Anh Em (Thủ Túc)

Chương 17




Hách Tịnh về tới nhà trời cũng đã tối, trước tiên đứng ở cửa nghe ngóng, không thấy động tĩnh gì, cầm chìa khóa đang định mở của,cửa nhà giáo sư Trương ở bên cạnh bỗng mở ra, là vợ của giáo sư Trương.

Dì Vương mập mạp cùng với con trai tiểu Trương của dì đều có khuôn mặt tròn trịa, mỗi lần Hách Tịnh nhìn thầy bọn họ tâm tình cũng rất tốt, liền quay đầu chào hỏi: “ Dì Vương, dì ở nhà à, dì đã ăn cơm chưa?”

Dì Vương nheo mắt cười: “ Ăn rồi, ăn rồi, tiểu Hàm nhà cháu với Tiểu Bàn nhà bác cùng đăng ký lớp aerobic, tối nào cũng phải tập, bác Trường vừa mới đưa bọn họ ra ngoài.”

Thì ra là Vu Tĩnh Hàm lôi kéo bạn mới, thành lập nhóm giảm cân, thật là đáng mừng, Hách Tịnh cũng rất vui vẻ, cũng không mở của, thuận tiện cùng dì Vương hàn huyên.

“ Tịnh Tịnh, ba cháu không ở nhà chứ?” Dì Vương nhìn nàng một cái, nhìn qua mắt thần, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Đây là một tòa nhà cũng, hiệu quả cách âm cũng không tốt, hai người hành huyên ở cửa đã lâu trong nhà cũng không có động tĩnh gì, chắc là không ai ở nhà, nếu không sẽ ra ngoài hỏi cô vì sao không nói trước đã về nhà. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của dì Vương, trong lòng Hách Tịnh chợt có dự cảm bất thường, trực giác của cô cho rằng sự xuất hiện của dì Vương cũng không phải là tình cờ, mà những lời nói này của dì,càng không phải là thuận miệng nói ra.

“Tịnh Tịnh, nhà cháu cũng không có ai ở nhà, mà lâu rồi dì cũng không gặp cháu rất nhớ cháu, tới nhà dì ngồi chơi một chút đã.” Dì Vương vừa nói vừa mở của nhà, bảo Hách Tịnh đi vào.

Vào nhà dì, Hách Tịnh cũng đã quen thuộc rồi, có thể nói là không xa lạ gì  mấy với nhà mình,thế nhưng lần này, ngồi trên sofa đợi dì Vương lấy trà, không hiểu sao Hách Tịnh có một cảm giác gò bó và khẩn trương.

“Dì Vương, tuần trước cháu có chút việc không thể về nhà, ba cháu không gây phiền toái gì cho cháu chứ ạ?” Bởi vì Hách Tịnh thông minh từ nhỏ và Hách Kính rất cưng chiều con gái, người quen biết bọn họ thường đùa giỡn, nói Hách Tịnh là một bà quản gia nhỏ, cha Hách Kính điều gì cũng nghe theo cô, Hách Tịnh cũng cố làm ra vẻ một tiểu quỷ chọc cười mọi người.

Quả nhiên, lần này dì Vương lại bị chọc cười: “ Tiểu quỷ đáng yêu, người không biết còn cho rằng cháu đã lớn thế nào rồi, ai,nước mình có chính sách kế hoạch hóa gia đình đúng là không tốt lắm, cháu xem dì muốn sinh một đứa con gái như cháu thì có phải tốt hơn không.” Đây vốn là lời lẽ bình thường, nhưng giọng điệu của dì Vương hôm nay có chút không bình thường, dường như đang rất cố gắng kìm nén không nói thẳng những điều trong lòng.

Hách Tịnh hiểu rõ cá tính dì Vương,bà không thể nào dừng việc kể về người khác, vì thế mặc dù trong lòng nóng vội, nhưng cũng không lộ vẻ gì ra ngoài,chỉ cùng bà nói linh tinh kiếm chuyện.

Quả nhiên, không lâu sau, dì Vương liền tỏ ra không yên lòng, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, sau đó chợt nói ra một câu: “ Tịnh Tịnh, cha cháu có phải là luôn muốn có con trai không?”

Hách Tịnh bị câu hỏi đọt ngột này làm cho ngây ngẩn cả người, ý này là từ đâu ra vậy?

