Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 5: Cậu thích dịu dàng hay thô-bạo?




“Ừm… Tôi tự về cũng được mà.”

Winston cất điện thoại, hắn vốn định nói tiếp nhưng công ty bảo hiểm xe đã đến rồi.

Hunt xử lý xong xuôi các thủ tục, nhìn xe của mình bị kéo đi rồi thở dài một hơi, thế mà đến khi ngoảnh đầu lại, cậu nhận ra Winston vẫn đứng đợi mình như trước.

Dưới ánh đèn, dáng hình người kia thật đẹp, nhưng cũng thật cô đơn.

“Đi thôi.” Hắn mở cửa xe giúp Hunt.

Hunt nhéo nhéo tai mình: Ái chà, củi mục lại được ngồi xe thiên tài về nhà cơ đấy.

Gió đêm thổi qua, Hunt nhắm hai mắt lại, cậu tò mò cách Winston lái xe, không biết hắn sẽ điều khiển bộ ly hợp thế nào, sẽ xoay vô lăng ra sao nhỉ?

Winston điều khiển xe rất ổn định, mỗi lúc dừng xe hoặc chuyển hướng đều khiến người đi cùng cảm thấy dễ chịu.

Hunt chẳng rõ phải diễn tả cảm giác ấy như thế nào.

“Anh lái xe… thật chẳng giống một tay đua…”

Winston nghiêng mặt, khóe môi nhếch lên cười: “Cậu muốn thử xem không?”

Đây là lần đầu tiên Hunt nhìn thấy nét cười rõ ràng như thế của người kia. Trong lòng cậu như có một ngón tay đang dạo chơi, cả trái tim và lý trí đều bị cuốn vào trong xoáy nước, mà đối phương lại dứt bỏ như không.

Hunt than thầm một hơi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Winston trước nay không mỉm cười trước giới truyền thông. Nụ cười của hắn không chỉ khiến người nhìn ngưỡng mộ, mà còn ép người ta đến tận cùng đường!

“Đây là khu vực nội thành, Ferrari cũng chẳng đua được…” Hunt nhún nhún vai.

“Vậy thì đến nơi có thể.” Winston xoay bánh lái, phi nhanh về phía ngoại ô.

“Này! Anh định đi đâu?”

“Cậu sợ tôi à?” Người kia nhìn cậu bằng cái nhìn lành lạnh.

“Sợ gì anh?”

“Sợ tôi đưa cậu đến một nơi nào đó, nhốt cậu vào một vùng chẳng có ánh mặt trời, trừ tôi ra, cậu chẳng thể nhìn thấy ai nữa, cứ như thế đến hết đời hết kiếp.”

Giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng trong cái lạnh lùng ấy lại có chút gì nóng nảy đang thiêu đốt.

Gương mặt hắn chẳng có biểu cảm, nét cười khi nãy biến thành ảo giác, lạnh nhạt đến tàn khốc.

Hunt vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay sờ cửa xe theo bản năng.

“Tôi khóa chốt rồi. Mà dù cậu có nhảy xuống, lấy tốc độ hiện tại, tỉ lệ ngã chết cũng không thua gì ngã từ tầng mười xuống.” Winston thong dong chuyển hướng.

Đèn đường xung quanh càng lúc càng tối, xe cộ cũng gần như không còn.

Winston như đang thực thi một hành vi giết người dịu dàng nào đó, mà cậu lại giống như thú săn của người kia. Hunt biết người kia không thể giết mình… nhưng ngộ nhỡ Winston biến thành kẻ điên thích giết người thật thì sao? Hai ngày trước hình như trên báo còn viết có một thiếu niên bị vứt xác ở vùng ngoại ô, xương cốt nhiều chỗ bị dập gãy…

“Em thích tôi dịu dàng hơn, hay thô-bạo hơn?” Lời hắn nói khẽ tựa lời thì thầm của tình nhân.

Thế nhưng cũng giống như lời cảnh báo tử vong, nguy hiểm đến cực độ.

Hunt hé môi, sống lưng lạnh ngắt, mà cái lạnh này như thể cũng làm đông cứng cả lưỡi cậu, khiến cậu không thốt nên lời.

“Vì sao không trả lời tôi, cưng à, em không mong chờ sao?”

Xe phóng càng lúc càng nhanh, xung quanh không một bóng người, ý thức về nguy hiểm của Hunt chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Cậu nhẩm tính xem khả năng mình có thể cướp xe bỏ chạy là bao nhiêu.

Ví như đánh ngất Winston, đoạt vô lăng, sau đó đạp hắn ra ngoài, tự mình lái xe về nhà!

Đừng ngốc thế! Mỗi khi xe đua qua một góc cua, lực hút của trái đất và cân nặng của mũ bảo hiểm tổng cộng khoảng 24 kilogam, khả năng chịu lực của cổ Winston chắc chắn không cao, mình sao có thể đánh ngất hắn từ khoảng cách này cơ chứ?

