Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 7: Xum xoe




Nửa đêm, Quý Diễn gõ cửa phòng ba mẹ cậu.

Thẩm Trữ Ngọc vừa mới dỗ được Quý Hủy ngủ xong, còn chưa kịp thở đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thẩm Trữ Ngọc nhanh tay che tai Quý Hủy nhưng đã chậm một bước, Quý Hủy vừa nghe âm thanh kia thì tinh thần phấn chấn mở to mắt nói lớn: “Mẹ ơi, ở ngoài cửa có người kìa.”

Thẩm Trữ Ngọc hai mắt tối sầm lại.

Cửa vừa mở, Quý Diễn chưa kịp nói gì, bỗng dưng được nhét vào tay một cuộc bông nặng.

Thẩm Trữ Ngọc buồn ngủ không chịu được nói: “Có gì thì nói đi, người con cũng mang đi đi, mẹ không cần nữa.”

Quý Diễn cúi nhìn Quý Hủy bị quần áo ngủ bọc lại tròn vo, đưa tay bỏ nón đang che mặt của Quý Hủy xuống, liền nói “Mẹ, con chỉ muốn hỏi là trước khi Giang Tri Tụng dọn đến Liễu Thành có đến nhà tìm con phải không?”

Thẩm Trữ Ngọc ngáp dài một hơi rồi trả lời: “Có tìm con, sao có việc gì?”

Tối hôm trước khi Giang Tri Tụng chuyển đi, anh có mang đến nhà một thùng đồ, nói là của Quý Diễn, định mang sang để trả lại.

Tối đó Quý Diễn lại không có ở nhà, lúc đó mẹ cậu nói với Giang Tri Tụng là tâm trạng của cậu không được tốt nên đi uống rượu với bạn rồi, còn liên tục hỏi có phải hai đứa tự dưng cãi nhau không?

Giang Tri Tụng chờ không thấy Quý Diễn về liền mang đồ về nhà, ngày hôm sau liền chuyển đi.

Thẩm Trữ Ngọc còn nhớ rất rõ rang bởi vì là tối hôm đó Quý Diễn không về nhà, bản thân chờ đến mất kiên nhẫn liền gọi điện thoại hối con về thì mới biết con trai mình đang đánh nhau ở đường đua với Hứa An Gia nhà họ Hứa, náo loạn cả một đêm.

Ngày hôm sau, Hứa phu nhân Dương Thanh Hòa còn cố ý đến tìm bà xin lỗi, nhưng chuyện này Quý Diễn cũng có lỗi, Thẩm Trữ Ngọc cũng nói xin lỗi với nhà họ Hứa, qua lại một lúc hai người trở thành bạn của nhau.

Trước đây mới mấy ngày thôi, bọn họ còn hẹn nhau uống trà chiều.

Thẩm Trữ Ngọc không hiểu tại sao Quý Diễn lại đột nhiên hỏi về việc này, thấy con đứng ở cửa nghệch ra liền đuổi về phòng ngủ.

Quý Diễn đành ẵm Quý Hủy về phòng mình ngủ.

Quý Hủy nằm trên giường của cậu lăn qua lăn lại vài vòng, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh hai, anh đang suy nghĩ về câu hỏi kia hả?”

Quý Diễn nhéo nhéo má thịt của em mình, gật đầu.

Giang Tri Tụng nói những lời đó khiến Quý Diên bắt đầu có chút nghi hoặc, đến khi nghe được lời xác nhận từ mẹ mình thì hoàn toàn tin tưởng.

Hiện tại trong lòng ngoài áy náy ra, cậu không còn nghĩ được gì khác.

Trong lòng có chuyện, Quý Diễn chỉ muốn nói ra hết cho thoải mái, đột nhiên kéo Quý Hủy lại trước mặt hỏi: “Em thấy tính khí của anh như thế nào?”

Quý Hủy nói: “Như phân chó vậy.”

Quý Diễn trợn to mắt nhìn em mình, trong một khoảnh khắc cậu muốn quăng em minh xuống giường luôn?

Quý Diễn không cam tâm hỏi tiếp: “Có tệ đến mức vậy không?”

