Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 88: Cuộc đời của chúng ta




Charles đứng trước gương, chỉnh trang comple và nơ đeo cổ của mình một cách cực kỳ nghiêm túc. Đây không phải là lần đầu tiên y tham dự hôn lễ, bởi y từng có tới bốn lần hôn nhân hoặc ngắn ngủi hoặc đổ vỡ rồi. Y cũng đã quen thuộc với điệu nhạc kết hôn, giáo đường, thậm chí cả lời hứa hẹn trăm năm hơn bất cứ ai. Thế nhưng lần này, y lại rất hồi hộp.

Kiểu tóc của y gọn gàng, cổ áo của y thẳng thớm, ống tay áo của y cũng rất phẳng phiu, vậy mà khi quan sát mình trong gương, y lại đột nhiên cảm khái: tại sao trông mình không trẻ trung được bằng tên kia nhỉ?

Charles sắp đi tham dự hôn lễ của Lawrence Owen, đối thủ mười lăm năm, hoặc cũng có thể nói là người bạn duy nhất của y. Owen không giống y. Anh ta là một người phóng túng, không chịu ràng buộc, nhưng nếu như có một ngày anh ta chấp nhận kết hôn, vậy thì Charles tin, cuộc hôn nhân đó sẽ kéo dài suốt đời suốt kiếp. Khác y với thứ tình yêu và hôn nhân như mây trôi nước chảy, một khi đã xác định điều gì, cái tên Owen ấy chắc chắn sẽ không thay đổi.

Bỗng nhiên, Charles lại nhớ tới tình cảnh mình và tên kia gặp gỡ lần đầu tiên vào rất nhiều, rất nhiều năm về trước. Y của lúc đó tràn trề tự tin, tựa như mặt trời buổi ban trưa, không hề để bất cứ ai lọt vào tầm mắt, cho dù đó có là những tay đua đẳng cấp được giới truyền thông tung hô; bởi y biết, mình sẽ đánh bại từng người, từng người một trong số họ.

Lần đua thử đầu tiên khi bước chân vào đội Lotus, đồng đội cùng đua thử với y đã thể hiện trình độ thật cao siêu. Mỗi một lần qua cua, Charles đều có cảm giác người kia khiêu chiến mình, thậm chí sự khiêu chiến ấy còn biến thành một kiểu giễu cợt càng ngày càng mờ ám, khiến y nảy sinh xúc động muốn dùng hết khả năng đua một trận. Hai chiếc xe kèn cựa nhau đến suýt thì cháy lốp.

Charles vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn trong lần đua thử ấy. Khi y bước xuống xe, cái tên ở phía đối diện cũng vừa lúc tháo mũ bảo hiểm và mặt nạ phòng hỏa ra. Mái tóc màu hạt dẻ của người nọ khẽ bay bay hòa cùng ánh nắng, đôi mắt màu lục thoảng nét phong lưu. Đây là lần đầu tiên Charles được trông thấy một người ưa nhìn đến thế.

Người này là nam à? Hay là nữ?

Trong khi Charles vẫn còn đang ngơ ngẩn, đối phương đã kẹp mũ bảo hiểm đi tới bên cạnh, khẽ huýt sáo. Anh ta nhếch mép cười, khẩu hình tựa như là: Đừng mê mẩn tôi nhé, tôi là trai thẳng!

Một ngọn lửa bỗng cháy bừng lên trong lòng Charles, cũng mở màn cho tiết mục cạnh tranh kéo dài suốt mười lăm năm của hai người.

Lúc này, Charles đang dùng hai tay nắm vô lăng, đỗ xe ở ngã tư chờ đèn chuyển xanh. Y bỗng nhiên thầm suy đoán, Owen mặc lễ phục chú rể sẽ thế nào nhỉ? Tên ấy sẽ mỉm cười ra sao? Y thở dài một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Cô nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, bởi thực ra tên ấy là một người đàn ông rất tốt.”

Đèn giao thông vẫn còn mười mấy giây nữa, Charles đột nhiên nhớ đến cái lần đầu tiên y bị thương nặng khi thi đấu vào mười năm trước. Khi ấy, cả xe đua gần như nát bét, còn y thì phải nhập viện vì chấn động não. Lúc tỉnh lại, cả đùi và cổ đều bị bó thạch cao khiến y có phần sợ hãi. Độ an toàn của xe đua mười năm trước không tốt được như bây giờ, tổn thương như vậy không chỉ có thể hủy diệt kiếp sống đua xe của y, mà còn có thể hủy diệt cả cuộc đời của y nữa. May mà người trong đội đua nói với y, chỉ cần hồi phục là y lại có thể tiếp tục thi đấu, có điều, y sẽ phải bỏ lỡ cả mùa giải tiếp theo.