Dì Vương nói câu này vốn cũng không để cô trả lời, có câu mở đầu, cánh cửa trong lòng bà tự nhiên được mở ra, lời nói giống như nước lũ tràn về, thao thao bất tuyệt không dừng.

“ Tịnh Tịnh, cháu phải khuyên nhủ ba cháu, mọi người đều có công việc của mình, giống như nhà dì, dì chỉ là một công nhân, nhưng dì với bác Trương của cháu cũng được xem là vợ chồng viên chức, dì dù có thích con gái như thế cũng không dám sinh thêm. Lại nói bây giờ, ông ấy muốn có con trai, cũng không nên lấy mẹ tiểu Hàm,tìm một người chưa kết hôn sinh con, không phải là có thể sinh thêm sao? Vốn dĩ ta nghe bác Trương nói, năm nào đó có thể lên chức Phó Viện Trường, nhưng với chuyện tác phong có vấn đề lần này, khó có thể nói trước được….”

Hách Tịnh kích động, liền đứng lên, lớn tiếng chặn lại lời của bà: “ Ai? Dì nói ai? Ai tác phong có vấn đề?”

Dì Vương bị giật mình sợ, có thể nói bà nhìn Hách Tịnh lớn lên, đứa nhỏ này lịch sự lại hiểu chuyện, gặp chuyện không hề hoang mang, so sánh với người lớn còn bình tĩnh hơn, luống cuống to tiếng với người lớn như thế này, cũng là lần đầu tiên. Chỉ là chuyện này khiến Hách Tịnh giật mình cũng không có gì lạ, chính bà lúc mới nghe được cũng giật mình kinh hãi.

Với tình cảm nhiều năm qua, dì Vương cũng sẽ không để ý tới thái độ của Hách Tịnh, kéo cô ngồi xuống, vẻ đồng tình cùng yêu thương vỗ nhẹ nhẹ bả vai cô an ủi: “ Trước tiên cháu đừng nóng vội, tình huống cụ thể thế nào mọi người còn chưa rõ ràng lắm, lẽ ra chuyện này dì không nên nói cho cháu biết, chỉ là Lý Băng mặc dù không phải người có lỗi, cùng bố cháu cũng là vợ chồng, cháu cũng là đứa bé hiểu chuyện, có lúc còn hiểu chuyện hơn người lớn, dì cảm thấy nên nói cho cháu biết trước là tốt. Thật ra cũng phải nói lại,chuyện này vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng vấn đề là bụng của nữ sinh kia đã lộ ra rồi, cô bé khóc lóc muốn sinh đứa bé, trường học cũng đã quyêt định là muốn khai trừ cô ấy.”

Hách Tịnh giống như bị sét đánh trùng đầu, đầu trông rỗng, lúc truớc nghe được tin bố mẹ muốn ly hôn cũng không kinh động như tin tức này, cô nhìn dì Vương miêng mở ra rồi khép lại như vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện này, nhưng Hách Tịnh đã không thể nghe được bà nói những gì, không, cô cũng không thể nghe được nữa rồi, cô muốn cùng cha hỏi rõ chuyện này,người khác nói cô đều không tin!

Hách Tịnh cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh, cùng dì Vương nói hết câu chuyện: “ Cảm ơn dì đã cho cháu biết chuyện này, chẳng qua ba cháu không phải người như vậy, ông ấy cũng chưa tùng nói qua muốn có con trai, nhất định là có chuyện gì mà chúng ta không biết, cháu nhất định sẽ nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng.”

Dì Vương đang sảng khoái vì đã nói ra được bí mật trong lòng, như được giải thoát, nhưng hình như lại có chút hồi hận, cũng phụ họa theo lời của Hách Tịnh, nhưng trong mắt và vẻ mặt cũng hiện rõ lên vẻ an ui qua loa, Hách Tịnh tâm tình bất an, sợ làm ra chuyện thất lễ, vội vàng chào tạm biệt và trở về nhà mình.

