Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 15: You rule me




“Dark night?” Bartender cười cười: “Không phải nhẹ quá sao?”

“Không phải cho tôi, là cho cậu ấy. Hôm nay tôi lái xe.”

Hunt vội vàng xua tay: “Tôi không uống rượu, anh biết…”

Chuyện này sẽ làm cậu nhớ đến người cha bỏ mạng vì uống rượu của mình.

“Hunt, cậu không giống ông ấy.” Winston nói.

“Cái gì?”

“Cậu sẽ không suy sụp vì thất bại, cũng sẽ không đánh mất bản thân. Lý trí của cậu sẽ mãi mãi chỉ huy cậu, chứ không phải là cồn.”

Hunt nhìn thứ chất lỏng màu xanh biển được đẩy tới trước mặt mình kia, màu của nó cũng giống như màu mắt Winston vậy, mang theo sức hấp dẫn khiến người ta khó lòng từ chối.

“Tự khống chế không chỉ nghĩa là cậu sẽ không bao giờ va vấp, mà còn nghĩa là dù có va vấp, cậu vẫn là chính mình. Hơn nữa, tôi sẽ mãi quan sát cậu.”

Hunt có phần kinh ngạc. Cậu biết thân là một tay đua hàng đầu, Winston hẳn rất biết khống chế bản thân, hắn nhất định sẽ quản lý sức khỏe thật nghiêm khắc, sẽ chỉ lái xe khi có tinh thần và khả năng phản ứng tốt nhất. So với việc thử rượu, đáng lẽ Winston nên có xu hướng khuyên cậu không nên uống rượu hơn.

Hunt nhìn thứ chất lỏng trước mắt, cậu chưa bao giờ nói với ai, sâu trong tâm khảm, cậu vốn rất sợ chất cồn, nhưng cậu cũng lại giống như tất cả những thanh niên khác, luôn muốn ra vẻ ta đây trưởng thành, biết uống rượu mới là ngầu.

Thứ này đã đoạt mất người cha của cậu, gia đình của cậu. Lời Winston nói thực ra cũng rất đúng, thứ thật sự lấy đi tất cả không phải là cồn, mà là con tim không dám đối diện với thất bại của ông.

Hunt nâng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.

Rượu không hề nồng, cảm giác thanh mát chạy dọc theo cơ quan cảm thụ vị giác, thấm vào mỗi tế bào, khiến cơ thể dần lâng lâng.

“Tôi thấy rượu này rất nhẹ, không “Dark” chút nào!” Hunt nghĩ mình đã thích cái hương vị này rồi.

“Nó cũng giống như Dark Night khiến cậu đắm chìm trong yên bình và thoải mái, không thể tỉnh táo lại, mãi đến khi bị nuốt chửng.”

Giọng nói của Winston thản nhiên mà nhu hòa, tựa như lông chim không ngừng phớt qua tim Hunt vậy. Hunt phát hiện ra mình thích nghe Winston nói chuyện. Thích cực kỳ.

“Tôi có thể uống thêm một ly không?” Hunt nhìn bartender.

Bartender lại cười cười nhìn về phía Winston.

“Cho cậu ta một ly Lip on Finger.” Winston nói.

Cánh tay và bàn tay bartender lại một lần nữa hoạt động, chẳng mấy chốc, một ly rượu màu hồng nhạt đã được đẩy tới trước mặt Hunt.

“Này, màu hồng à? Anh có chắc ly này không dùng để mời phụ nữ không?” Hunt tức cười nhìn Winston.

“Thử xem.” Winston nghiêng mặt.

Được thôi, nếu đã là loại anh nhiệt liệt đề cử, tôi sẽ thử một chút. Đừng có bảo đây là rượu mùi dùng để dỗ dành bạn gái đấy nhé. (Rượu mùi, tiếng Anh là Liqueurs, là một thức uống pha chế có cồn, trong đó bổ sung thêm hương vị từ trái cây, dược thảo, kem… có thể bỏ thêm đường hoặc chất tạo ngọt.)

Hunt nếm một ngụm, mắt bỗng mở to, sau đó bụm miệng: “Ô—“

“Thế nào?” Winston nghiêng người chống cằm, mi mắt hơi rũ xuống nhìn cậu.

Hunt ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Winston có vẻ thư thái đến thế. Hai hàng mày của hắn trông lười biếng như thể thần kinh của hắn đang được một bàn tay nào đó xoa dịu. Thế mà ngay khi cậu định níu giữ, những điều ấy đã biến mất vô thanh.

“Môi hơi tê tê, đầu lưỡi lại cứ như bị uốn cong vậy…”

“Nó có tên Lip on Finger là bởi thế.” Winston nói.

Hunt nghiêng mặt ngắm nhìn thật kĩ ly rượu màu hồng nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn bartender bằng ánh mắt kính phục.