“Cậu có biết sau chặng đua này, Owen không buồn tham gia phỏng vấn đã tới bệnh viện thăm cậu ngay không?” Trợ lý nói với y.

“Thăm tôi làm gì? Anh bảo tên đó cứ yên tâm, tôi chưa chết đâu!” Charles tưởng tượng ra ngay vẻ mặt cười nhạo của Owen khi nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh chẳng động cựa gì được.

“Cậu không tỉnh lại, nhưng cậu ta vẫn ở phòng bệnh chăm cậu đến hơn hai tiếng đồng hồ. Chỉ đến khi vợ chưa cưới của cậu đến, cậu ta mới đi.”

Trái tim Charles như bị đâm một nhát.

Gần như mỗi ngày, Charles và vợ chưa cưới đều có một cuộc hội thoại chẳng vui vẻ gì. Ví dụ như ngày hôm nay chẳng hạn. Hai người ngồi trên ghế dài của bệnh viện, Charles híp mắt tắm nắng, vươn tay ra, ngắm nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ ngón tay, trong đầu thì mường tượng tiếng xé gió, cũng như tiếng động cơ gầm rú trên đường đua.

“Charles, rốt cuộc anh có đang nghe em nói không thế?” Monica, vợ chưa cưới của y bất mãn hỏi.

“Anh đang nghe đây. Em muốn anh từ bỏ đua xe, đúng không?”

“Đúng vậy! Anh không hiểu tâm trạng của em khi nhìn thấy xe đua của anh bị đâm bay lên trời đâu! Em không thể suốt ngày sống trong sợ hãi vì anh được!”

“Em nói cứ như kỹ thuật của anh tệ lắm, lần nào đua cũng đâm xe vậy.” Charles cười nhìn đối phương. Charles thích gương mặt xinh đẹp của Monica, thích dáng vẻ cô ấy lo lắng cho mình, thích món điểm tâm nướng khét của cô ấy, thế nhưng tiếc thay… Monica mãi mãi không hiểu được sự ham mê theo đuổi tốc độ cực hạn của y. Trong lòng cô ấy, y mãi mãi chỉ là một kẻ ưu thích mạo hiểm điên rồ.

“Chuyện này đâu có liên quan gì tới kỹ thuật của anh… Em chỉ lo sợ sẽ mất đi anh mà thôi. Anh chỉ cần nói với em một câu thôi, anh có thể dừng lại được không? Em xin anh dừng lại có được không?” Monica rơi nước mắt, trông yếu đuối đến mức người ta chỉ muốn ôm vào lòng.

Thế nhưng, y không thể nào dừng lại.

“Em có biết lúc bị đâm xe, điều anh lo lắng không phải là tính mạng của mình, mà là liệu anh có thể đua xe tiếp được không?” Charles nghiêm túc nhìn Monica.

“Em hiểu rồi. Em nghĩ chúng ta không nên tiếp tục nữa.” Monica xoay người đẩy xe lăn đi.

“Này! Monica! Ít nhất cũng phải để lại xe lăn ở đây cho anh chứ!” Charles gọi với theo.

Monica bỏ đi mà chẳng buồn quay đầu nhìn lại. Charles cười tự giễu rồi lại nhắm hai mắt, tiếp tục ngẩng đầu về phía bầu trời. Y không thể đi về bằng một chân được, chỉ đành đợi y tá trong phòng bệnh thấy quá giờ cơm tối mà y không về thì đi tìm y thôi.

Có một bóng hình cản trước mặt, Charles mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt màu lục rất đẹp của Owen: “Ồ… chết tiệt, sao lại là anh nhỉ…” Y giơ cao cánh tay, hình tượng tay bó thạch cao cổ đeo đai bó của mình đúng là quá nực cười.

“Mai phải khởi hành tới chặng đua tiếp theo rồi nên hôm nay tôi mới đặc biệt tới thăm cậu.” Owen cười nói.

“Anh tốt bụng thế sao?” Charles hừ khẽ một tiếng.