Ngôi nhà vẫn như thế, có hơi lộn xộn so với bình thường một chút, những vẫn rất ấm áp, thoải mái, nghĩ tới những điều này đa phần là công của Lý Băng, trong lòng Hách Tịnh có chút ưu thương, cũng không bật đèn, cô vùi mình trên ghế sofa, ôm đệm dựa lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Sự dạy dỗ của nhà họ Hách rất nghiêm khắc, Hách Kính lại là người khiêm tốn, điềm đạm, Hách Tịnh đã nghĩ rằng ông sẽ mắc rất nhiều sai lầm, thậm chí còn âm thầm trách ông không biết nói lời ngon ngọt dụ dỗ mẹ mình vui vẻ, nhưng cho tới bây gườ cũng không có nghĩ tới ông sẽ phạm sai lầm trong quan hệ nam nữ,về việc đang có mối quan hệ tốt đẹp với vợ lại làm một nữ sinh mang bầu, việc kinh động như thế lại càng không thể tin được.

Như vậy, đến tột cùng là có vấn đề gì đây? Lý Băng đâu rồi, bà có biết hay không, bà ngã bệnh với chuyện này có liên quan gì không? Hách Tịnh nghĩ tới sắp nổ đầu, không được, cô không thể suy nghĩ lung tung nữa, cô phải tìm cha hỏi cho rõ chuyện này.

Thời điểm Hách Tịnh vừa đứng lên muốn đi ra ngoài, cửa cạch một tiếng mở khóa, có người về nhà.

Trong nhà không có mở đèn, nhưng hành lang tòa nhà có đén, ánh lên bóng dáng của Hách Kính, trong lòng Hách Tịnh thở phào nhẹ nhõm, nếu như là Lý Băng về nhà trước, cô thật sự không biết mình nên nói cái gì, vừa muốn mở miện, đối phương cũng phát hiện trong nhà có người, liền nói trước: “ Băng Băng, sao em tự mình trở về?” Vừa kinh ngạc vừa vội vàng, còn mang theo một chút trách cứ.

Hách Tịnh lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “ Cha, là con.”

Thân hình Hách Kính khựng lại một chút,dừng lại bước chân đi vào phòng khác, đi lên trước bật đèn, thấy đứng bên cạnh sofa quả nhiên là con gái Hách Tịnh, thế nhưng bộ dạng thở phải nhẹ nhõm, đổi thành giọng điệu ngày thường giữa hai cha con hỏi: “ Tịnh Tịnh à, sao con không nói trước đã về rồi.”

Hách Tịnh nhìn cha mình từ đầu tới chân. Chỉ thấy đầu của ông bóng bóng giống như vài ngày chưa tắm, còn có một ít râu lún phún, sắc mặt hơi xám,trông đôi mắt tràn đầy tia máu đỏ, dưới mí mắt có hai quầng thâm, hốc mắt lộ rõ, áo sơ mi trên người có chút nhăn nhúm, điều này với hình ảnh một giáo sư luôn chỉnh tề lên lớp như Hách Kính mà nói, thật đúng là tình huống hiếm cí, trên người của ông tất cả đều bộc lộ vẻ mệt mỏi và đau khổ. Hách Tịnh nhìn thấy mà trong lòng đau nhói.

Hách Kính thấy vẻ mặt của con gái có gì không đúng lắm, liền cố gắng nở nụ cười, còn dùng tay xoa xoa mặt, khiến cho mặt có chút hồng hồng: “ Mấy hôm nay trường học có chút việc bận, chịu đựng qua mấy đêm, liền có bộ dáng thế này, con ăn cơm chưa, ba làm chút gì cho con ăn nhé?”

Hách Tịnh cố nhịn dòng lệ trong mắt và ngăn lại lời muốn nói ra trong ngực, cố tự trấn định nói: “ Ba, con không đói bụng, nếu như tiện, thì con muốn nói chuyện với cha một chút.”

Hai cha con ngồi đối diện nhau trong phòng sách, Hách Tịnh quyết định nói thẳng, đem mọi chuyện nghe được ở nhà dì Vương nói lại cho cha, cô nói rất nhanh, không nhìn vẻ mặt của Hách Kính, cho tới khi nói ra hết tất cả, mới từ từ ngẩng đầu lên, hỏi cha mình: “ Ba, những điều này đều là lời đồn, là cố ý hám hại, đúng không ạ?”

Hách Kính không trả lời, cũng không nhìn cô, ông im lặng khiến Hách Tịnh không thể nào bình tĩnh được nữa, cô có chút gấp gáp hỏi: “ Nữ sinh kia có mục đích gì? Tại sao cô ta vu oan cho cha!”