“Tại anh không cho em nuôi thiên nga đó.” Quý Hủy hầm hừ nói.

“Sao em thù dai nhớ lâu quá vậy.” Quý Diễn lại nhéo má em gái: “Anh trai em bị ám ảnh với thiên nga mà. Em muốn anh trai hay thiên nga?”

Quý Hủy không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Muốn thiên nga.”

Quý Diễn cười mắng em gái là đồ không có lương tâm.

Quý Hủy nằm trong chăn lăn tới lăn lui không nhịn được cười khúc khích.

Một lúc sau, Quý Hủy kéo tay anh mình nói: “Anh hai, mình đi tìm anh Tri Tụng chơi đi.”

Quý Diễn nhìn đồng hồ, sắp phiền muốn chết, sao Quý Hủy có thể khỏe ghê vậy, đến giờ này còn không buồn ngủ đi.

“Không được, anh ấy ngủ rồi, em cũng phải đi ngủ.” Quý Diễn nghiêm khắc nói.

Thật ra cậu đang cần thời gian điều chỉnh lại tâm trạng đã rồi mới đi gặp Giang Tri Tụng.

Quý Hủy năn nỉ nhiều lần nhưng cậu vẫn không đồng ý.

Quý Hủy rất thích làm nũng, một em bé đáng yêu mà làm nũng ai mà không mềm lòng cơ chứ.

Quý Diễn vẫn không một chút do dự, lạnh lùng mang em mình qua giường trẻ em kế bên, đắp chăn rồi ra lệnh Quý Hủy nhắm mắt lại đi ngủ.

Lúc nhỏ, Quý Hủy rất thích bám theo Quý Diễn nên Thẩm Trữ Ngọc liền để trong phòng cậu một cái giường trẻ em để Quý Diễn có thể dỗ em mình ngủ trưa. Bây giờ Quý Hủy cũng không còn bám anh trai nữa, nhưng giường thì vẫn ở đó cũng không cất đi.

Quý Hủy không sợ anh mình, đạp chăn ra bò đến thanh chắn nói: “Có phải anh rất ghét anh Tri Tụng không?”

Quý Diễn tò mò nhìn em gái cười, cố ý nói: “Anh ghét anh ấy nhất trên thế giới.”

Quý Hủy nói: “Em không ghét anh ấy một tí nào.”

Quý Diễn lấy làm lạ. Giang Tri Tụng đi lâu như vậy, theo lẽ thường thì Quý Hủy sớm đã quên mất con người này mới đúng, sao bây giờ mở miệng ra là Giang Tri Tụng.

Quý Diễn hỏi em gái.

Quý Hủy gãi gãi đầu, một năm một mười nói: “Tại anh Tri Tụng có gọi video với ba mẹ, còn mua đồ chơi cho em.”

Quý Diễn không biết chuyện này, liền hỏi: “Lúc nào?”

“Nhiều lần lắm.” Quý Hủy trả lời.

Cậu xoa xoa đầu Quý Hủy sau đó cũng nói nói gì.

Không bao lâu sau Quý Hủy cũng chịu đi ngủ, bắt đầu khò khè ngáy nhỏ. Quý Diễn hơi khó ngủ, lăn qua lăn lại trên giường. Mãi một lúc vẫn không ngủ được liền lôi điện thoại ra, mở wechat, đồng ý lời mời kết bạn của Giang Tri Tụng

Quý Diễn nhìn chằm chằm vào hình đại diện tài khoản wechat của Giang Tri Tụng rất lâu, nghĩ đến những lời Giang Tri Tụng nói vào tối hôm đó, trong lòng có chút khó chịu.

Sao cậu lại có thể nói những lời khó nghe như vậy chứ?

Giang Tri Tụng luôn đối xử với cậu rất tốt. Quý Diễn nghĩ nếu mình có anh trai, chắc cũng không chiều mình như Giang Tri Tụng.

Về chuyện của Đàm Chương Viễn, là vì cậu ta không giải thích rõ ràng nên mới khiến Giang Tri Tụng hiểu lầm.

