cậu không được, thả lỏng một chút.”

Quý Lạc Lạc buông Sở Tiện ra ngước đầu nhìn hắn một cái, Sở Tiện xốc thẳng quần áo, ho khan một tiếng rồi rời tầm mắt sang ánh mắt có sự trêu chọc củ cô gái, nói xin lỗi: “Xin lỗi, để tôi điều chỉnh một chút.”

Trịnh đạo cũng không nói gì nhiều, giải thích ý nghĩ của mình với hắn: “Phần này là linh hồn của cả bộ phim, rất quan trọng, mọi người cũng phải cho tôi nói một chút, chẳng những phải hôn, mà còn phải hôn đến rung động tâm cam, đem mối tình hận yêu của Vân Trường và Tầm Hoan đặt cả vào nụ hôn này.”

Sở Tiện cúi đầu nhìn cô gái nhỏ quyến rũ, yên lặng chớp mắt, miễn cưỡng gật đầu.

Trịnh đạo thấy vậy thì chào hỏi mọi người sau khi chuẩn bị sau, hay cảnh quay này, hai người ôm nhau thật chặt, Tầm Hoan ngước đầu, mặt Vân Trường đầy sự rối bời và căng thẳng.

“Cắt! Biểu cảm không đúng, làm lại!”

“Cắt! Có phải tôi vừa nhìn lầm hay không? Tiểu Sở sao cậu lại đỏ mặt vậy???!!!”

Quay phim lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Tiện biển hiện không tốt trước ống kính nhiều như vậy, điều không thể chấp nhận được với anh ấy là cảnh hôn này vẫn được quay tiếp.

“Cắt! Tiểu Sở, trạng thái ~ nội tâm của cậu phải là phức tạp, đừng có nhắm mắt lại!”

Nhìn toàn bộ các nhân viên của tổ kịch đều là nét mặt nén cười, anh hơi sa sút tinh thần xin đạo diễn nghỉ: “Xin lỗi Trịnh đạo, tôi cảm thấy trạng thái của tôi không được tốt lắm, để nghỉ ngơi một lúc, tôi mời mọi người uống nước.”

Vừa nói anh vừa phất tay với Tiểu Kiệt đứng ở một bên: “Đi vào trong xe chuẩn bị đồ uống với mọi người.”

Tiểu Kiệt gần đây luôn bị Sở Tiện khinh thường, trong lòng luôn cảm thấy thất thường, không có một điểm nào cả, lúc này cuối cùng cũng được sai sử, anh ‘vèo ‘ một tiếng xông lên, “Được thôi ông chủ, tôi đi ngay.”

Nói xong, Sở Tiện kéo lê cơ thể đã sớm một mỏi chuẩn bị về phòng nghỉ, Bành Tử xuyên qua cửa kính xe thu hết những cảnh tượng ở bên ngoài vào mắt, thấy Sở Tiện đi vào, hắn đưa cho anh một chai nước uống.

Sở Tiện từ trước tới nay không biết uống những thứ này, chỉ là hôm nay quá thấp thỏm, nên anh không có tâm tình để từ chối, nhận lấy uống vài hớp.

Mùi vị ngọt lịm nổ tung trong cổ họng, giữa răng và môi tràn đầy hương vị đào, hắn nhíu mày, tiện tay ném chai thức uống sang một bên, rõ ràng sự không vui vẻ rõ rệt.

“Lão đại tôi vừa mới thấy anh... Có muốn trò chuyện một chút hay không?”

Bành Tử là một trong ít người biết nội tình, Sở Tiện cũng biết một điểm này, anh suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm, mở miệng nói: “Biết rõ chỉ là giả vờ thôi, nhưng tôi vẫn không biết phải kiềm chế thế nào, nhập vai thế nào cũng chỉ có một suy nghĩ.”

Người mình thích gần ngay trước mắt, người bình thường đều phản ứng, huống chi cô còn chủ động hôn anh như vậy, làm chó độc thân lẻ bóng nhiều năm mà nói, đó là sự tra tấn.

Bành Tử than thở: “Anh không cần phải khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút, cứ coi như luyện tập trước.”

Sở Tiện nghe vậy thì liếc hắn một cái, hắn nói thì dễ dàng rồi, nói thế nào thì trước hay sau ống kính, đây là đầu tiên anh hôn môi, nên mới bị phân tâm như vậy.

