Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 34: Ly biệt thê mỹ cực kỳ cực kỳ ngược!




Edit: Cực Phẩm

Bởi lúc chạng vạng tiến hành một hồi vận động kịch liệt, hơn nữa ngày mai Cố Phong phải dậy sớm, cho nên buổi tối Hạ Lạc hạnh phúc ôm nam nhân nhà mình ngủ.

Chơi bóng rổ gì gì đó thật sự rất khó nha.

Bất quá chỉ là ở trước màn ảnh pose một cái vẫn có thể làm được.

“Ở đây nhức sao?” Vừa nghĩ tới ngày mai phải đi, Cố Phong cũng có chút ngủ không được, vì vậy ngồi dậy xoa xoa vai Hạ Lạc.

“Nhức!” Vai đau nhức được Cố Phong dùng lực đạo vừa phải xoa nắn, thoải mái vô cùng.

“Anh xoa bóp một chút cho em, nếu không ngày mai càng khó chịu.” Cố tiểu công rất săn sóc.

Xoa bóp gì gì đó không phải đều là xoa xoa rồi xoa đến chỗ không nên xoa sao?

Hạ Lạc mừng rỡ, giơ tay bắt đầu cởi nút áo ngủ! Thế nhưng vừa mới cởi ra một cúc đã bị Cố Phong đè tay lại.

“Xoa bóp mà thôi, không cần cởi áo…” Cố Phong ra vẻ vô tội, nhưng trong đáy mắt tràn ngập ý cười!

“Chỉ cởi một cái thôi! Trời rất nóng!” Hạ Lạc gió chiều nào che chiều ấy, cực kỳ cực kỳ không biết xấu hổ.

“Ừ.” Cố Phong cười híp mắt nói, sau đó trước khi Hạ Lạc thẹn quá thành giận vỗ vỗ lưng của hắn, nói: “Nằm xuống, bảo bối.”

Thủ pháp đấm bóp của Cố Phong rất nhuần nhuyễn, vai và cánh tay tập luyện quá độ được hắn xoa bóp rất thoải mái, Hạ Lạc nhắm mắt lại, thích ý cảm nhận lực đạo của bàn tay ấm áp đang xoa bóp lưng mình.

“Thắt lưng cũng có chút nhức nhỉ?” Cố Phong thấp giọng nói, sau đó ở trên eo Hạ Lạc không nặng không nhẹ bóp một cái.

“A…” Eo Hạ Lạc rất mẫn cảm, nói trắng ra là rất sợ nhột! Khi Cố Phong đột nhiên tập kích không khỏi nhẹ giọng kêu lên.

“Kêu rất dễ nghe.” Cố Phong chính trực nói, sau đó nằm xuống dùng hai tay ôm Hạ Lạc vào lòng mình, hài lòng nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Hạ Lạc buồn bực dán mặt vào ngực Cố Phong, nhắm mắt lại.

Tuy rằng nam nhân nhà mình rất anh tuấn, nhưng thật sự không có lúc nào không phúc hắc.

Luôn luôn bị trêu ghẹo thật sự rất khổ não đó!

Sáng hôm sau Cố Phong rời giường sớm, chuẩn bị đồ đạc xong, lúc gần đi mới gọi Hạ Lạc dậy.

“Anh đi trước, vừa đến việc bên kia sẽ tương đối nhiều, anh sẽ cố gắng quay về thăm em sớm một chút.” Thần sắc Cố Phong chăm chú nói chuyện mị lực mười phần, Hạ Lạc kinh ngạc nhìn hắn, rất không chịu nổi!

Vì vậy, trong nháy mắt! Một màn lại một màn hoa lệ chói lọi ly biệt loé lên trong đầu Hạ biên kịch!

Như là “Khi nào hoa mạn châu sa đỏ như máu nở, anh sẽ trở về”!

Như là “Khi nào tuyết trắng thuần khiết rơi phủ Cẩm Thành lần thứ hai, anh sẽ trở về”!

Như là “Khi nào mưa sao băng rơi xuống địa cầu này lần thứ hai, anh sẽ trở về”!

Quả thật quá! thê! mỹ!

Nghĩ tới những điều này, Tiểu Hạ Lạc không khỏi đỏ mắt!