Quý Diễn liên tục nhớ về những điểm sáng của Giang Tri Tụng trong quá khứ, càng nhớ lại càng cảm thấy áy náy.

Vì cậu phát hiện những điểm sáng đó có thể nối lại thành một đường sáng dài.

Quý Diễn lại nghĩ, nếu không phải ba của Giang Tri tụng quay lại với vợ cũ thì có khi Giang Tri Tụng cũng sẽ không quay về đây nữa.

Quý Diễn đem gối để lên chăn, chọt chọt vào gối liền nói: “Giang Tri Tụng, sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”

Sáng này hôm sau thức dậy, Giang Tri Tụng vừa mở cửa đã thấy Quý Diễn đứng sẵn ở đấy, mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Giang Tri Tụng nhìn hắn mấy giây rồi hỏi: “Chuyện gì vậy, A Diễn?”

Quý Diễn bước lên trước một bước nói: “Em hỏi mẹ em rồi, bà ấy nói anh có đến tìm em.”

Giang Tri Tụng không nghĩ Quý Diễn lại chạy đi hỏi mẹ thật, nhanh chóng lướt qua vẻ mặt của cậu cũng không thấy có gì bất thường, lại nghe tiếp Quý Diễn nói.

“Ngày hôm đó em uống say rồi ngủ một giấc, sau đó chẳng nhờ gì.” Quý Diễn nghiêm túc nói: “Xin lỗi, em không nên mắng anh như vậy, lại còn đá anh nữa.”

Giang Tri Tụng cảm giác tim mình muốn vọt ra ngoài rồi lại trôi về chỗ cũ.

Quý Diễn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

Giang Tri Tụng bước đến ôm cậu, lại vỗ vỗ lưng, nói: “Không sao đâu A Diễn, những chuyện đã qua rồi về sau chúng ta không nhắc lại nữa.”

Lúc ăn sáng, Quý Diễn còn chủ động rót sữa cho anh, rót xong sữa còn lấy mì.

Quý Túc Phong và Thẩm Trữ Ngọc ngồi ngay đối diện, nhìn thấy Quý Diễn cứ xun xoe bám lấy Giang Tri Tụng, còn tưởng Quý Diễn gây ra lỗi gì muốn mua chuộc anh.

Quý Túc Phong ho nhẹ một tiếng, giả vờ hỏi Quý Diễn: “Mấy ngày gần đây con có chuyện gì hả?”

Quý Diễn mặt ngơ ngác: “Không có, gần đây con sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca, không tham gia các hoạt động giải trí thì có thể gặp chuyện gì?”

“Vậy con….” Thẩm Trữ Ngọc hoài nghi nhìn Quý Diễn, ánh mắt nhìn tới ly sữa sắp tràn của Giang Tri Tụng, không nói hết câu.

Quý Diễn không vui liền nói: “Lúc trước hai tụi con có mẫu thuẫn nhỏ, bây giờ giải quyết xong rồi.”

Giang Tri Tụng ăn mặc chỉnh tề ngồi kế bên nghe vậy liền gật đầu, nhẹ giọng phụ họa.

Ăn sáng xong, Giang Tri Tụng ngồi ở phòng khách xem tin tức, Quý Diễn đi qua dựa vào người anh, tay khoác qua vai, câu được câu mất nói chuyện.

“Công ty anh chuyển hết về đây chưa? Gần đây có bận không?”

“Chuyển về rồi.” Giang Tri Tụng dịch qua một chút để cho Quý Diễn dựa thoải mái hơn: “Chút nữa có muốn anh dẫn em qua xem không?”

Quý Diễn đồng ý, tiện thể để xuất ý kiến: “Vậy chút lái chiếc Ferrari anh tặng đi nhé.”

Hôm qua cậu có xuống gara xem chiếc xe đó, đúng là sửa đẹp thật. Không chỉ là bề ngoài, hệ thống lực cũng đã nâng cấp. Quý Diện ngứa ngáy tay chân, nhân tiện lúc Giang Tri Tụng không có ở đây liền mang ra lái thử, thử xong thấy hơi nghiện, muốn mang xe này đi đua.