Nhưng thật may mắn, người cùng anh trải qua chuyện như vậy là cô.

“Cốc cốc cốc...”

Cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Bành Tử đứng dậy mở cửa xe, chỉ thấy Quý Lạc Lạc đứng ở ngoài cửa phất tay về phía bên trong: “Hello, tôi mang theo súp chị Thanh nấu, hai người có muốn uống không?”

Bành Tử quay đầu nhìn Sở Tiện một cái, lập tức cười ha ha pha trò: “À ~ hình như Tiểu Kiệt vừa gọi tôi đi hỗ trợ, tôi không uống, hai người cứ nói chuyện đi tôi đi xem một chút.”

Quý Lạc Lạc gật đầu, sau đó xách hộp giữ ấm lên xe, lúc lên xe cô nháy mắt, Sở Tiện thẳng người ngồi sang một bên, cho một chỗ trống cho cô.

Quý Lạc Lạc cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống, mở ra hộp giữ ấm của cô ra múc cho mỗi người một bát.

“Tay nghề của chị Thanh rất tốt, gần đây có vẻ sắc mặt anh không tốt lắm, uống chút canh bồi bổ đi.”

Sở Tiện nhận lấy bát, không nói một lời uống ngay.

“Bộ tiểu thuyết《 khuynh thế tuyệt yêu 》anh đã từng đọc chưa?”

Lúc uống súp đột nhiên Qúy Lạc Lạc nhắc về đề tài này, Sở Tiện nhướng lông mày, nhìn về phía cô: “Sau khi nhận kịch bản đã đọc qua.”

Sở Tiện làm việc rất kỹ lưỡng đương nhiên Qúy Lạc Lạc biết điều đó, cho nên khi hắn nói là đọc qua, chắc hẳn còn kém đọc thuộc làu làu một chút.

Cô chậm rãi nói, mở miệng lần nữa: “Vậy anh cảm thấy Vân Trường với Tầm Hoan là gì ?’’

Ngón tay Sở Tiện chạm nhẹ vào bát: ‘’Không biết yêu hay không yêu, nhưng lại bị cừu hận che mờ mắt.”

Quý Lạc Lạc nhếch miệng lên: “Em cũng cảm thấy tình cảm của Vân Trường với Tầm Hoan là yêu, tình cảm bỏ ra từ thời niên thiếu, nàng cũng đã sớm nằm lòng hắn, nhưng hắn lại không thể quên những sỉ nhục năm đó, lập tức kéo Tầm Hoan vào trong cừu hận đó.”

Vừa nói cô vừa ngước mắt, tầm mắt vừa vặn đụng vào Sở Tiện, cô cười yếu ớt: “Anh cũng hiểu rõ điều đó, vậy tại sao luôn biểu hiện không tốt?”

Vừa nói ánh mắt cô lập tức biến đổi, cười quái dị, đứng dậy đè hai tay lên chỗ để tay ở ghế dựa.

Nhìn anh từ từ lui về phía sau, mặt mũi căng thẳng, cô không nhịn được trêu chọc: “Chẳng lẽ anh chưa từng hôn?”

Sở Tiện nghe vậy, con ngươi đen đậm lập tức co rúc lại, áp lực của hắn lập tức nổ tung trong nháy mắt.

Quý Lạc Lạc bị khí thế bất ngờ của hắn làm cho choáng váng, chẳng qua là trong một cái chớp mắt, đảo mắt đã không hề sợ hãi cười lên: “Là thật à!! Ha ha ha, vừa nãy nhân viên nói anh chưa qua cảnh hôn em đã suy đoán, không nghĩ tới em thật sự đoán đúng, Sở Tiện không phải anh vẫn luôn cảm thấy xấu hổ chứ? Hay là không cảm thấy? Không sao, anh có thể bảo em dạy anh, thật đấy!”

Nhìn Quý Lạc Lạc không có ý tốt cười điên cuồng, Sở Tiện chỉ cảm thấy tim như bị kích thích ngòi nổ, đầu ong ong.

Bây giờ anh chỉ muốn kéo cô gái đang khơi mào ý chí chiến đấu của hắn xuống ghế sa lon, để cho cô biết cô đang đi tìm đương chết.

