Anh Động Tâm

Chương 18: Phát hiện




Edit: meowluoi

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Kỳ Diệu đều phí rất nhiều tâm tư vào làm đồ ăn ngọt, nhanh chóng biết được khẩu vị của Mạc Du và Mạc Nhiên.

Hai tiểu gia hỏa đều thích thức ăn thanh đạm, đồ ăn đều chú ý đến dinh dưỡng. Việc này, cô không phải không đồng ý, dù sao thực phẩm bây giờ đều không có gì đặc biệt, từ nhỏ bọn chúng đã chú ý đến ẩm thực, có thể nói là phòng ngừa chu đáo, lợi nhiều hơn hại. Nhưng mà, ngẫu nhiên cho bọn chúng ăn ít đồ ăn vặt, cũng không có gì quá đáng chứ?

Suy nghĩ như vậy, Kỳ Diệu đều cố gắng vì hai tiểu gia hỏa làm những món ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng. Mạc Du và Mạc Nhiên đều là đứa bé thông minh, mới được mấy ngày, bọn chúng đã phát hiệnra, từ lúc chị Kỳ Diệu tới chăm sóc bọn chúng, thức ăn mỗi ngày đều không giống nhau, còn có các loại điểm tâm ngọt kích thích vị giác bọn chúng, trước đây bọn chúng đều sống trong khuôn phép nên bây giờ cảm thấy như sống trong thiên đường.

Nhưng mà, bọn chúng cũng hơi băn khoăn.

“anh, nhỡ đâu ba biết chúng ta ăn đồ ăn như thế, có tức giận hay không?”

“Ừ… anh cũng không biết. Nhưng mà chị nói, chị ấy không cho nhiều gia vị vào thức ăn và điểm tâm, cũng không cho chúng ta ăn mỗi ngày, hơn nữa, mỗi lần chúng ta ăn xong món điểm tâm ngọt, đều sẽsúc miệng. Thế nên… không sao cả.”

Hai tiểu gia hỏa thảo luận, giấu giếm bất an. Cho đến một ngày nào đó, ba bọn chúng đột nhiên đến thăm, bọn chúng đang hưởng dụng mỹ thực trở tay không kịp.

Hoảng loạn, hai tiểu gia hỏa mang đồ ăn mới nếm được nhét xuống dưới bàn trà, còn dùng khăn giấy che lại, sau đó bọn chúng mới lau mồm, chạy tới cửa nghênh đón ba.

Mạc Minh cảm thấy, hôm nay tình huống có điểm lạ. Thay anh mở cửa là Kỳ Diệu, ngày thường lúc nào cũng là hai tiểu tử chạy như bay đến, hôm nay một lúc lâu sau mới xuất hiện.

anh đương nhiên không thể nào biết trước, hai đứa bé “Trộm ăn” ở sau lưng anh!

“Ba…” Có thể là vì chột dạ, Mạc Nhiên gọi anh, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.

Mạc Minh lại nhìn con trai lớn bên cạnh con trai nhỏ, phát hiện ánh mắt cậu xưa nay luôn trấn tĩnh cũng hơi dao động, đầu óc anh cũng hiểu ra một ít.

Mang theo hồ nghi, người đàn ông đổi dép đi vào, đi đến phòng bếp rửa tay trước, sau đó bước về phía phòng khách. Mạc Minh giống như ngày thường ngồi vào ghế salon ở phòng khách, Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, tim bọn chúng sắp rớt ra ngoài rồi.

không thể để ba phát hiện ra được!

Hai tiểu gia hỏa âm thầm cầu nguyện, bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Chị! Chị đang làm gì vậy?

Đúng vậy, bọn chúng nhìn thấy Kỳ Diệu bưng một chén nhỏ sữa chua, cười tủm tỉm đi tới chỗ Mạc Minh.

“Mạc tiên sinh, tôi vừa mới làm sữa chua, anh có muốn ăn thử không?”

Hai tiểu gia hỏa sắp phát điên rồi - - trong lòng chị nghĩ gì vậy trời! Mang bản thân mình đến ngay dưới họng súng!

Đối với hành vi Kỳ Diệu tự chui đầu vào rọ, Mạc Du và Mạc Nhiên rất muốn khóc.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ba vừa nghe thấy, ánh mắt nhìn chén sữa chua đáng thương kia.

một lát sau, Mạc Minh nâng mắt lên, nhìn chăm chú Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ một lần nữa.

“cô làm cho Mạc Du, Mạc Nhiên ăn sao?”

“Đúng vậy.”

A - - không!

Nội tâm hai tiểu gia hỏa gào thét.

một lát sau, bọn chúng thấy ánh mắt lợi hại của ba quét tới.