Nhưng Quý Diễn sợ Giang Tri Tụng biết, lại nghĩ là chỉ một chiếc xe mà mua chuộc được mình, sợ mất mặt, nên sau này cậu cũng không lái xe này đi ra ngoài.

Hai người ngồi ở sofa nói chuyện vui vẻ, khôi phục lại trạng thái anh em tốt như trước kia.

Quý Diễn nghiêng mặt, nhìn Giang Tri Tụng không chớp mắt, trong chốc lát cười nói về khoảng thời gian trước đó khi đi chơi cùng bạn bè, lúc lại thở dài than vãn công việc buồn chán, không muốn đi làm.

Mấy ngày trước Quý Diễn như chú mèo cau có khó chịu, bây giờ lại biến thành chú dê con hiền lành, dựa dẫm vào Giang Tri Tụng như lúc trước, nói chuyện lúc nào cũng như đang làm nũng.

Giang Tri Tụng luôn là người lắng nghe, phần thời gian anh dành để nghe Quý Diễn nói, lúc sắp kết thúc một chủ để nào đó thì phối hợp nói mấy câu, rồi lại hướng sang một chủ đề khác.

Quý Diễn nói hoài không hết chuyện, nói nửa ngày trời, đến khi Thẩm Trữ Ngọc hỏi sao bây giờ vẫn chưa đi mới thôi không nói nữa.

Giang Tri Tụng rời khỏi nhà vào buổi trưa, Quý Diễn cứ đi theo anh không rời, lúc thì đến tham quan công ty, lúc thì chạy xuống lầu mua café cho anh, về sau thấy Giang Tri Tục có việc bận thì mới không làm phiền anh nữa. Chu Cần ngồi cạnh đó khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi liền bị cậu kéo đến nói chuyện, cậu muốn biết cuộc sống của Giang Tri Tụng mấy năm gần đây.

Chu Cần là trợ lý của Giang Tri Tụng từ lúc anh mới mở công ty đến bây giờ, cũng khá thân với Quý Diễn, cậu hỏi gì liền trả lời cái đó.

Chu Cần nói: “Cũng không có gì để nói, ngoài công việc ra thì hoạt động giải trí yêu thích duy nhất của Giang Tri Tụng là trượt tuyết.”

“Nhưng cũng không đi thường xuyên lắm, có lúc thì vì tâm trạng không vui, có lúc thì không có chuyện gì cả. Giang tổng đứng ở phía cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố lúc về đêm, nhìn một lúc lại muốn đi trượt tuyết”

Chu Cần biết chuyện mâu thuẫn của Giang Tri Tụng và Quý Diễn, liền thêm mắm thêm muối nói: “Đa phần là vì tâm trạng không tốt đó, Giang Tổng có nhiều bạn ở đây, nhưng đều là đối tác làm ăn, không có ai là bạn bè thật tâm cả.”

“Mối quan hệ của Giang Tổng với gia đình có vẻ cũng không tốt. Có một lần cãi nhau dữ dội, lý do cụ thể thì em không rõ, nhưng lúc đó Giang Tổng vừa mới xuất viện, là lúc cần có nhiều thời gian tĩnh dưỡng, cãi nhau nhiều như vậy chắc chắn….”

Quý Diễn nghe đến đoạn sau có chút sốt ruột, ngắt ngang hỏi: “Giang Tri Tụng bị làm sao mà phải nằm viện?”

“Anh ấy đi trượt tuyết, trượt như không muốn sống vậy, lần trước bị té khá nghiêm trọng, phải vào ICU cấp cứu, còn phải nằm viện một thời gian dài.” Chu Cần nói

Quý Diễn đau lòng muốn chết, Giang Tri Tụng nhẹ tênh nói là chỉ té một cái, cậu còn tưởng rằng chỉ bị thương ngoài da, không nghĩ tới lại nghiêm trọng đến mức vậy.

Quý Diễn vốn dĩ chỉ vì chuyện không nhớ Giang Tri Tụng đến tìm mình mà áy náy, bây giờ nghe Chu Cần nói vậy, lại càng thêm áy náy.

