Anh Đến Đúng Lúc

Chương 10: Cảnh sát Diệp khen người




Chương 10: Cảnh sát Diệp khen người


Cô bé trước mắt trẻ tuổi tươi tắn, làn da là màu hơi ngăm khỏe mạnh. Nhìn sách một lát, cô trực tiếp đặt xuống, có chút chán nản nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang đợi ai.


"Em là khách ba lô*?" Diệp Thanh hỏi lơ đãng hỏi. (*Khách ba lô: một kiểu du lịch tự túc vác ba lô lên và đi, chắc giống thuật ngữ Tây ba lô ở VN)


"Đúng vậy!" Đối phương có chút kinh ngạc, "Sao chị biết?"


Diệp Thanh nhìn về phía ba lô của cô, khóa kéo mở ra, nhì được đại khái những thứ có trong đó. Ba lô có thể nói là rất to, dung lượng khá nhiều, bên trong có túi ngủ, lều trại đơn giản, lót phòng ẩm, đèn pin, đèn laser, kim chỉ nam, còn có quần áo, thuốc thông thường cùng một số vật khác. Lại nhìn đối phương, ăn mặc đơn giản, nhưng phong cách kiểu vận động, giày trên chân cũng là giày chuyên leo núi, gần đó đặt một cây gậy đa dụng, hẳn là dùng khi đi bộ.


Những trang bị đó đều là thứ khách ba lô cần. Lại liên hệ đến chuyện mấy năm nay du lịch trấn nhỏ phát đạt, quanh thân thắng cảnh, núi rừng, sông nước rất nhiều, khách ba lô tới nơi này chỉ tăng không giảm. Cho nên, thân phận của cô ta không khó đoán.


"Đoán," Diệp Thanh nói, "Mấy năm nay, khách ba lô tới nơi này du lịch rất nhiều."


"Đúng vậy!" Đối phương cười, đem đồ vật rửa sạch trong ba lô ra, "Em tới nơi này ba ngày, cùng bạn ở nhà trò phía đối diện. Chúng em muốn ở chỗ này chơi khoảng hai tuần, tính toán định dạo hết các nơi sơn thủy quanh đây, chúng em muốn đi cắm trại thám hiểm. Hôm nay chúng em chuẩn bị mang trang bị đi nghiên cứu địa hình trước."


"Cẩn thận một chút," Diệp Thanh hảo tâm nhắc nhở, "Trấn nhỏ có địa hình phức tạp, hơn nữa đường đi lối lại khó dò."


Đối phương nhướng mày, "Vừa thấy chị liền biết không am hiểu đi bộ du lịch nha, chúng em đương nhiên biết cần ứng phó các loại tình huống, cho nên sẽ thuê người dẫn đường."


Diệp Thanh không tỏ ý kiến, hỏi: "Em tên là gì?" Cô đây là vì suy nghĩ đối phương, nếu xảy ra chuyện gì, còn có thể biết tình huống cơ bản của cô ta.


Đối phương nhanh chóng uống hết cốc nước trái cây ướp lạnh, nói: "Em tên là Chu Cần," nói xong đứng dậy, "Nóng quá, em lại đi mua một ly nước ướp lạnh đây." Rồi nhiệt tình hỏi: "Chị có muốn không? Em mời."


"Cảm ơn, không cần." Diệp Thanh lộ ra nụ cười lanh lẹ, hàm răng chỉnh tề vừa trắng vừa sáng.


Cô lại ngồi một lát rồi đứng dậy, đi đến trước quầy, hỏi người phục vụ: "Nơi bên trong có thể vào chưa?"


Người phục vụ nói: "Có thể, vốn dĩ chính là khu nghỉ ngơi, chẳng qua quá nóng, không có mấy ai đi vào ngồi."


Diệp Thanh bưng cái ly, đi dạo vào đình viện trong cửa tiệm.


Trong đình viện bày bàn ghế, trên bàn tùy ý bày biện những loại thực vật mọng nước, thật sự là một chỗ nghỉ ngơi không tồi. Chỉ tiếc giữa trưa quả thực rất nắng nóng, căn bản không ai ngồi nổi.