Hắn kéo cánh tay của Qúy Lạc Lạc lại, một cái tay khác đặt lên eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng như đốt cháy tay cô, Quý Lạc Lạc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Sở Tiện.

Lúc này vẻ mặt người đàn ông như đang mài đao, đao kề bên cổ, cô cảm thấy như đang hít thở không thông.

“Tiểu Sở, Lạc Lạc đi ra quay phim, thừa dịp trời còn sáng, chúng ta quay đoạn cuối cùng xong rồi đóng máy!”

Lời của Trịnh đạo như ngọn cỏ cứu mạng truyền vào tai Qúy Lạc Lạc, cô giùng giằng bò từ trên người đàn ông xuống, vừa chạy ra ngoài vừa giải thích: “Quay phim quay phim, nhanh lên không lát nữa đạo diễn sẽ tức giận đấy.”

Sở Tiện ngồi vững như thái sơn trong xe, nhìn bóng người chạy trốn của Quý Lạc Lạc, mặt âm trầm, khóe miệng nở một nụ cười có khí tức vui vẻ.

Vẫn là cảnh tượng đó, vẫn là cái tư thế đó.

Vân Trường ôm Tầm Hoan trong ngực, trai tài gái sắc hết sức bổ mắt.

Tầm Hoan đưa tay ra xoa đầu Vân Trường, nhắm hai mắt nhón chân lên, đôi môi đỏ thắm hướng về phía hắn.

Vân Trường từ đầu đến cuối đều nhìn ngực của người phụ nữ, ngay lúc cô đến gần đó, hắn không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt, mâu thuẫn yeu hận cùng đồng thời xuất hiện trên mặt hắn.

“Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi.”

Vừa nói Vân Trường mang theo sự dữ tợn, đột nhiên đưa tay ôm Tầm Hoan, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Hai người giống như hai con mãnh thú xuất đầu vậy, ai cũng không chịu thua, ai cũng không thể rời bước trước, cho đến khi trong miệng hai người xuất hiện mùi máu tươi, hắn mới dần dần chậm lại.

Phải nói đàn ông tựa hồ như từ khi sinh ra đã biết cách yêu, nên trong chớp mắt, hắn đã nắm giữ điểm mấu chốt, nắm quyền chủ đạo, dắt Quý Lạc Lạc theo tiết tấu triền miên của hắn.

Cơ thể nho nhỏ của nàng được hắn ôm chặt, hô hấp của hai người chồng lên nhau, không biết là ai làm ai rối loạn, càng không biết ai là người rơi lệ trước.

Một cảnh quay dài mười mấy phút vốn trong tổ ai cũng bận rộn, nhưng ai cũng đều nhìn cặp bích nhân đến xuất thần.

Ngay cả Trịnh đạo cũng bị tình cảm mà họ tiết ra làm cảm động, hắn liên tục vỗ tay: “Tốt tốt tốt, đúng là như vậy, tình cảm của Vân Trường và Tầm Hoan chính là như vậy, trong yêu có hận, trong hận có yêu, quấn quít giãy giụa, không thể chạy thoát không thể bỏ chạy.”

Nụ hôn vừa kết thúc, Tầm Hoan khẽ dựa vào đầu vai Vân Trường, mặt nở nụ cười, giống như đứa bé nũng nịu với anh: “Vân Trường ta thật sự thích chàng.”

Vân Trường rủ xuống bên người ngón tay giật giật, không có trả lời.

Nàng lại cười một tiếng, tựa hồ đã sớm quen vẻ mặt lạnh lùng của hắn, “Đây là lần đầu tiên chàng chủ động hôn ta, vậy thì từ hôm nay trở đi em sẽ than thứ cho chàng.”

Nói xong nàng buông hắn ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mắt thấy nàng cách ngày càng gần vách núi, Vân Trường không khỏi đưa tay ngăn trở, chẳng qua vừa mới mở miệng đã bị Tầm Hoan ngăn lại: “Chàng đừng động đậy.”

Nói xong nàng lấy ngọc bội nàng giành được từ hắn năm đó trên thắt lưng, tỉ mỉ vuốt ve: “Những năm tháng ta ảo tưởng và truy đuổi đã xảy ra quá nhiều, nay ta cũng đã mệt mỏi, Vân Trường, ta không muốn ta đuổi chàng chạy nữa, ta biết chàng không thích, ta cũng không thích.”