“Cậu vẫn còn giận chuyện năm ngoái tôi nhờ đàn ông đóng giả người đẹp để trêu cậu à?”

“Anh thấy hài hước lắm hả?” Charles lại hừ lạnh.

“Hài hước mà. Đã thế bây giờ lại còn buồn cười hơn.” Owen nheo mắt mỉm cười.

Charles không chút nể tình đập thạch cao về phía đùi Owen, thế nhưng đối phương lại tránh được.

“Này! Cậu mà đập tôi bị thương thì ai cõng cậu về phòng bây giờ?”

“Nói cứ như anh sẽ cõng tôi về ấy nhỉ?”

“Đúng rồi.” Owen đi tới trước mặt Charles, quay lưng về phía y rồi ngồi xổm xuống: “Lên đi, tôi cõng cậu về.”

Charles híp mắt nhìn đối phương, đầu thầm nghĩ đến cảnh tượng mình đạp tên này một trận tơi bời.

“Có phải cậu đang nghĩ hay là đạp ngã tôi luôn cho rồi không?” Owen cười hỏi.

Charles chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của Owen: “Thà đắc tội phụ nữ cũng không thể đắc tội anh.”

Nói xong, Charles đứng dậy bằng một chân, quàng tay lên vai đối phương. Owen thoáng đổ người về phía trước rồi cõng y lên thật. Mái tóc hạt dẻ của anh ta thoang thoảng mùi dầu gội vô cùng tươi mát, Charles chỉ dựa vào hơi sát một chút, những lọn tóc của Owen đã khẽ lướt qua mũi, gây nên cảm giác ngưa ngứa.

“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi.” Charles ủ rũ nói.

“Ừ hứ. Bờ vai tôi có khiến cậu cảm thấy an toàn không?”

“Anh nghĩ nhiều quá đấy.” Charles lại khẽ hừ.

“Cậu nên giảm cân đi, không thì tốn xăng lắm.”

“Liên quan tới anh à!”

Owen đặt y lên giường bệnh rồi nói thêm chưa đến vài câu. Lúc chia tay, Charles hất cằm bảo: “Đừng có để thành tích cá nhân mùa giải này đứng sau ai đấy nhé.”

Owen đã sắp rời đi bỗng nhiên quay lại giường, nghiêng người xuống chống một tay bên gối Charles, nở nụ cười cực kỳ đáng đánh: “Hiếm có quá, cậu mà cũng có lúc nhờ vả tôi cơ đấy?”

“Anh bị chập mạch hả? Nhờ vả anh cái shit!” Charles giơ ngón giữa với Owen.

“Gặp sau nhé, Rudolph.”

Owen xoay người rời đi. Charles buồn bực nghĩ mỗi lần trêu chọc mình, tên này sẽ gọi mình là “Rudolph” cứ như thể thân thiết lắm vậy. Thế nhưng lần này, hình như anh ta đâu có trêu chọc gì mình nhỉ?

Trong những ngày Charles nằm trên giường bệnh, Owen liên tục giữ vững thành tích nằm trong ba thứ hạng đầu ở mỗi chặng đua, hơn nữa anh ta quả thực giành được ngôi vị quán quân chung cuộc. Còn Charles, mỗi khi nhắm mắt là y lại thấy được những màn đọ sức chưa từng diễn ra giữa mình và Owen. Y thậm chí còn không ngừng mô phỏng những chi tiết xảy ra trong quá trình vượt qua đối phương nữa.

Nhịp đập của trái tim, hơi ấm đầu ngón tay đều trở nên khác thường, còn thời gian dưỡng bệnh trên giường lại trở nên dày vò cùng cực. Điện thoại của Charles vẫn lưu tin nhắn Owen gửi tới khi chặng đua cuối cùng kết thúc: Tôi giành quán quân rồi, vậy nhưng mùa giải không có cậu thật nhạt nhòa.

Trước mùa Giáng sinh năm ấy, Charles kết hôn chớp nhoáng, đối tượng không phải là Monica, mà là một y tá chăm sóc y trong suốt hai tháng trời. Charles gọi điện thoại cho Owen: “Này, tôi kết hôn đây, anh có muốn làm phù rể không?”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Owen: “Cậu nói xem, có phải bình thường cậu ngang ngược đắc tội quá nhiều người, nên đến bạn bè cũng chẳng có mống nào không? Phù rể mà lại để cho tôi làm à?”