Vẻ mặt của Hách Tịnh hiện ra thống khổ và không biết làm thế nào, mấy lần ông mở miệng rồi lại im lặng, không nói nên lời, tay trái Hách Tịnh đè lên tay phải của mình, ngăn cản chúng phát run, đổi sang vấn đề khác: “ Dì Lý đâu rồi, bà ấy có biết không?”

Lần này Hách Kính lắp bắp mở miệng: “ Bà ấy bị lên mụn nước, ba đưa bà ấy đi nằm viện rồi.”

Lý Băng yếu ớt, có thể là hệ miễn dịch không đươc tốt, vì thế nếu hơi mệt một chút thì cơ thể sẽ xảy ra vấn đề, lần trước bà đã từng lên mụn nước một lần, chỉ là lần trước chỉ cần đi bệnh viện truyền nước rồi ở nhà nghỉ ngơi, lần này sao lại nghiêm trọng tới mức phải nằm viện? Hiểu được thắc mắc của con gái, Hách Kính lại giải thích: “ Không nghiêm trọng như lần trước, chỉ là ba bảo bà ấy điều trị hoàn toàn,hơn nữa, nằm viện điều dưỡng rất tốt.”

Dĩ nhiên, sự thật cụ thể như thế nào, hai cha con cô đã ngầm hiểu với nhau, chỉ là, những sự che dấu này khiến Hách Tịnh càng thêm tuyệt vọng.

“Ba, chẳng lẽ….” Hách Tịnh không biết mình nên dùng giọng điệu gì để nói hết câu hỏi, quyết định không nói hết, chỉ dùng ánh mắt chất vấn.

Hách Kính vẫn đang rối rắm, cho tới khi ánh mắt sắc bén của con gái hình như muốn xuyên qua người ông, mới giống như hạ quyết tâm, từ từ cất lời: “ Tịnh Tịnh, con vẫn là một đứa trẻ, ba vốn không muốn cho con biết chuyện này”

“Ba, con là con gái của ba.” Hách Tịnh hít sâu một hơi “ Hơn nữa con đã trưởng thành, dù là chuyện gì, con cũng có thể tiếp nhận, xin cha nói cho con biết sự thật.” Hách Tịnh ngồi thẳng lưng, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ thành thục mà  trang trọng, không mang theo bất kỳ tính nết tùy hứng trẻ con hoặc cảm xúc nào.

Vậy mà, từ những lời nói ngập ngừng và mơ hồ của Hách Kính biết được sự thật, thì cô không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa, cô nổi giận, vỗ bàn đứng lên.

“ Ba, làm sao ba có thể như thế! Vì bài nghiên cứu bảo vệ mà đi câu dẫn giáo sư, sự việc này ở đại học C không phải là chưa từng có, nhưng có ai dã man như cô ấy,hơn nữa nếu thật sự đúng là cô ta vì bài nghiên cứu bảo vệ thì cũng thôi đi, đây lại còn vì muốn gả cho ba mà đi phá hoại gia đình của ba, mặc dù không được chấp thuận, cũng có thể hiểu được, nhưng cô ta sao lại như thế? Cô ta huyên náo, ồn ào như thế cơ bản là muốn phá hủy ba!”

Hách Kính bị tiếng thét của Hách Tịnh làm im lặng, ông trợn mắt há mồm nhìn con gái, vẫn luôn biết cô trưởng thành sớm, nếu không cũng sẽ không nói với cô sự việc đó, nhưng Hách Kính không nghĩ tới cô nhanh như vậy nói ra được điểm mấu chốt.

Hách Kính đi tọa đàm bên ngoài bị đối tác chuốc say, sau đó bị dẫn trở lại khách sạn theo sau là một nữ sinh, qua một đêm bất tỉnh nhân sự, lại phát hiện mình cùng nữ sinh kia thân thể trần truồng nằm trên giường, mặc dù Hách Kính tin tưởng mình sẽ không nhân lúc say rượu làm việc thất đức trêu ghẹo nữ sinh, hình như người ta vẫn là một cô gái nhỏ, loại chuyện như thế con gái luôn thua thiệt, ông tình nguyện gánh chịu trách nhiệm bồi thường. Nhưng cô gái kia kiên trì nói không muốn bồi thường bất kì điều gì, cô ta chỉ là ngưỡng mộ Hách Kính có thể làm ra chuyện như thế, thậm chí tất cả đều là cô chủ động.