Diệp Thanh làm bộ đi dạo, tìm chỗ ngồi dưới bóng dâm tường vây ngồi xuống. Tường vây này cũng không cao, rất dễ dàng nhảy qua. Nhưng trên tường trang bị hai cái cameras, không có góc chết. Một khu nghỉ ngơi của quán nước không lớn nhưng lại theo dõi phòng vệ lại kín đáo như vậy, thật là cổ quái.


Diệp Thanh ngồi một lát, phơi ra một thân mồ hôi, quay lại trong tiệm.


Đang đứng dậy, bỗng nhiên thấy Dương Nhất Hàm đi tới. Cô ta thấy Diệp Thanh đứng ở phía dưới ánh nắng, khẽ sửng sốt.


Dương Nhất Hàm đi tới, cười hỏi: "Ánh mặt trời lớn như vậy, đứng ở chỗ này làm gì?"


Diệp Thanh nói: "Tôi tùy tiện đi xem, trong tiệm có chút oi bức."


Dương Nhất Hàm nhấp môi, có chút áy náy, nói: "Là không thông gió sao? Để tôi cho người điều chỉnh lại hướng gió điều hòa."


Ống tay áo cô ta theo động tác giơ tay nhẹ nhàng phiêu động, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh. Trên cánh tay có một vài vết thương xanh tím, có chút làm cho người ta sợ hãi.


"Cảm ơn," Diệp Thanh nhấc chân vào tiệm.


Dương Nhất Hàm cũng trở về cửa hàng, dẫm lên thang lầu lên tầng trên, thực hiển nhiên, ngày thường cô ta ở tại lầu hai.


Diệp Thanh trở lại chỗ ngồi cũ, lại gặp được vị khách ba lô kia, lúc này bạn bè của cô ta đều đến đông đủ, đang ngồi chung một chỗ thương lượng lộ tuyến đi bộ.


Chu cần ngẩng đầu lên, "Chị đã về rồi?" Cô ta có chút co quắp, "Bọn họ đều là bạn bè của em, muốn cùng nhau thương lượng hành trình đi bộ, chị muốn nghe một chút hay không, cho chúng em một chút ý kiến?"


"Xin cứ tự nhiên," Diệp Thanh nói.


Ngồi xuống ở một cái ghế dài khác, Diệp Thanh nhắm mắt trầm tư.


Giọng của mấy khách ba lô khác vô pháp tránh cho truyền tiến trong tai.


"Vẫn là không nên đi lên núi, mình nghe nói khách ba lô phần lớn đều mất tích ở nơi sơn dã."


"Có năm nào mà không có người mất tích ở đâu đó?" Có nam sinh lớn mật nói, "Chúng ta sẽ tìm người dẫn đường, tôi đã hỏi qua bà chủ, bà ấy cũng nói không có việc gì, người đến nơi đó cắm trại rất nhiều."


"Đến bờ sông cũng được mà, bà chủ cũng đề cử chúng ta đi bờ sông, có thể dựng lều trại, có thể nấu cơm dã ngoại, hơn nữa buổi tối mát mẻ, còn có thể thưởng thức phong cảnh trấn nhỏ trên mặt sông."


Nam sinh phản đối: "Nếu chúng ta đi bộ tới, chỉ là vì thưởng thức, ăn uống, còn có gì thú vị? Vẫn là lên núi thì hơn. Các cậu nói đi bờ sông, tôi đã đi qua, hiện tại là thời điểm có lũ, thủy triều lên xuống rất nhanh, rất khó đoán trước. So sánh với nhau, bờ sông càng nguy hiểm hơn."


Vài người lưỡng lự, hoang mang lo sợ.


Chu cần khó xử mà kêu dừng, đi đến bên người Diệp Thanh, nhiệt tình lễ phép hỏi: "Chị có kiến nghị tốt nào cho chúng em không?"


Mọi người nhất tề nhìn về phía Diệp Thanh, Diệp Thanh nhíu mày, nói: "Theo lời các cô cậu, đi chỗ nào cũng không an toàn."


Chu cần muốn nói lại thôi.


Diệp Thanh nói: "Mấy năm nay khách ba lô bị mất tích khá nhiều, kiến nghị mọi người nhớ chú ý an toàn, có việc nhớ phải tìm cảnh sát."