Charles không nói gì cả. Có thể tất cả chỉ do một mình y ngộ nhận khi cho rằng Owen là người bạn tốt nhất của mình. Kiểu bạn này không giống với kiểu bạn thường cùng uống rượu tâm sự, mà tồn tại ở một vị trí đặc biệt hơn “bạn bè” rất nhiều. Tiếng cười của Owen khiến Charles cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.

“Tôi chỉ đùa thôi mà, mục đích chính là để thông báo cho anh biết tôi sắp kết hôn rồi.” Charles cố gắng hết sức để khiến cho giọng mình nghe vẫn cao ngạo chẳng khác thường ngày.

“Hây, Rudolph.” Giọng nói của Owen ở đầu dây bên kia thật nhẹ nhàng.

“Sao?”

“Cậu dễ rơi vào lưới tình bởi cậu rất cần cảm giác có người yêu thương và chăm sóc, chứ không phải để thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông. Cậu là người thiếu thốn cảm giác an toàn.”

“Đừng có nói như thể anh hiểu tôi lắm vậy.”

Owen cười khẽ: “Rudolph, đến khi nào gặp được một người mang lại cho cậu cảm giác an toàn thì cậu hãy báo với tôi, tôi sẽ làm phù rể cho.”

“Này, anh đang rủa tôi ly hôn đấy à?”

“Không. Trước nay tôi không đi làm phù rể cho ai, nhưng nếu như là cậu thì tôi rất sẵn lòng. Có điều tôi chỉ định làm việc này duy nhất một lần trong đời, thế nên cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy báo.”

Thoáng cái, Charles đã không còn giận Owen nữa: “Được.”

Hôn nhân và tình yêu là hai chuyện khác nhau. Cuộc hôn nhân đầu tiên của Charles kết thúc trong hỗn loạn. Lúc y kết hôn, Owen không đến.

Đêm đầu tiên sau khi Charles kí tên vào tờ đơn ly dị, Owen lái xe hơn một giờ đồng hồ tới bar uống rượu cùng y.

“Đó là lỗi của tôi. Tôi không giành nhiều thời gian để ở bên cô ấy, cũng không chăm sóc cô ấy cho tốt.” Charles vừa nhìn cốc bia lớn vừa nói.

“Hai người đều không sai. Muốn thấu hiểu một người thì luôn cần trả giá. Hôn nhân cũng vậy.”

Uống bia xong, hai người đến một sân chơi bowling, Charles thua liểng xiểng, y tức đến nỗi chỉ muốn đập bóng xuống sàn.

“Chỉ là chơi bowling thôi mà, đừng có nóng nảy vậy chứ.” Giọng nói của Owen vừa chậm rãi vừa kéo dài.

Charles thở phù một hơi rồi bắt chước dáng Owen ném bóng, bảng điện tử liền hiện thông báo “Grand Slam”. (Với mỗi ván chơi Bowling, số điểm tối đa mà người chơi giành được là 300 điểm, giành được toàn bộ số điểm này gọi là Grand Slam.)

“Đấy, cậu đã thấy chưa.”

Đối với Charles, mùa giải tiếp theo diễn ra đặc sắc vô cùng, bởi ở mùa giải này, y nhất thiết phải dốc hết khả năng, tập trung tinh thần và sức lực đến khi nổ tung mới đủ, và cũng bởi đối thủ của y là Owen. Bao nhiêu giả thiết và rèn luyện y liên tiếp thực hiện trong đầu suốt mấy tháng trời cuối cùng cũng xuất hiện, y lấy ưu thế hai phút của mình để giành lấy ngôi vị quán quân của mùa giải.

“Chúc mừng.” Owen cười cười ôm lấy y, nhưng rồi lại véo y một cái thật mạnh ở góc khuất truyền thông không theo dõi được.

Charles tức giận chỉ mong đạp cho Owen một cú, thế mà cái tên ấy lúc nào cũng chỉ cười thản nhiên. Bởi đã chiến đấu hết mình trên đường đua, anh ta sẽ bình thản chấp nhận mọi kết quả.

Về sau, Charles lại kết hôn, y gọi một cuộc điện thoại cho Owen.

“Muốn tôi làm phù rể không?” Owen hỏi.

“Ừm… tôi cũng không chắc nữa. Không được rồi, hay là anh làm phù rể cho con trai tôi đi.”

“Được.”