Cố Phong yêu thương sờ sờ đầu Hạ Lạc, nâng mặt của hắn lên, tại đôi môi kiều diễm giống hoa  tường vi nở tháng tư đặt một nụ hôn triền miên!

Sau đó phúc hắc nam nhân đáng chết thâm tình nhìn Hạ Lạc, dùng thanh âm từ tính muốn chết hứa hẹn nói: “Ngày hôm qua anh làm bánh phô mai đặt trong tủ lạnh, khi em ăn xong, anh sẽ trở về.”

Rắc rắc!

Trái tim nhỏ trong sáng như thuỷ tinh của Hạ Lạc hung hăng rơi xuống vũng bùn, vạn kiếp bất phục!

Tại loại thời khắc ngược tâm thế này, không nên cùng bản biên kịch nói cái gì mà rất thơm rất ngon rất ngọt, hơn nữa bánh phô mai hình tim còn là do nam nhân anh tuấn tám khối cơ bụng vì người yêu mỹ thiếu niên mềm mại đáng yêu làm ra!

Tuy rằng rất khôi hài, thế nhưng quá tục tằng đó.

Chẳng lẽ không phải là đột nhiên mưa hoa khắp bầu trời sao? Tháng sáu tuyết rơi cũng được mà! Không được thì cũng phải là sao rơi như lệ chứ!

Con mẹ nó, chờ một chút, là anh ấy cố ý…

Bộ dạng nín cười rất cực khổ thật sự là một chút cũng không anh tuấn!

Hạ Lạc phẫn hận nghiêng đầu, nghĩ diễn viên phá hư bầu không khí thật là vô cùng vô cùng đáng ghét, phải phát một hộp “Đại tiện đương” cho anh ấy!

Đúng vậy, đại tiện đương!

Cố Phong buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Lạc, thưởng thức biểu tình thú vị vừa muốn cười vừa muốn khóc của Hạ Lạc, cúi người hung hăng hôn lên cánh môi của hắn, sau đó xốc lên hành lí xoay người rời đi.

Vô cùng anh tuấn!

Thật ra Cố Phong cũng rất phiền muộn, vừa mới xác định quan hệ không lâu đã phải xa nhau là một chuyện rất ngược tâm.

Nhưng mà ở thời gian ngược tâm còn chọc cười vợ mới là một nam nhân tốt.

Lúc mang hành lý ra ngoài, Cố Phong sợ hãi khi thấy cả người Hạ Triển giống như một con thằn lằn lớn dán trên cửa phòng Tạ Nguyên!

Nhưng toàn thân lại bốc ra hắc khí, thoạt nhìn như muốn ăn mòn sạch sẽ cánh cửa này.

“Khụ.” Cố Phong có chút không đành lòng nhìn thẳng…

“Làm sao!?” Hạ Triển xoay người, trọn vẹn biểu diễn ra EQ thấp của bản thân, giấu đầu hở đuôi nói: “Là do tớ đột nhiên váng đầu nên dựa trên cửa nằm một tí, cũng không phải muốn chào tạm biệt cùng em ấy.”

“… Vậy cậu váng đầu xong chưa?” Cố Phong trầm mặc một lát, vô cùng không đành lòng chọc thủng lời nói dối của Hạ Triển.

Khiến hắn cảm giác được loại hình học sinh lớp một ở một người học công trình.

“Còn muốn váng đầu mười phút nữa.” Hạ Triển vô cùng hài lòng lời nói dối tuyệt diệu của mình không bị chọc thủng! Vì vậy còn táo tợn hơn là móc chìa khoá xe từ trong túi quần ném qua. “Cậu đem hành lý bỏ vào trong xe đi.”

“Được rồi.” Cố Phong chần chờ một chút, đang muốn xoay người đi, lại đột nhiên quay trở về, thân thủ nhanh nhẹn gõ cửa phòng Tạ Nguyên ba cái, sau đó nhấc hành lý chạy đi!

Chạy! Đi!

Hạ Triển đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cả người đều tinh thần thác loạn!

Sau một phút đồng hồ, Hạ Triển đen mặt xuất hiện trong xe.

“Thế nào?” Cố Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn.

“… Tớ nói cho em ấy biết cửa là cậu gõ.” Hạ Triển đụng đầu vào trên tay lái! Vô cùng vô cùng muốn chết! Tay lái bị hắn va chạm như thế, phát ra một tiếng kêu như kèn đồng, như là tiếng đùa cợt bén nhọn!