Vừa nói tay nàng buông lỏng một chút, ngọc bội rơi xuống, rơi trên một hòn đá, vỡ thành hai mảnh.

Ánh mắt Vân Trường run lên, hàng mi dài ngăn đôi mắt nhức nhối.

“Toàn bộ quan viên của Đại Sở đều bị ta cầm tù trong hoàng cung, một người cũng không động đến, bên ngoài binh mã đã rút khỏi hoàng thành, đến nỗi chỉ còn lại những huynh đệ này theo ta, xin Sở đế nương tay bỏ qua cho họ một con ngựa.”

Vân Trường kinh ngạc há miệng, hắn nghe ra được sự đoạn tuyệt trong lời nói của nàng, nghĩ ra lời quan tâm khỏi miệng, nhung phun ra vẫn là sương mù rét buốt.

“Đường đường là Tầm Hoan công chúa đang cầu thị ta ư?”

Tầm Hoan ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi: “Cuối cùng trang chu mộng điệp, nói cho cùng ta mới tội nhân của Đại Tề, hôm nay ta dùng chính mạng này trả cho chàng.”

Nghe những lời cuối cùng này của nàng, cả người Vân Trường run rẩy, bất chấp những thứ khác, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là phải kéo Tầm Hoan từ vách núi về.

Tầm Hoan nhìn thấu hành động của hắn, đến trước mặt hắn, đứng trước hắn một bước, tung người nhảy vào vách núi vạn trượng kia.

“Không...”

Vân Trường chạy đến chỗ vách núi, ám vệ nhanh tay lẹ mắt kéo người lại, hắn giùng giằng quỳ xuống vực sâu vạn trượng, tận mắt nhìn thấy vạt áo đỏ biến mất ngay trước mắt hắn.

“Tầm Hoan... Tầm Hoan...”

“Vân Trường chàng đừng sợ, cuộc sống sau này sẽ có Tầm Hoan công chúa ta ở bên cạnh chàng, bọn họ ai cũng không dám khi dễ chàng nữa!”

“Vân Trường không phải chàng nói chàng thích thạch hoa trên vách đá sao, chàng nhìn đi ta đã hái tất cả tới cho chàng, chàng có thích không?”

“Vân Trường sao chàng lại không cười? Chàng không vui sao? Có phải chàng muốn về nước Sở hay không?”

Những cảnh tượng trong quá khứ nổi lên trong đầu hắn, những lời nói của Tầm Hoan hiện lên, hắn thống khổ khom người, ôm đầu khóc lóc.

“Tầm Hoan...”

“Qua! Đóng máy ~ “

Một lời nói của Trịnh đạo khiến tất cả các thành viên trong đoàn làm phim cùng nhau hoan hô, mỗi người đều cảm thấy tự do vui sướng, mấy tháng nay bọn họ chẳng phân biệt được ngày hay đêm mà làm việc, thật sự quá mệt mỏi.

Sở Tiện vẫn chưa thoát khỏi nhân vật, nhân viên làm việc đi tới đỡ hắn, trong ánh mắt của hắn còn mang theo sự kinh hoảng, hắn tiện tay đẩy người đang kéo hắn ra, không để ý người bên cạnh khuyên mà chạy đến chỗ vách núi nhìn xuống.

“Lạc Lạc đâu? Lạc Lạc đang ở đâu?”

Nhân viên làm việc hiểu ý, đưa mắt nhìn lẫn nhau, sau đó an ủi hắn: “Tiện ca đừng gấp gáp, Lạc Lạc đang ở phía dưới, chắc một chút nữa thôi sẽ quay lại.”

Biểu cảm của Sở Tiện vẫn ngưng trọng như cũ, anh nhìn sườn núi phía dưới, trong đầu vẫn là cảnh Quý Lạc Lạc nhảy xuống dưới.

Một lát sau amj xoay người, đưa tay cởi trang phục trên người, cảm thấy mình cần phải hít thở không khí, luôn cảm thấy trong ngực có sự bực bội muốn chết.