Có lẽ bởi Charles thiếu chắc chắn như vậy, mùa giải năm ấy, vợ của y đã vụng trộm với kế toán của y rồi mọi chuyện bại lộ. Truyền thông nô nức phỏng đoán việc này sẽ ảnh hưởng thế nào đến việc thi đấu của Charles, thế nhưng y lại một lần nữa dứt khoát giành được ngôi vị quán quân nhờ vào chút chênh lệch nhỏ bé với Owen, rồi lại dứt khoát đưa đơn ly hôn cho người vợ thứ hai của mình.

Sau khi kí tên, Charles lái xe hơn một giờ đồng hồ đến thành phố Owen đang sinh sống, hai người đánh bóng bàn liên tục suốt mấy ngày, Charles đều thua cả.

“Sau lần ly hôn này, cậu có cảm tưởng gì?” Lúc cùng dùng bữa, Owen chống cằm hỏi y.

“Anh quan sát hôn nhân của tôi thất bại lần thứ hai có cảm tưởng gì?”

“Tình yêu sẽ đến một cách khó hiểu, cũng sẽ đi một cách khó hiểu.” Owen nói.

“Vì vậy, không còn yêu nữa thì nên trả tự do cho đối phương. Có như thế, thời điểm nghĩ lại quãng thời gian vẫn còn yêu đương mới không có quá nhiều lời oán giận.” Charles đáp lời.

“Rudolph.”

“Hả?”

“Thực ra cậu rất lịch lãm, cũng rất dịu dàng với phái nữ. Cậu cần cảm giác được yêu thương, nhưng lại chẳng cưỡng cầu bao giờ.”

“Cảm ơn.”

Liên tiếp hai mùa giải sau, Owen giữ vững vị trí quán quân. Mà năm thứ ba kể từ sau khi ly hôn, Charles lại một lần nữa rơi vào bể tình. Đối phương là một nữ luật sư.

“Nữ luật sư à… liệu có mạnh bạo quá không?” Lúc chạm mặt nhau trên đường đi trong Grand Prix, Owen đứng lại nói chuyện với y.

“Ừm.”

“Ồ… hóa ra cậu thích cảm giác bị khống chế.” Owen sờ sờ cằm như thể thấu hiểu.

“Này! Anh đang nghĩ vớ vẩn gì đấy!” Charles tức giận nhìn đối phương.

“Cậu cảm thấy tôi đang nghĩ gì?” Charles hỏi.

“Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp!”

“Cậu nói xem, lúc hai người ‘làm việc’, người ở trên là cậu hay cô ấy?”

“Liên quan gì tới anh!”

“À, có vẻ như cô ấy ở phía trên nhỉ, vì cậu đỏ mặt kìa.”

“Lawrence Owen!!” Charles thật sự rất muốn đánh chết tên này, thế nhưng lúc nắm được cổ áo anh ta, nhìn vào đôi mắt anh ta thì y lại không thể vung tay nổi.

“Này, có muốn tôi làm phù rể không?” Tên ấy hếch cằm hỏi y.

Charles đột nhiên nghĩ, kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, tên này vẫn chẳng thay đổi chút nào, khuôn mặt vẫn đẹp đẽ… đôi mắt vẫn đẹp đẽ…

“Không!”

“Nữ luật sư à, đến lúc ly hôn sẽ chia nhiều tiền của cậu lắm đấy.”

“Không liên quan đến anh!”

“Rudolph…”

“Gì hả?” Charles thật sự không hiểu vì sao mình vẫn còn để ý đến tên này.

“Cậu đúng là rất dũng cảm.” Owen cười nhạt, ánh mắt lại có vẻ thật nghiêm túc.

“Vì sao lại nói vậy?”

“Bởi lần nào cậu cũng yêu đương thật lòng, thế nhưng sự vĩnh hằng cậu mong muốn lại chẳng bao giờ đến.”

Charles khinh thường: “Anh nguyền rủa nữa đi, tôi đánh anh thật đấy!”

Cuộc hôn nhân này diễn ra lâu dài nhất, bởi người vợ thứ ba của Charles là một người phụ nữ độc lập có sự nghiệp riêng. Hai người tôn trọng nhau, khi ở cùng nhau thì hết mình hưởng thụ, khi xa cách thì cuộc sống vẫn phong phú chẳng khác xưa.

Vào ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của Charles, Owen gửi cho y một tin nhắn: Cậu có hối hận vì đã không để tôi làm phù rể không?