Bọn chúng vội vàng cúi đầu, lo sợ bất an đứng ở đằng kia nắm vạt áo.

Có lẽ phát hiện ra bầu không khí không được đúng, Kỳ Diệu thu hồi lại vui vẻ.

“Sao thế…” cô quay lại quan sát vẻ mặt của ba cha con.

Mạc Minh không lên tiếng, hai tiểu tử kia càng không có khả năng trả lời.

“Đến cùng là có chuyện gì?” Kỳ Diệu không hiểu sao mọi người lại như vậy, nhịn không được hỏi mộtcâu.

cô nhìn thấy Mạc Minh di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đầu hai đứa nhỏ, mở miệng nói: “Ai cho hai đứa ăn cái này?”

Lời vừa nói ra, Mạc Du và Mac Nhiên bị hù dọa không dám thở mạnh, Kỳ Diệu mới hiểu ra.

“Là tôi bảo bọn chúng ăn. anh yên tâm, tôi không có cho nhiều đường vào bên trong, nguyên liệu chủ yếu là sữa, không có hại đối với sức khỏe con người đâu.”

Mạc Minh liếc mắt nhìn cô, lại nhìn chăm chú hai đứa con trai của anh.

“Ba đã nói với các con, không được phép ăn đồ ngọt, cũng không được phép ăn quá nhiều dầu, quá mặn, quá cay này nọ. Mặc kệ người khác nhét cho con cái gì, các con có thể tự mình hiểu.”

nói đạo lý rõ ràng, cằm Kỳ Diệu sắp rớt xuống rồi.

Ảnh đế đại ca à! Bọn chúng chỉ là đứa bé năm tuổi, anh trói buộc bọn chúng giống như người trưởng thành, có phải ép buộc người khác quá không?

Nhịn không được Kỳ Diệu bất bình mang những lời oán thầm chuyển thành ngôn ngữ uyển chuyển, chỉ đổi đến ông chủ đối chọi gay gắt.

“Kỳ tiểu thư, tôi mời cô tới chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, để cô vì bọn chúng nấu ba bữa dinh dưỡng khỏe mạnh, không cần cô làm điều thừa, cho bọn chúng ăn đồ ăn vặt không có ích này.”

Kỳ Diệu không chịu được nữa.

“Điểm tâm như thế này chính là điều thừa sao? Mỗi lần tôi làm điểm tâm cho bọn chúng, đều đã suy nghĩ có tốt hay không, có dinh dưỡng không, hơn nữa mỗi lần đều không chế sức ăn của bọn chúng. Bọn chúng cũng rất ngoan, sẽ không đòi ăn thêm. Tôi thật sự không hiểu, vì sao trong mắt anh là đồ ăn không có ích lợi gì chứ?”

Mạc Minh ngước mặt lên cùng cô đối mặt.

“cô nói chút ít này, đều là món điểm tâm ngọt không phải sao? Nếu đã là món điểm tâm ngọt, chính là thừa lượng đường. Bọn chúng ăn vào sẽ không sâu răng sao? Đường huyết không tăng cao sao? Chút ít này không lẽ không có hại cho cơ thể sao?”

“Tăng đường huyết? Mạc tiên sinh, anh nghĩ hai đứa bé là ông lão sao? Làm ơn đi, bọn chúng còn nhỏ, nếu đói bụng, thèm ăn, ăn một chút đồ ăn vặt thì làm sao?”

“Đói bụng thì ăn cơm, thèm ăn thì nhịn, rất khó chịu sao?”

Mẹ kiếp.

Kỳ Diệu lại muốn chửi tục rồi.

Vị ảnh đế quốc dân này mới từ cổ đại xuyên đến sao? anh ta không phải là truyền nhân của gia tộc đại gia trưởng bảo thủ nghiêm khắc đấy chứ?

“Bọn chúng là đứa bé, là đứa bé đó! Trước đây anh cũng giống bọn chúng, mỗi ngày ăn cơm và mộtchút rau dưa, đường và kem cũng chưa từng ăn sao?”

“Đúng vậy.”

Mẹ nó, người này là yêu quái à làm sao bây giờ?

Sau khi nghe được người đàn ông trả lời chắc chắn, Kỳ Diệu không nhịn được đỡ trán.

“Đó là do anh không bình thường!” Cuối cùng cô kìm nén không được, nói ra tiếng lòng, “không cần bởi vì chính mình lúc nhỏ không thú vị, liền áp đặt lên người mấy đứa bé con trai anh được không?”

âm thanh vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh.

Lúc sau, đột nhiên tiếng đứa bé khóc vang lên trong phòng khách.