“Vì sao không trả lời tôi?” Giọng Winston càng dịu dàng hơn trước.

“Tôi… tôi…” Hunt cố gắng mở miệng nói, dù chỉ một câu thôi để ổn định cái tên thần kinh áo mũ chỉnh tề này cũng được, thế nhưng lại không thốt nên lời.

Hay lắm! Bình thường thì chẳng sao! Cứ đến lúc quan trọng lại không nói được là thế nào!

“Em thích còng tay làm bằng gì?”

“…”

Còng tay? Còng tay cái quỷ!

“Roi thì sao? Thích loại to hay loại nhỏ?”

Khi Winston dùng thứ giọng không lên cao không xuống thấp, chẳng chút cảm xúc gì của mình để hỏi một vấn đề như thế, Hunt giác như có một bài tay vô hình chặn đứng nhịp tim, khiến máu của cậu chợt chảy chậm hẳn lại.

Đánh ngất hắn, nhất định phải đập cho hắn ngất xỉu!

“Em không nói, làm sao tôi biết yêu thương em cách nào.” Khóe môi Winston nhếch lên rất cao, Hunt lại cảm thấy như có cái gì sắp nổ tung trong não.

Tôi không cần ông anh yêu thương!

Ông anh có dây thần kinh nào bị chập rồi phải không!!

“Sao em vẫn không nói gì thế?”

“Tôi… cảm thấy… trò đùa của anh… chẳng buồn cười gì cả.” Hunt tựa như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể uốn cái lưỡi đã cứng đờ của mình lên.

Không được lắp bắp, không được để tên kia nghe ra mình nói lắp là vì lo sợ.

“Tôi dọa cậu sợ rồi à?”

Xe dừng lại, Winston giữ vô lăng nhìn Hunt, nụ cười máu lạnh lúc nãy đã biến mất, nhưng trong mắt hắn vẫn còn một tia nhìn bỡn cợt dễ nhận ra.

Hunt đã có thể chắc chắn trăm phầm trăm: Winston vừa mới trêu chọc mình.

“Tất nhiên tôi không sợ, chỉ thấy anh quái dị quá thôi.”

Lòng dạ đã bình tĩnh, đầu lưỡi được buông lơi, phát âm cũng tự nhiên.

“Có đấy.” Giọng nói không quá khẳng định nhưng lại khiến người ta nghĩ rằng hắn chỉ đang kể lại một sự thật khách quan.

“Không.”

Hunt dùng ánh mắt mười phần thẳng thắn nhìn Winston.

Tên này mà còn dám hỏi lúc nãy ông có nói lắp không, ông sẽ đánh cho mất trí!

“Cậu đã xem “Sát nhân tốc độ” bao giờ chưa?” Winston lại hỏi.

“Cái gì?”

“Một bộ phim.”

“Hở?”

“Chúng ta đến rồi.”

“Đến đâu?”

“Chỗ có thể đua.”

Hunt phát hiện mình hóa ra không theo kịp tư duy của Winston.

Vì tư duy và phản ứng đều chuyển hướng quá nhanh nên hắn mới có thể đạt được thành tích huy hoàng như thế trong Grand Prix đúng không?

Hunt nhìn theo phương hướng của Winston, không ngờ hai người đã đến một đường băng khép kín từ lúc nào.

“Đây chính là đường chạy thử ở ngoại ô New York của Ferrari.”

Ố… Đội xe lớn đúng là hào phóng!

Winston dùng thẻ điện tử để mở cổng chính, cả hai đường hoàng lái xe vào trong.

“Ấy, làm thế này không sao chứ?” Hunt có phần lo lắng.

Winston là người của đội xe Ferrari, nhưng cậu thì không phải.

“Chỉ có hai chúng ta, hay cậu sợ tôi sẽ làm gì với cậu trong kia?”

Lại thế rồi, lại thế rồi!

Trò đùa thiếu muối khác hẳn với hắn trong buổi họp báo và trên đường đua F1!

“Anh có đúng là Vann Winston không thế?” Hunt ngoẹo đầu hỏi.

“Chính tôi.”

“Thế anh có biết nếu tôi dùng bút ghi âm để ghi âm những lời anh nói lại…”

“Nếu cậu thấy cần, lần sau tôi có thể mang cho.”

“Tôi thấy anh vẫn nên là một người đàn ông nói cười thận trọng, mà tốt nhất cứ im như thóc thì hơn.”

“Được, lần sau nhé.” Winston lái xe đến vạch xuất phát của đường chạy thử.

“Này, anh định đua ở đây thật đấy à?”

“Cậu không tò mò rốt cục xe đua Ferrari sẽ cháy máy ở tốc độ nào sao?”

Hunt ấn thái dương: “Anh có biết hình tượng của mình đã sụp đổ rồi không?”