Uống xong ly vừa rồi, Hunt hiếu kỳ nhìn Winston, như thể đang nghĩ không biết tiếp theo hắn sẽ gọi rượu gì cho mình.

“Crazy Desire.” Winston khẽ nói.

Bartender thoáng ngạc nhiên: “Chắc chắn à?”

“Phải.”

Hunt tò mò nhìn bartender: “Sao thế?”

“Không sao.” Bartender dùng ngón trỏ và ngón cái để diễn tả khoảng cách: “Crazy Desire mạnh hơn hai ly vừa rồi một chút chút.”

“Một chút chút?” Tên ly rượu này vừa nghe đã thấy rất mạnh rồi.

Mà “một chút chút” của bartender thường có nghĩa là một cấp độ khác hẳn.

“Thật sự chỉ là một chút thôi.”

Hunt ngẩng đầu lên nhìn, động tác của bartender vừa nhanh lại vừa ngầu, trông cứ như đang làm phép vậy. Một ly rượu đáy màu đỏ máu, phía trên lờ lững chất lỏng màu vàng kim đã được chế ra, đẩy tới trước mặt Hunt.

“Tôi sẽ không bị sặc đâu nhỉ?”

Bartender mỉm cười gật đầu: “Cậu sẽ thích hương vị này.”

Hunt bắt đầu mong chờ liếm liếm môi.

“Tốt nhất là uống hết một hơi.” Bartender nhắc trước.

“Một hơi?” Hunt nhìn về phía Winston.

Người kia gật đầu.

“Tôi sẽ để ý cậu.”

Anh sẽ để ý tôi.

Không để tôi sa vào cái thế giới không thuộc về mình.

Hunt cúi đầu cười mỉm.

“Thực ra chúng ta chưa gặp nhau bao lâu, số lần đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.”

“Thì sao?”

“Nhưng hay thật… anh khiến tôi cảm thấy an tâm kì lạ.”

Dù có là người đã đưa Kart đến với tôi, cha cũng chưa từng khiến tôi tin tưởng đến thế.

“Vậy hãy hứa với tôi, một khi cậu cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn nhất định phải làm chuyện gì, cậu phải để tôi bên cạnh.”

“Ha ha.” Hunt bật cười, nâng ly lên một hơi uống cạn.

Mấy giây sau, có một nguồn sức mạnh như nổ tung trong miệng cậu, càn quấy khắp cơ thể cậu, xông vào sâu tận óc… Sau một trận choáng váng, mỗi tế bào lại được thả lỏng.

“Ồ—” Hunt phát ra một tiếng thở dài kinh ngạc.

“Thế nào?” Bartender cười hỏi.

“Quá tuyệt!” Thiện cảm Hunt dành cho bartender bỗng chốc tăng vọt: “Còn loại nào thú vị nữa không?”

“Nhóc con kiềm chế chút đi.” Bartender cười bảo.

“Nè, tôi không thích bị người khác gọi là nhóc con.”

“Chắc chắn cậu nhỏ tuổi hơn tôi, được gọi là “nhóc con” chứng tỏ cậu còn trẻ tuổi. Đợi đến khi cậu bằng tuổi tôi rồi, nếu có ai gọi cậu là nhóc con, cậu sẽ cảm thấy thế giới này thật đẹp.”

“Rốt cục còn loại nào hay ho nữa không?” Hunt lúc này hứng thú dâng trào.

Bartender nhìn Winston: “Cho cậu nhóc này ly gì tiếp theo?”

“You rule me.”

Không biết vì sao giọng nói của Winston lại cứ như quanh quẩn mãi trong đầu mình, có muốn dốc cũng không dốc ra được.

“You rule me?” Bartender mang vẻ mặt “không-sao-thật-chứ”.

“Ừm.”

“Được.”

Thế là Hunt lại một lần nữa được thưởng thức động tác pha chế gần như nghệ thuật của bartender. Nhờ có một khán giả chăm chú quan sát như Hunt, gương mặt bartender cũng treo một nụ cười.

Ly cuối này vốn có màu rực rỡ, nhưng sau khi lắng đọng, rượu lại biến thành màu đỏ nhạt trong suốt.

“Cũng cạn một hơi hả?”

“Không cần, cứ uống chầm chậm thôi.” Bartender chớp mắt cười cười.

Nụ cười của người này khiến mang tai Hunt tự nhiên đỏ ửng.

Winston hất cằm với bartender, người này nghiêng mình sang.

“Gina hôm nay có đến làm không?”

“Có, chắc đang ở phía sau. Tôi gọi giúp nhé?”

“Ừm.” Winston gật đầu.

Hunt hớp một ngụm, rượu lan tỏa khắp khoang miệng, mới đầu mang nhiều tầng hương vị, sau đó lắng lại, kéo tuột đi khả năng tư duy của cậu.