Lúc này Trịnh đạo giơ tay và hét lên: “Trong mấy tháng này mọi người đều đã cực khổ, như vậy tôi bỏ tiền ra mời mọi người ra ngoài ăn, địa điểm mọi người tự chọn, có được không?”

Lời này vừa nói ra toàn bộ nhân viên của tổ phim trở nên điên cuồng một lần nữa, trêu ghẹo Trịnh đạo:

“Đương nhiên được rồi, Trịnh đạo ngài chờ đến lúc phải xì tiền ra đi!”

————

Đi trước khi ăn cơm, bọn họ phải thu dọn đồ đạc sau đó mới đến nhà hàng một chuyến, buổi chiều việc cô làm lúc đó vô cùng nguy hiểm, dẫu sao núi sâu như vậy, nhỡ cô té xuống, đúng là xong chuyện.

Lúc trở lại khách sạn cô cởi quần áo ra tắm, nước chảy trên người cô, trong nháy mắt cô cảm thấy cả người mình như rời ra từng mảnh, cả người đau xót.

Hôm nay lúc nhảy xuống cô không phạm phải sai lầm, nhưng lúc đi xống không khống chế tốt phương hướng, lúc đi lên từ vách đá còn đụng mấy cái, trước do khẩn trương nên không có cảm giác gì, vào lúc này bình tĩnh lại thì cảm thấy như tan rã vậy.

Diễn viên quả nhiên là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, cô tránh những chỗ tím bầm trên người mình, nhanh chóng tắm xong thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra phòng khách lập tức nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm điện thoại lên nhìn thì là Diệp Thanh, “Chị Thanh có chuyện gì thế?”

Diệp Thanh vừa xem ti vi vừa sửa lại nội dung công việc cho cô, nghe thấy lời cô đã biết là cô quên công việc, vì vậy nhắc nhở: “Hôm nay là thứ sáu, hôm nay em đi quay chương trình truyền hình về gia đình, buổi ra mắt đó, em không chuẩn bị nhìn một chút à?”

Quý Lạc Lạc vỗ đầu: “Đúng nhỉ, sao em lại quên mất chuyện đó.”

Vừa nói cô vừa lấy máy tính bảng đã lâu không sử dụng trong phòng ngủ, mở ra một bài hát nào đó, tìm kiếm một chút 《 Fantastic Day 》, hàng loạt báo xuất hiện.

“Ôi trời ơi chương trình này trâu quá đi, lại có thể mời Tiện ca của chúng ta tới, lợi hại, ai mà không biết Tiện ca chưa từng tham gia chương trình truyền hình!”

“Oa, mẹ chồng tui, lần đầu tiên nhìn thấy, trẻ ghê!”

“Ha ha ha ha, mẹ chồng của tui là gì đây, quá là hào phóng đi! Tiện tay sẽ đưa tổ mẫu xanh vòng tay, làm thế nào, tui cũng muốn ~ “

“Nhìn biểu cảm của Dược Dươc và Thần Thần, họ đang cười với tui, mẹ chồng của tui sao đáng yêu vậy chứ!”

“Quý Lạc Lạc không giống mẹ lắm, nhưng phải khen một chút, cô ấy vẫn rất đẹp khi không trang điểm.”

“Trên lầu cộng một.”

“Cộng 10086.”

Tự giới thiệu để quen thuộc với nhau hơn, rồi đến phần chọn phòng, không thể không nói tổ đạo diễn rát tuyệt, lúc hậu kỳ sẽ kéo dài mỗi tập, mỗi một đoạn đều tràn đầy tiếng cười, đặc biệt là Hà Dược cùng Chu Thần ha kẻ dở hơi, khiến cho mọi người cười không ngừng.

Thấy Sở Tiện và mẹ cuối cùng lại chọn tầng dưới, lại là bên cạnh phòng Quý Lạc Lạc, một số fans bạn gái của Tiện ca lên tiếng một lần nữa

“Mẹ chồng đúng là có thực lực hố con trai, ở đâu cũng tốt miễn không phải là ở bên cạnh Qúy Lạc Lạc, rõ ràng đây là việc sẽ bị trói lại phải không?”

Quý Lạc Lạc đưa mắt nhìn, sau đó lập tức bị thu hút bởi tiếng đập phá phía sau: “Sở Tiện đúng là có thực lực, nhưng bạn không thấy sao? Lạc Lạc luôn tránh né, căn bản là không muốn kéo ghép cặp? Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy vô cùng chân thật, không yếu ớt, không làm bộ.”