Biết được sự thật Hách Kính rất tức giận, nhưng cũng rất bất đắc với nữ sinh đang khóc thảm thiết này, ông bày tỏ rõ ràng mình và vợ tình cảm rất tốt, tuyệt đối sẽ không lý hôn để cưới cô ta, mọi người thậm chí đã quên đi sự kiện này không phải ông không muốn chịu trách nhiệm, mà là kinh nghiệm nói cho ông biết, một số trách nhiệm mình không nên chịu, mình chịu không nổi.

Sau khi về nhà Hách Kính liền nói chuyện này với Lý Băng, mặc dù Lý Băng tức giận, nhưng thấy Hách Kính thẳng thắn như thế, cũng biết chuyện này trách nhiệm không phải ở ông, liền tha thứ cho ông. Sau đó nữ sinh kia vẫn năm lần bảy lượt chặn tìm Hách Kính nhưng không gặp, cơ hội ở chung cũng không có, không chỉ như thế, Hách Kính còn thay đổi tính thầm lặng ngày thường, mấy lần trường học có hoạt động được mang theo người nhà, ông liền đưa Lý Băng tham gia cùng, dùng cách này thể hiện sự ân ái giữa hai người.

Sauk hi Hách Kính đã thể hiện quan điểm và lập trường rõ ràng, nữ sinh kia cuối cùng cũng hết hi vọng, lại suy nghĩ nói với Hách Kính, cô ta muốn bồi thường.

Cô ta muốn Hách Kính giúp cô giành được vị trí được cử đi học nghiên cứu sinh, hơn nữa phải trả cho cô ta một khoản tiền, để cô ta có thể học xong đại học và nghiên cứu sinh. Cô nữ sinh này gia cảnh không tốt, thành tích chỉ mức khá,những yêu cầu này cũng rất bình thường, Hách Kinh sau khi thương lượng với Lý Băng liền đáp ứng.

Chỉ là vì tránh phiền toái sau này, Hách Kính không sắp xếp cho cô ta học lớp nghiên cứu   của mình,mà là sửa đổi một chút, thay cô viết mấy bài phát biểu luận văn ấn tượng, cũng để cử cô ta với một giáo sư nổi danh khác, về chuyện tiền, Hách Kính đưa trước một phần, đợi khi cô ta học nghiên cứu sinh mới đưa nốt phần còn lại.

Chuyện này vốn là ông sẽ tuyệt đối không nói với con gái vị thành niên, nhưng dưới sự dụ dỗ của Hách Tịnh liền đem những điều che dấu này nói ra, sau khi nói xong, vốn đã đoán là ánh mắt của con gái sẽ hoặc là hoảng sợ, hoặc là khó chịu hoặc xấu hổ,cũng không cho phép, nhưng lại không nghĩ rằng con gái mình nhanh như vậy đã bình tĩnh phân tích rõ ràng.

Mặc dù chuyện khó tin, nhưng nếu đúng như Hách Kính nói, ông chỉ phạm sai lầm lớn nhất là lừa gạt viết luận văn giúp học sinh, nhưng đó là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, Hách Tịnh không quan tâm, cô chỉ quan tâm tới bản thân cha và gia đình đằng sau ông, vì vậy cô tiếp tục hỏi: “ Vậy thì, đứa bé trong bụng của cô ta.”

“Con trai” hai chữ vừa ra khỏi miệng, Hách Kính liền giống như bị kim châm, giật mình một cái, lập tức nói: “ Đứa bé không phải là của cha!”

Hách Tịnh cắn môi, cô tin tưởng cha mình, nhưng cô lại rất muốn hỏi làm sao ba có thê xác định đây, nếu nữ sinh kia đã dám tiết lộ ra bên ngoài, thì cũng nói rõ ràng thời gian không có sự chênh lệch.

Hách Kính cũng biết mình cần giải thích,mặt đỏ bừng im lặng nửa ngày mới thốt lên một câu: “ Thật ra thì ta hiểu rõ, lần đó căn bản không xảy ra chuyện gì.” Ông trời phù hộ,con gái ngàn vạn lần đừng mở miệng, hỏi không có việc gì xảy ra rốt cuộc là chuyện gì.