“Cậu não tàn à?” Cố phúc hắc luôn luôn trầm ổn ôn hòa rốt cục không nhịn nổi.

“Cậu mới não tàn! Có tin tớ chạy đến xa lộ rồi văng cậu ra hay không!” Ngoại trừ ở trước mặt “đối tượng ngưỡng mộ trong lòng”, bình thường Hạ Triển vô cùng bá đạo quyến cuồng!

“Cậu thử xem?” Cố Phong thắt thật chặt dây an toàn.

Sáng sớm chạy đến cửa phòng bạn học của vợ gõ cửa xong rồi chạy trốn, nghe qua cứ như tên biến thái.

Mong rằng Tạ Nguyên đừng nói cho Hạ Lạc… Cố Phong thở dài, quyết định nhìn Hạ Triển cô độc suốt quãng đời còn lại.

Vùng mới giải phóng thật là vô cùng xa xôi, hơn nữa hoang vu đúng như Hạ Lạc nói, may mà điều kiện ký túc xá phân công cho dân ngành kỹ thuật bọn hắn coi như không tệ, có giường đơn sạch sẽ, còn có thể tắm nước nóng. Hơn nữa lo lắng đến nguyên do Hạ Triển là thân thích của ông chủ, Hạ Triển và Cố Phong đều được phân cho một phòng riêng.

“Cuối cùng cũng ở được rồi.” Hạ Triển vui mừng ném hành lý vào trong phòng, đơn giản chuẩn bị một chút rồi đi tìm Cố Phong.

Buổi trưa hôm nay chú hai của Hạ Triển, cũng chính là cha của Hạ Lạc muốn mời bọn họ ăn cơm.

Vì vậy lúc này, Cố Phong đang thần kinh hề hề lục ra quần áo mình mang đến.

Tuy rằng lúc trước có gặp một lần, nhưng mà lúc đó là bàn chuyện công tác, hơn nữa khi đó hắn và Hạ Lạc chỉ là quan hệ bạn bè.

Mà đây là lần gặp mặt khi đã xác định quan hệ!

Đối với bóng ma “Gia trưởng uy nghiêm” trong lòng, Cố tiểu công vô cùng coi trọng lần gặp mặt này.

Cố Phong xịt một chút nước hoa nhàn nhạt lên người, ngửi ngửi lại sợ cha Hạ Lạc nghĩ mình là một playboy không dựa vào được, vì vậy lại vào WC rửa đi!

Lăn qua lăn lại xong vấn đề nước hoa, Cố Phong lại bắt đầu lấy ra một áo sơ mi cùng hai mươi cái cà vạt bắt đầu tiến hành sắp hàng tổ hợp, cởi cởi mặc mặc một chút vô cùng khẩn trương!

“Chậc, khác hẳn với cậu lúc bình thường.” Hạ Triển ôm ngực ngồi một bên xem kịch vui, còn thường thường chỉ điểm giang sơn huy xích phương tù [1]!

[1] Chỉ điểm giang sơn huy xích phương tù: trích trong Thấm viên xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông. Từ nảy chỉ thanh niên nhiệt huyết, không bị cản trở.

“Cái này quá sức tưởng tượng rồi, chú hai tớ sẽ không giao con trai cho người đeo cà vạt hoa đâu!”

“Cái này quá kỳ cục, thoạt nhìn tử khí trầm trầm, cậu xác định không phải muốn tham gia lễ truy điệu chứ?”

“Cái này thì quá tầm thường, nhìn còn không bằng người qua đường giáp bình thường.”

“… Cậu ra ngoài cho tớ.” Cố Phong sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó xách cổ áo Hạ Triển ném hắn ra ngoài.

Năm phút đồng hồ sau, chuyên gia ăn mặc bước từ phòng ta.

Quả nhiên loại vật hại bạn này đúng là cái hố bẫy người.

Cha Hạ Lạc một thiết huyết chân hán tử khôi ngô cao lớn tiếng như chuông đồng, hơn nữa vô cùng nhiệt tình, vừa thấy mặt Cố Phong đã vỗ vai ba cái! Đồng thời vô cùng thưởng thức mà tán dương: “Nếu như chú có một con trai thế này thì thật tốt!”