Lúc này không biết là người hâm mộ của Sở Tiện hay người hâm mộ của Hạ Nhiên đột nhiên đúng dậy: “Buồn cười, cô ta không đi trước góp vào cũng coi như thông minh, bây giờ ai mà không biết Tiện ca và Hạ Hạ đang hẹn hò, trói vào nữa không phải là sẽ bị ăn mắng sao.”

“Đúng đúng đúng, có lẽ vào lúc này Hạ Hạ cũng đã gặp mẹ chồng rồi, mọi người có cảm thấy Tiện ca khá lạnh lùng với Quý Lạc Lạc không, tôi cảm thấy là không có chuyện gì.”

Đạn bay bốn phía, Quý Lạc Lạc ôm miếng khoai tây chiên làm người xem.

Chương trình kéo dài một giờ, cho đến khi bài hát kết thúc vang lên, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Lạc Lạc đạo diễn đang chuẩn bị lên đường, chiị xuống dưới nhanh lên.”

Người đi gọi là Tiểu Trần người chuyên chiếu cố việc ăn uống của các cô, là người hiền lành, cả đoàn phim chung đụng rất tốt với tất cả diễn viên.

Quý Lạc Lạc đặt máy tính bảng xuống, đáp một tiếng: “Được rồi, mọi người đi trước đi, tôi xuống ngay đây.”

Vừa nói cô vừa mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, trong thang máy cô đụng phải mấy diễn phụ của đoàn phim, nói chuyện với nhau một lúc rồi cùng xuống lầu.

Dưới lầu Trịnh đạo diễn đã chuẩn bị xe cho các cô xong, mục tiêu là đến nhà hàng món cay quán Tứ Xuyên, lãnh đạo vung tay cho họ chơi lớn, tối nay bọn họ có thể tùy tiện ăn uống tùy thích.

Đến chỗ quán ăn, ông chủ đã dọn phòng cho họ, mọi người hợp lực dọn hết bàn lại một chỗ, mấy chục người ngồi quây quần với nhau, món Tứ Xuyên nóng hổi thơm phức, càng uống càng say.

Trong đêm tối, sau khi Quý Lạc Lạc uống mấy ly rượu thì cảm thấy say, mượn men rượu cô ngẩng đầu nhìn người ngồi đối cô ở một đầu khách, cách cô tám trăm dặm là Sở Tiện, còn Hạ Nhiên ngồi bên cạnh hắn vừa cười vừa nói.

Trong lòng đột nhiên không có mùi vị gì nữa.

Cô đứng lên, mượn men rượu nâng ly với Trịnh đạo: “Cảm ơn Trịnh đạo diễn từ trước tới nay đã chiếu cố, cũng cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội thử sức với nhân vật này, trừ cái này tôi cũng cảm ơn tất cả các nhân viên khác trong tổ, cám ơn mọi người đã phối hợp và trợ giúp, tôi ở chỗ này kính mọi người một ly.”

Mọi người cầm ly rượu, cô mượn lý do này cụng mọi người một ly.

Sau đó Quý Lạc Lạc đi đến bên cạnh Trịnh đạo diễn, cúi đầu nói vài lời bên tai ông: “Trịnh đạo hôm nay tôi làm việc có hơi mệt, không thể cùng mọi người ở lại quá muộn, tôi về nhờ trợ lý bôi thuốc.”

Trịnh đạo vừa nghe đã gật đầu liên tục: “Đi nhanh đi nhanh, nếu quá đau thì gọi điện thoại cho tôi, tôi cho người đưa cô đi bệnh viện.”

Quý Lạc Lạc rất chuyên nghiệp, không giống như những diễn viên nữ khác làm nũng, bất kỳ cảnh quay gì đều tự mình hoạt động, không bao giờ dùng đến thế thân, điểm này khiến ông vô cùng hài lòng, cho nên vào lúc này cô có chuyện Trịnh đạo không nói hai lời, trực tiếp thả người.

Vốn phía sau còn hai nhà đầu tư muốn đi qua, mục đích họ tới mọi người trong đoàn đều hiểu rõ, nơi này người xuất sắc nhất chỉ có Quý Lạc Lạc, có thể cho cô đi, nhỡ một lúc nữa nhà đầu tư cần người, ai có thể đỡ nổi?