Charles đọc tin nhắn rồi cười bất lực: Không.

Y không biết vì sao mình lại nói như thế, thế nhưng cuộc hôn nhân này của y đích thực cũng đang đi đến điểm cuối mất rồi. Cuộc sống độc lập không làm phiền nhau trước đây dần dần biến thành trống trải, Charles phát hiện ra mình và vợ đã không còn chủ đề gì để nói chuyện nữa rồi. Cuộc ly hôn diễn ra một cách hòa bình, không hề xảy ra những sự kiện phân chia tài sản như Owen nói. Cô ấy vẫn là cô ấy, Charles vẫn là Charles, hai người tựa như chưa từng ở cạnh nhau bao giờ vậy.

“Cậu đã sắp trở thành bậc thầy ly hôn rồi đấy.” Owen nói qua điện thoại.

“Chúng ta cùng đi du lịch đi, được không?” Charles đột nhiên hỏi, hỏi xong rồi lại thấy có chút hối hận. Đi chơi với cái tên suốt ngày làm y phiền não này thì dù có đến đâu, y cũng chẳng thể nào vui nổi.

“Tôi muốn đi Santorini.”

“Anh cũng có định kết hôn đâu, đi đến đó làm gì?”

“Tay trái mặt trời mọc, tay phải mặt trời lặn, đảo mắt là đã hết cả cuộc đời.”

“Lawrence, anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn bao giờ à? Hoặc là mãi mãi ở bên cạnh một ai đó?”

“Có chứ.”

“Với ai?”

“Với cậu chứ ai.”

Charles suýt nữa thì sặc nước bọt.

“Chúng ta lao đi với tốc độ cuồng phong, xuyên qua tất thảy, không có điểm đích.” Owen nói.

Đôi mắt của Charles đột nhiên nóng bừng lên: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Bất giác, hai người đã cùng ở F1 được mười ba năm, Charles lại nghênh đón lần kết hôn thứ tư của mình. Đối tượng lần này là một người phụ nữ có hai đứa con, từng có một lần hôn nhân thất bại. Charles thích người ấy, cũng thích những đứa trẻ của người ấy.

“Lần này, tôi có lẽ đã được làm phù rể của cậu rồi nhỉ?” Owen hỏi.

Charles cười cười: “Đợi thêm đã.”

“Nhưng tôi cứ cảm thấy đây sẽ là lần cuối cùng.”

“Vì sao?”

“Bởi chúng ta đều không còn trẻ nữa, không thể cứ đâm ngang đâm dọc mãi. Dù gì cậu cũng phải ổn định thôi.”

Đến lúc này Charles mới nhận ra, có rất nhiều tay đua đã quyết định giải nghệ khi ở vào độ tuổi của hai người rồi.

“Trừ phi anh đã chán ngán, nếu không tôi sẽ không ngừng lại.” Charles đáp.

“Ồ, được thôi.”

Năm ấy, hai người gặp được Vann Winston, một chàng thanh niên cực kì có thiên phú, nhưng cũng làm người ta rất nhức đầu. Hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào thế giới của hai người họ.

“Đột nhiên tôi lại cảm thấy khá thú vị. Thằng nhóc này xuất hiện sớm hơn chút nữa có phải là hay rồi không.”

Owen và Charles cùng ngồi tại một nhà hàng nhỏ, Owen chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Charles cau mày lại, đá cho đối phương một cú dưới gầm bàn.

“Này! Cái tên kia! Trong những năm tháng vừa qua, tôi làm anh chán lắm chắc?”

“Cậu đúng là khiến tôi thấy chán thật đấy, vì trêu chọc cậu dễ ợt. Nhưng nếu không có cậu, tôi sẽ nhàm chán đến chết rục mất.”

“Vậy để tôi cho anh biết thêm một tin khiến anh càng chán hơn nữa nhé.”

“Tin gì?”

“Tôi ly hôn rồi.”

Owen còn chẳng buồn tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ thản nhiên nâng mắt nhìn: “Nguyên nhân?”

“Cô ấy cho rằng tôi không phải một người cha tốt.”

“Nhưng cậu rất thích trẻ con.”

“Thích trẻ con và làm một người cha tốt là hai chuyện khác nhau.”

Sau hai giây trầm mặc, Owen trả lời: “Tôi thấy rất tiếc nuối, Rudolph.”