Chu cần không sao cả, "Em cũng nghe nói, nơi này đích xác từng có khách ba lô bị mất tích. Nhưng mà em xem tin tức thấy cảnh sát nói, những khách ba lô đó là ra khỏi trấn nhỏ mới mất tích. Nói không chừng là chính bọn họ đi lạc."


"Đúng vậy," nam sinh đắc ý nhìn về phía Diệp Thanh, "Chúng tôi đều là khách ba lô rất có kinh nghiệm, năm trước chúng ta từng đi bộ từ thành đô tới A bá, cái gì cũng không gặp, hơn nữa." Anh ta chỉ vào một nam nhân lớn tuổi trong đó nói, "Anh ấy kinh nghiệm phong phú, là hội trưởng hiệp hội khách ba lô của trường chúng tôi, có anh ấy dẫn dắt, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất luận việc gì."


Diệp Thanh không bày tỏ ý kiến, chỉ mong bọn họ không phải đi chịu chết, cũng chỉ mong bọn họ sẽ không mang đến phiền toái cho cảnh sát địa phương.


Thảo luận tạm thời hạ màn, mấy người khác đi quầy mua cơm trưa ăn.


Diệp Thanh thuận miệng hỏi: "Em tới nơi này mấy ngày rồi?"


"Ba ngày," Chu Cần nói.


"Các em có quen bà chủ à?" Diệp Thanh làm bộ có chút tò mò.


Chu Cần lắc đầu, "Không quen biết, nhưng mà cô ấy rất nhiệt tình, người rất tốt, lại thật xinh đẹp, bọn em đều thực thích. Mấu chốt là, cô ấy nguyện ý đề cử người dẫn đường cho bọn em, còn đề cử nhà trọ đối diện cho em, rất tiện nghi."


Diệp Thanh gật đầu, "Hai ngày nay, có người nào tới đi tìm bà chủ hay không?"


Chu cần suy tư, "Có a, có một nữ nhân tới tìm bà chủ gây sự, còn suýt chút động thủ với bà chủ."


"Nữ?" Diệp Thanh ra vẻ hóng chuyện.


Chu cần mừng rỡ nói chuyện phiếm cùng cô, "Ân, hình như là tiểu tam, thị uy với bà chủ, nói mình đã mang thai, còn cười nhạo bà chủ nhiều năm như vậy sinh không ra quả trứng nào." Cô khinh thường mà lắc đầu, "Bà chủ cũng không tệ nha, bị như vậy nhục nhã, không hề động thủ, chỉ là cho người đuổi cô ta đi ra ngoài."


Diệp Thanh: "Chuyện xảy ra khi nào?"


Chu cần trầm tư, "Giữa trưa ngày hôm qua ...... 12 giờ hơn gì đó......"


Nói như vậy, trước khi Giả Tinh Tinh chết đã từng tới gặp Dương Nhất Hàm, thậm chí còn cùng Dương Nhất Hàm nổi lên tranh chấp.


Diệp Thanh nhớ tới cameras bên ngoài quán. Lập tức ra cửa gọi điện thoại cho Diêm Tiểu Tung.


"Cậu lập tức đi lấy băng theo dõi trên đường phố quanh quán của Dương Nhất Hàm."


Diêm Tiểu Tung lập tức đồng ý: "Em lập tức làm đây!" Dừng một chút, lại hỏi: "Lão đại, chị ở đâu vậy?"


Diệp Thanh nói: "Trấn nhỏ, chờ lát nữa liền trở về."


Diêm Tiểu Tung nói: "Một mình chị? Quá không an toàn, nói như thế nào chị cũng nên dân theo em."


Diệp Thanh cười khẽ, "Tôi có chừng mực."


Nửa giờ sau, Diêm Tiểu Tung lại đây lấy băng theo dõi, thuận tiện đón Diệp Thanh trở về.


Mới vừa về đến cục cảnh sát, Tống Kiều liền vội vàng vào văn phòng cô, "Lão đại, Lâm pháp y đã gọi điện thoại lại đây hai lần tìm chị."


"Làm gì?" Diệp Thanh nghi hoặc, "Anh ấy có chuyện gì?"


"Không rõ ràng lắm," Tống Kiều lắc đầu, "Nhưng mà nhìn dáng vẻ rất cấp bách, chị có muốn gọi lại hỏi hay không?"