Đúng lúc ấy, một cô gái tóc ngắn trên mặc áo gi-lê, dưới là quần âu dài đi về phía Winston. Cô nàng cúi người xuống bên cạnh Winston, tai dán vào gần khóe miệng Winston.

Hunt thấy vậy thì cau mày.

Winston đối xử rất lạnh nhạt với đại đa số mọi người, trừ nhân viên không thể không tiếp xúc khi giải quyết công việc, Hunt chưa từng thấy ai dựa vào hắn gần đến thế.

Winston nghiêng đầu, Gina gần như đã che hết người hắn, Hunt không khỏi bắt đầu suy đoán vẻ mặt của Winston lúc này.

Không biết hắn đã nói những gì, chỉ thấy Gina gật gật đầu nhìn về phía Hunt, môi cong lên tạo thành một nụ cười.

Điệu nhạc Blues trong bar không rõ vì sao lại thay đổi, tựa như hơi thở lúc rõ nét lúc mơ hồ của một người con gái. Gina đi tới trước mặt Hunt, đong đưa theo điệu nhạc chậm rãi. Cô vốn có vẻ trung tính vì mặc đồng phục của nhân viên, nay lại toát lên sự quyến rũ phi giới tính. Khách đến bar nở nụ cười mờ ám, rời khỏi vị trí của mình, nhìn về phía bên này.

Ngón tay Gina ngoắc vào nơ cổ của mình, lướt qua ghế ngồi của Hunt, lượn một vòng nhưng không hề chạm vào người cậu. Chiếc nơ cuối cùng cũng được tháo ra. Đã mấy lần Gina như sắp ngồi xuống kế bên Hunt, thế mà cuối cùng cô lại cứ xoay đi hướng khác.

Hunt chỉ có thể kìm nén ham muốn tóm lấy cô, ôm cô vào lòng.

Biết bao nhiêu ánh mắt đang quan sát, đang chờ đợi cái giây phút cậu bị cô nàng trêu ghẹo đến không kiềm chế nổi.

Gina lướt đôi chân dài qua tay vịn ghế của Hunt, đường cong hấp dẫn như lưỡi rắn khiến cậu lòng dạ ngứa ngáy, máu dồn cả xuống phía dưới.

Đúng lúc Gina xoay người đi hướng khác, Hunt nhìn thấy Winston ngồi đối diện. Hắn vẫn mang dáng vẻ một tay chống cằm như trước, có điều ánh mắt lại rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến cậu chớp mắt cái đã tỉnh táo lại, tất cả mọi ham muốn đều bị ném ra sau đầu.

Điệu nhạc chậm rãi giày vò tâm trí dần trở nên dồn dập hơn, động tác của Gina cũng càng ngày càng trở nên táo bạo.

Nhưng Hunt phát hiện ánh mắt Winston lại hấp dẫn mình hơn cả.

Có lẽ là do chất cồn trong rượu kích thích, cậu nhận thấy sâu trong ánh mắt, nét mày của Winston có ẩn ý trêu ghẹo, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Thậm chí Hunt còn không cách nào dằn xuống tưởng tượng, người đi vòng quanh mình theo điệu nhạc, tỏa sức hấp dẫn mình không phải là Gina, mà là Winston.

Trong khi đờ đẫn, Hunt tưởng tượng Winston xé rách cổ chiếc áo len thuần trắng, ngay khi Hunt đã sắp được nhìn thấy xương quai xanh của hắn, hắn bỗng buông tay. Đầu gối của hắn sượt qua tay ghế, chóp mũi của hắn lướt qua gò má, cậu đang muốn vươn tay giữ lấy hắn, hắn lại lạnh nhạt rời đi. Ngón tay xinh đẹp của hắn chạm vào mép quần bò, từ từ kéo xuống. Hunt dường như nhìn thấy được thắt lưng đầy nam tính, khiến người ta máu mũi phun trào của hắn giữa khe hở của áo và quần.

Hunt rất rõ mình vẫn chỉ đang ngồi trên ghế, nhìn vào ánh mắt Winston như trước. Cậu không phân biệt nổi đâu là Winston trong ảo giác, đâu là Winston ở hiện thực nữa.

Ngón tay Winston cong lên, khẽ gõ vào thành chiếc ly đã rỗng, động tác di chuyển chậm chạp tựa như lôi cuốn từng mạch máu li ti nhất trong tim cậu. Môi hắn nhếch lên, cằm hơi nâng, để Hunt có thể nhìn thấy yết hầu đẹp đẽ.

Nụ cười nhẹ ấy như thể đã kéo Hunt rơi thẳng vào tầng địa ngục thăm thẳm nhất.

—-

Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Này, có phải lúc nhìn thấy tôi tán gái ngoài bar, anh đã rất không vui?

Winston: Hừ.

Hunt: Đúng là không vui rồi!

Winston: Thế nên tôi đã nâng cao trình độ quyến rũ cậu rồi, cậu sẽ không bắt chước tôi được nữa.