Nhưng Trịnh đạo diễn đã mở miệng là thả người, những người khác cũng không dám nói gì thêm, rõ ràng ông biểu hiện rằng muốn làm hậu thuẫn, che chở cho cô.

Sau khi cô đi, mặt Sở Tiện âm trầm, một ly lại một ly xuống bụng, Hạ Nhiên ngồi bên cạnh thấy vậy thì vội cản: “Tiện ca anh đừng uống nữa, ăn gì đó đi.”

Vừa nói cô ta vừa đẩy canh thịt bò Tây Hồ lên trước mặt anh: “Em biết anh không thích ăn cay, cái này là em cố ý bảo phòng bếp làm, anh ăn một chút đi, nếu không sáng sớm mai đứng lên sẽ bị đau dạ dày.”

Sở Tiện lạnh lùng nhìn cô một cái: “Vụ bê bối đó là do cô làm có phải không?”

Bất ngờ bị chất vấn, khiến cho thần sắc của Hạ Nhiên cứng đờ: “Cái... Cái gì? Tiện ca anh đang nói gì vậy em không hiểu ???”

Sở Tiện cầm chai rượu lên rót cho mình một ly: “Anh mang theo em mấy năm, cũng là vì giao tình giữa bố mẹ anh và bố mẹ em, bố mẹ em mở miệng nói anh mới đồng ý, bây giờ em chẳng nhưng quen thuộc quy tắc của vòng giải trí, mà còn muốn gì được nấy, đã như vậy, sau này anh cũng không có gì chỉ điểm em nữa, chúng ta không cần liên lạc.”

Nói xong hắn không để ý đến ánh mắt điên cuồng khẩn cầu của Hạ Nhiên, đứng lên đổi chỗ khác, tiếp tục uống rượu.

Quý Lạc Lạc về đến khách sạn thì trời bắt đầu mưa, không khí ẩm ướt trong phòng đạp vào mặt, lạnh lanh, nghĩ đến việc mai có thể về, Quý Lạc Lạc cũng không để ý nữa, cô mặc bộ quần áo dày cộp chui vào chăn, dưới sự thôi thúc của men rượu, cô đã ngủ say trong chốc lát.

Không biết qua bao lâu, điện thoại đặt đầu giường đột nhiên vang lên, không dứt, Quý Lạc Lạc bị làm phiền không được, miễn cưỡng đưa tay từ trong chăn ra nhận điện thoại đặt vào bên tai: “Alo, ai vậy?”

Bên đầu điện thoại bên kia là giọng nói dồn dập của Tiểu Kiệt:

“Lạc Lạc tôi là Tiểu Kiệt, thật xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy cô, xin hỏi ông chủ của chúng tôi có liên lạc với cô hay không?”

Mộng đẹp của Quý Lạc Lạc bị cắt đứt vốn không vui, vì vậy tức giận đáp một câu : “Không.”

Nói xong bên kia nói lại một câu xin lỗi, sau đó vội vã cúp điện thoại

Mưa bên ngoài vẫn không dứt, hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện vào cửa sổ, phát ra tiếng vang đùng đùng.

Quý Lạc Lạc giơ tay lên liếc nhìn thời gian, hai giờ rạng sáng, khoảng thời gian này còn đi tìm người, chẳng lẽ là Sở Tiện uống nhiều rồi đi lạc?

Nghĩ tới đây cô không khỏi bật cười, Sở Tiện người này rất biết tự hạn chế, đời trước bị cô khi dễ thành như vậy cũng chưa từng thất thố, đời này xuôi gió xuôi nước, làm sao sẽ...

Còn không chờ cô nghĩ ra cái kết quả, cửa phòng của cô đột nhiên bị gõ, một tiếng tiếp theo một tiếng, thanh âm lại lớn vừa nặng.

Quý Lạc Lạc để điện thoại di động xuống mở đèn xuống giường, vừa đi ra cửa vừa hỏi: “Ai vậy?”

Tác giả có lời: Không dám nói lời nào, buông xuống chạy đi ~ chỉ cần tôi chạy nhanh là mọi người sẽ không bắt được tôi ~ thở phào