Diệp Thanh lấy di động ra mới ý thức được chính mình không có số điện thoại của Lâm Bắc Việt, cô hỏi: "Anh ấy hiện tại ở đâu?"


"Phòng thí nghiệm pháp y." Tống Kiều nói.


Diệp Thanh đuổi tới phòng thí nghiệm pháp y, Lâm Bắc Việt còn ở trong phòng thí nghiệm bệnh lý, chưa ra ngoài.


Cô đứng ở cửa nhìn, gặp người quen. Trước khi Tiêu pháp y chưa điều đi cô cũng thường xuyên tới, lăn lộn nhiều cũng thành quen.


Đợi trong chốc lát sau, Lâm Bắc Việt đẩy cửa đi ra. Anh vốn mặc một thân tây trang màu tối, cắt may khéo léo, sau khi tiến vào phòng thí nghiệm liền mặc áo blouse trắng, khiến thân hình cao lớn đĩnh bạt tân trang thành văn nhã.


"Kt quả thế nào?" Cô hỏi.


Lâm Bắc Việt xoay người tiến vào phòng thí nghiệm, nói: "Còn chưa viết báo cáo, nhưng tôi đã biết kết quả."


Anh tháo bao tay, đặt lên bàn, nhắc nhở trợ lý Hà Quan đứng bên tiếp tục thực nghiệm.


Diệp Thanh tò mò mà nhìn các loại dụng cụ cùng đồ đựng, thập phần mà tò mò, nhưng cẩn thận không đụng tay vào.


"Từ trogn căn hộ của Giả Tinh Tinh phát hiện được vân tay, sợi tóc, sau khi đối chiếu phát hiện có vân tay của Vu Hạo Khiêm, Vu Tuấn Đào. Còn có một một ít vân tay khác, tôi đã đối chiếu với cơ sở dữ liệu, không phát hiện có dấu vân tay trùng khớp." Lâm Bắc Việt nói.


"Nói không chừng dấu vân tay là của Dương Nhất Hàm......" Diệp Thanh suy đoán.


"Vậy cần lấy được dấu vân tay của Dương Nhất Hàm mới đối chiếu được." Lâm Bắc Việt đổ cho cô một chén nước, đưa cho cô, Diệp Thanh tiếp nhận đi lúc sau, anh mới nói: "Vết máu trên mặt chỗ cầu thang, thật sự là của Giả Tinh Tinh."


"Nói như vậy, trên người hung thủ đích xác dính máu của Giả Tinh Tinh, hơn nữa không cẩn thận dính vào trên tường cầu thang," Diệp Thanh chấn động dưới đáy lòng, lại hỏi: "Vậy tóc dính máu thì sao?"


Lâm Bắc Việt nói: "Máu trên tóc cũng là của Giả Tinh Tinh. Nhưng mà......"


Diệp Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, "Nhưng mà cái gì?"


Lâm Bắc Việt dùng tay xoa xoa ấn đường, có chút mỏi mệt.


Hà Quân đứng bên đỡ kính hiển vi, nhìn lại đây, nói: "Cảnh sát Diệp, tóc tìm được chỗ cầu thang không có chân tóc (nang tóc)."


Diệp Thanh ngẩn ra. Tóc tự rụng sẽ không có chân tóc, không có chân tóc, đồng nghĩa là vô pháp làm xét nghiệm DNA.


Lâm Bắc Việt thật sâu mà nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Không có chân tóc cũng không sao."


Diệp Thanh không rõ nguyên do.


Lâm Bắc Việt nhấp môi, trấn an vỗ vỗ bả vai cô, "Có thể từ trong sơi tóc lấy ra lớp tủy, cũng có thể kiểm tra đối chiếu."


Diệp Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy thì tốt rồi......" Cô ngửa đầu nhìn anh, hai tròng mắt đen nhánh bị ánh sáng của phòng thí nghiệm chiếu lên càng thêm trong suốt, không chút nào che dấu sự ngưỡng mộ và tán thưởng trong đáy mắt cô.


"Lâm Bắc Việt, anh thật lợi hại!" Cô cười nói.


Lâm Bắc Việt thoáng sửng sốt, khẽ cúi xuống nhìn chăm chú đôi mắt chớp chớp của cô, lông mi vừa đen vừa cong dày, hơi hơi rung động.