“Tôi vốn là người như vậy.”

“Được thôi… Anh còn chẳng tiếc Ferrari cháy máy, tôi để ý làm gì…”

Hunt vừa nói xong, Winston đã lập tức chuyển số, động cơ rú lên một tiếng, chiếc xe điên cuồng phóng đi.

Gáy Hunt suýt nữa thì đập phải lưng ghế.

Tốc độ trong một trận đua F1 nhanh hơn tốc độ của tàu lượn siêu tốc khoảng hơn năm mươi lần.

Đáng ra Hunt sẽ không thấy sợ, nhưng Winston không ngừng gia tăng tốc độ trên đoạn đường thẳng, đến lúc vào cua, mặt Hunt gần như dán cả vào cửa kính.

Lại một lần chuyển hướng nữa, Hunt nghiêng về phía Winston theo quán tính, đầu cậu sắp ngả cả vào vai người kia.

Khi Hunt chợt cảm thấy hai người như đã đi vào đường hầm thời gian, cậu mới nhận ra cả đoạn đường chạy thử này không hề có đèn, tất cả chỉ có thể dựa vào đèn xe Ferrari và phản ứng của Winston!

Không có mặt nạ cách nhiệt, không có mũ bảo hiểm, sức gió mạnh như phá hủy tất thảy khiến mặt Hunt trở nên dúm dó, đến cả hô hấp cũng hóa khó khăn.

Lái xe đua kiểu này vốn không phải để xe cháy máy, mà là để tự sát! Liếc qua đồng hồ số, Hunt suýt nữa thì vỡ tim, tốc độ hiện thời của hai người đã vượt qua tốc độ xe đua được Ferrari công bố từ bao giờ!

Sau khi chạy hết ba vòng, Winston mới giảm tốc để xe dừng lại. Hunt ngớ người tại chỗ, chẳng chút động tĩnh.

“Đang nghĩ gì thế?” Kẻ khởi xướng vô cùng thản nhiên.

Hunt không nói câu nào.

Cậu thật sự nghĩ rằng kết cục của chuyện này sẽ là cả hai lao khỏi đường đua, đâm vào khu run-off, sau đó túi khí bật ra.

(Khu run-off được đặt rải rác trên khắp đường đua, có tác dụng giúp các xe mất lái giảm tốc độ, ngăn cho xe không đâm vào tường hoặc rào chắn lốp)

“Đừng sợ. Tốc độ cũng chẳng thể nhanh hơn F1 được.” Winston cởi đai an toàn, một tay chống lưng ghế nghiêng người về phía Hunt.

Hunt đến giờ mới hiểu cảm giác bình ổn vững vàng khi Winston lái xe trong nội thành ấy mang tên “an toàn”.

Mà tốc độ không chút kiềm chế trên đường đua khi nãy gọi là “điên cuồng”.

Cậu không hiểu vì sao lại có người dung hòa được cả hai đặc tính ấy.

Winston bây giờ đầu tóc tán loạn, nơ đã nới lỏng từ lâu lười biếng treo bên cổ, khuy áo cũng đã cởi ra.

Phóng khoáng bất kham… Đây là tính từ xẹt qua não Hunt ngay lúc ấy.

“Hít thở thật sâu, nghĩ rằng cậu đang khống chế đại não truyền lệnh đến đầu lưỡi. Giờ nói cho tôi nghe, cậu có sợ không?”

Giọng nói của Winston ôn hòa mà êm dịu.

“Tôi không sợ.”

Nghe giọng người kia, Hunt thấy như đã tìm lại được chính mình.

“Nếu không sợ, vậy lúc này cậu đang nghĩ gì?”

“… Kiểu tóc của tôi… có phải hỏng hết rồi không?”

Winston hơi nâng cằm, Hunt có thể rõ ràng nhận ra tên kia đang cười.

Ngón tay hắn lướt qua tai Hunt, khẽ khàng chỉnh lại tóc cho cậu.

“Giờ thì ổn rồi.”

Cảm giác thân mật như trong dạ tiệc lại một lần nữa xuất hiện.

Hunt cảm thấy chắc chắn mình đã quen biết người này từ rất lâu về trước rồi, thế nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu cũng chẳng nhớ ra.

“Này— Tên khốn kiếp kia, đến cả đèn trên đường đua mà anh cũng không bật! Nếu chúng ta lao ra ngoài mất thì sao!”

“Tôi đã chạy trên đường đua thử này vô số lần rồi.”

Nghĩa là: Có nhắm mắt cũng chẳng đâm xe.

“… Thôi được.”

“Đường đua F1 cũng là như thế.”

“Cái gì?”

“Trong mỗi trận đua, cậu đều quá căng thẳng.”

—-

Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Một người có thể đối xử với người khác vừa dịu dàng vừa thô-bạo được không?

Winston: Tất nhiên là được— dịu dàng hôn cậu, thô-bạo làm cậu.