Hạ Triển ha hả cười, vô cùng muốn nói cho chú hai “Cậu ấy đã là nửa con trai của chú rồi”.

Không thể không nói địa điểm thi xong cách thị thành rất xa, từ đây đi đến quán ăn gần nhất cũng mất hơn hai mươi phút.

Cố Phong thở dài, sau này muốn về thăm vợ thật rất phiền toái.

Trong lúc ăn, cha Hạ Lạc nói chuyện công tác với hai người, sau đó rất nhiệt tình hàn huyên cùng Cố Phong, nhìn qua vô cùng hợp ý, Hạ Triển ngồi hút thuốc cười nhạt một bên, biểu tình vô cùng thiếu ngược!

Hai người đang trò chuyện hoà hợp, cha Hạ Lạc đột nhiên nhận điện thoại. “Cậu đến nhanh như vậy à? Được rồi, để tôi nói Tiểu Lưu sắp xếp chỗ ở cho cậu… Hiện tại điều kiện như vậy tôi cũng không có biện pháp… Được, gặp lại sau.”

“Một người bạn hợp tác.” Sau khi cha Hạ Lạc nói chuyện xong thì nhìn đồng hồ, nói: “Phải về thôi.”

Cố Phong thở dài một hơi, gặp mặt gia trưởng thật là một chuyện đáng sợ.

Phúc hắc như cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha — Hạ Triển lãnh diễm khiêu khích.

Vẻ mặt bình thường cho tớ, muốn đánh nhau à — Cố Phong hung tợn trừng mắt.

Ngày mai công tác chính thức bắt đầu, cha Hạ Lạc đưa hai người về công trường, sau đó tâm tình Hạ Triển vừa sung sướng huýt sao vừa mở cửa.

Chuyện thứ nhất ánh vào mắt Hạ Triển sau khi mở cửa là một nam tử cao lớn toàn thân trên dưới đen như quạ.

Cái hàng chợ đen này đang ngồi hút thuốc trên giường đơn của Hạ Triển, giường đơn còn mới được Hạ Triển trải qua một ra giường tuyết trắng.

“Em về rồi.” Người nọ quay sang, mặt mày anh tuấn, đường cong khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị góc cạnh phân minh, trong đem tối mây mù thoạt nhìn vô cùng có vị đạo.

Con mẹ nó, xin chào đại thúc tạm biệt đại thúc!

Hạ Triển còn chưa kịp suy nghĩ vì cái lông gì Trần Tử Hào lại ở trong phòng mình, liền theo phản xạ có điều kiện đóng cửa rầm một cái!

Bởi vì hắn thật là vô cùng đáng ghét!

Sau mười giây đồng hồ, cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng, trong khe cửa vươn ra cánh tay kéo cổ áo Hạ Triển lôi hắn vào!

“Em trốn cái gì?” Trần Tử Hào một cước đạp cửa, sau đó thuận thế đặt Hạ Triển lên cửa, mặt không thay đổi hỏi.

“Ai trốn? Lão tử chỉ là do bị anh doạ giật mình thôi!” Hạ Triển vẫy vẫy đầu, một giây đồng hồ liền biến thành mặt đen. “Ai biết anh lén lút trốn trong phòng! Giống như tên trộm!”

“Tên trộm? Trong phòng này cũng chỉ có em là đáng giá để trộm thôi.” Trần Tử Hào phách lối phun khói thuốc. “Bàn về kí cũng có thể đổi ít tiền.”

“Ít nói nhảm!” Hạ Triển nghiêng đầu, cố gắng tránh né Trần Tử Hào phun thuốc. “Anh đến đây làm gì?”

Vì cái lông gì lão tử đi đến đâu cũng gặp được bản mặt đáng ghét của tên tình địch này!

“Tôi tới giám sát.” Trần Tử Hào lạnh như băng phun ra bốn chữ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn lựu đạn của Greens~~~ Mắt hình sao~~? ω? Đem Hạ Triển vô cùng đàn ông trở thành tiểu thụ bị ba ba ba đầu tiên… Hơn nữa dựa theo tính tình biệt nữu thế này, tám phần mười là nửa cưỡng bức… Trần Tử Hào hắn cũng không phải là ăn chay đâu! Nửa cưỡng bức gì gì đó thật sự là cực kỳ cực kỳ tàn nhẫn!