Tuy là trong lòng cậu Giang Tri Tụng ở vị trí rất quan trọng, nhưng cậu có rất nhiều bạn. Sau khi Giang Tri Tụng đi, có chuyện gì cậu cũng hẹn bạn đi chơi.

Đang trong lòng khó chịu Quý Diễn lại nghe Chu Cần thởi dài nói tiếp “ Giang Tổng thật sự rất cô đơn”

Ngoài cửa có người gọi Chu Cần chuẩn bị dự toán đưa cho người đó nên anh ta liền tiếp tục làm việc.

Quý Diễn ngồi trong phòng khách ở văn phòng Giang Tri Tụng, tay cầm ly cà phê, ngốc nghếch ngồi một lúc.

Giang Tri Tụng họp xong quay lại văn phòng, thấy Quý Diễn rầu rĩ không vui ngồi ở ghế thì đi tới hỏi cậu bị làm sao.

Quý Diễn vươn tay, ôm lấy cổ Giang Tri Tụng, ly cà phê trên tay cầm không được chắc, có vài giọt bị rơi ra ngoài.

“Giang Tri Tụng.” Quý Diễn gọi tên anh, rồi hỏi tiếp: “Tại sao anh không về tìm em?”

“Ơi” không đầu không đuôi, Giang Tri Tụng cũng không biết Quý Diễn đang muốn hỏi về cái gì.

Quý Diễn ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh nói: “Sau này anh đừng đi trượt tuyết nữa, nếu anh thấy chán, em đi với anh chơi cái khác. Anh xem kĩ thuật trượt tuyết của anh tệ như vậy, lần sau anh còn đi nữa coi chừng mất luôn cả mạng.”

Giang Tri Tụng liếc mắt nhìn Chu Cần đang đứng chờ ở hành lang, cười rồi đồng ý.

Quý Diễn không buông anh ra, Giang Tri Tụng giữ im thế cúi lưng xuống, hai người dựa vào nhất rất gần, nhìn hơi bị thân mật quá.

Nhưng Quý Diễn không nhận ra, trước mặt Giang Tri Tụng cậu không kiêng dè điều gì, còn Giang Tri Tụng thì lại càng hưởng thụ trong chuyện này.

“Anh với ba anh sao rồi?” Lúc nãy Chu Cần có nói về mẫu thuẫn trong gia đình của Giang Tri Tụng, Quý Diễn đoán lý do là vì Giang Hành Nam muốn quay lại với vợ cũ, liền nói: “Ông ấy muốn kết hôn anh cũng không có cách nào khác, anh đừng cãi nhau với ông ấy nữa, đến lúc nào đó chỉ có bản thân mình bị thiệt.”

Cái Quý Diễn lo lắng chính là tính tình của Giang Tri Tụng, đến lúc cãi nhau chắc chắn là bị ăn hiếp.

Thật ra mâu thuẫn của Giang Tri Tụng với ba anh không phải vì điều này, nhưng Giang Tri Tụng vẫn thuận theo Quý Diễn mà trả lời: “Ừ, sau này không cãi với ông ấy nữa.”

Hai người một hỏi một trả lời. Nói được một lúc, Giang Tri Tụng thoáng nhìn vết đọng cafe trên bàn, lấy giấy lau cảm thấy không sạch liền nhắn người vào lau dọn.

Sauk hi người dọn vệ sinh đi rồi, Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, kéo ghế cậu đang ngồi đến trước mặt.

Giang Tri Tụng dùng lực hơi mạnh, Quý Diễn thiếu chút nữa theo quán tính bổ nhào lên người anh.

Giang Tri Tụng dựa người vào bàn làm việc, thân mình hơi hướng về phía trước, một tay giữ lấy cằm Quý Diễn, một tay lấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cậu giống như lúc nhỏ.

Quý Diễn có chút bất đắc dĩ, miệng oán hận: “Bệnh sạch sẽ và rối loạn cưỡng chế của anh bao giờ mới sửa được vậy, đàn ông đôi khi phải thô thiển một chút.”

Giang Tri Tụng lau miệng Quý Diễn xong dường như không có việc gì còn vuốt ve một chút, trả lời:“Quen rồi, không sửa được.”