“Ừm…”

“Cậu rất thích cảm giác gia đình cô ấy mang lại cho mình.”

“Ừm.”

“Đáng lẽ cậu nên để tôi làm phù rể, biết đâu hôn nhân sẽ duy trì mãi mãi được.”

“Bởi anh đã nói cả đời này anh sẽ chỉ làm phù rể một lần, nên tôi mới cảm thấy việc này rất trang trọng. Lần kết hôn nào tôi cũng cảm thấy tựa như mình chưa đến được bước ngoặt quan trọng nhất.”

“Cảm ơn.”

Sau mười lăm năm quen biết với Owen, cuối cùng tên này cũng đã kết hôn. Không biết vì sao, Charles cảm thấy hôn nhân của Owen sẽ không giống như mình. Chỉ cần yêu đương, muốn ở bên nhau là y đã có xao động muốn kết hôn, còn cái tên Owen kia thì… lại theo đuổi sự an ổn trong tâm hồn. Owen chính là kiểu người chỉ kết hôn duy nhất một lần trong đời.

Trong một tiếng lái xe tới giáo đường, Charles tựa hồ hồi tưởng tất cả quãng thời gian hai người quen biết nhau. Y đột nhiên nhận ra, dù có cộng thời gian của tất cả bốn lần hôn nhân của y lại với nhau cũng chẳng dài bằng quãng thời gian y và Owen bầu bạn, thế mà trước nay y chẳng hề nhận ra chuyện này.

Khi đã đỗ xe xong, đến giáo đường, Charles vốn định nói vài câu cảm tính, vậy mà sau đó, y lại nhìn thấy khách khứa đang rời đi, chỉ có trợ lý của Owen bên cạnh, Winston chẳng có biểu cảm gì đứng đó, và cả Hunt đang vò đầu bứt tai có chút ngượng ngùng không biết nói gì an ủi.

“Sao vậy?” Charles bước lên hỏi.

“Không có gì, cô dâu bỏ trốn rồi.” Owen ngẩng đầu cười nói.

“Trốn… trốn á?” Charles không tiêu hóa được tin tức này.

“Đừng như thế chứ, ít nhất cậu đã thất bại bốn lần rồi, còn tôi thì chưa từng.” Owen vẫn mang dáng vẻ chẳng có gì to tát.

“Vì sao cô ta bỏ trốn?” Charles lại hỏi.

Cái tên Owen này vừa có gương mặt đẹp đẽ lại vừa thấu hiểu tình thú, Charles không đoán ra người phụ nữ như thế nào mới đồng ý kết hôn với tên này rồi mà còn chạy mất được.

“Bởi cô ta là một kẻ lừa đảo. Cô ta không muốn lừa dối tôi.” Owen nâng tay tỏ ra bất lực. Ý là: Tôi si tình đến mức kẻ lừa đảo cũng phải cảm động.

“Vậy giờ tính sao đây? Tôi lái xe hơn một tiếng đồng hồ để tới đây đấy!” Charles cũng ôm đầu.

“Cậu có thể tham gia một đám cưới khác.”

“Cái gì?”

“Winston và Hunt đó. Tôi cho hai cậu này mượn cha xứ của mình rồi.”

“Ồ… suốt cả một năm nay tôi xem chưa đủ chắc? Không xem gì hết! Đi đi đi!”

“Đi đâu?”

“Đi đâu cũng được! Cốt là không phải xem đám cưới của hai thằng nhóc này!”

“Vì cậu biết bọn nhóc sẽ không bao giờ ly hôn nên đố kỵ hả?”

“Liên quan gì!”

“Thế cậu nói xem, đi đâu bây giờ?”

“Không biết! Không dự đám cưới của hai thằng nhóc này là được!”

Khó chịu muốn chết!

“Hay là chúng ta đi Santorini đi?” Owen vốn đang đi cùng Charles ra khỏi giáo đường bỗng ngừng bước chân.

“Sao thế?” Charles xoay người lại, cau mày nhìn đối phương.

“Tay trái mặt trời lặn, tay phải mặt trời mọc, đảo mắt là đã hết cả cuộc đời.”

Anh ta mặc lễ phục chú rể, tay đút túi quần, cười trông vừa biếng nhác vừa tùy ý.

Ánh mặt trời rơi trên gương mặt.

Chẳng khác gì lần đầu tiên Charles nhìn thấy.

“Được.”

HOÀN THÀNH