Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 2: Giữa cô và anh đều khác




Sang tuần, trời bắt đầu kéo gió lạnh về rõ ràng. Hạ Bách cuối cùng bỏ dở việc học đi tìm hiểu về kinh doanh rồi chụp ảnh cho vài hãng để kiếm thu nhập. Tài khoản chính cuối cùng Trần Mặc Cảnh cũng khóa, ông chỉ thuê cho cô một căn hộ nhỏ tháng đầu tiên rồi còn lại sẽ không giúp đỡ gì nữa. Nếu một mình cô tự lo được trong năm tháng, tự bảo vệ, nuôi sống được bản thân thì ông sẽ xem xét việc bàn giao chút việc tại công ty.

Ngày đầu vẫn vô cùng thoải mái, không gian căn nhà không quá nhỏ, cũng có phần cũ kĩ nhưng để sinh hoạt cho một người với giá cả này thì khá hợp lí. Giường ngủ không còn êm ái như mọi năm, buổi trưa hôm ấy cô nằm trên chiếc đệm cứng nhắc, giường chỉ thoảng lại mùi gỗ cũ. Tủ quần áo cũng có mọt, chẳng hề chắc chắn hào nhoáng như trước đây. Nhìn qua thì chỉ như sinh viên bình thường, sinh hoạt cũng gói gọn trong 100$. Đến chiều thì cũng phải tự khắc ra ngân hàng để đổi qua nhân dân tệ, rồi cũng xem xét chi tiêu trong một tháng.

Gần sang chiều thì Trần Lục Bắc ghé thăm còn đem theo một balo to sau lưng, chưa nói câu gì anh đã nói sẽ ở đây hết tối.

Cứ thế đến tối Hạ Bách mới về nhưng gần như tâm trạng không tốt lắm nên cũng chả cơm nước gì mà chui vào phòng.

Phía ngoài kia đồng tiền khó dâng vào túi hơn tưởng tượng nhiều, cả một bữa chiều vật lộn với bao nhiêu nơi cũng không kiếm được một công việc ổn định. Cứ nghĩ có nhan sắc, có sức, có trí tuệ sẽ ổn cả nhưng tìm hiểu qua thì đều đủ nhân viên, năng suất làm thì kém. May cũng khá khẩm hơn một chút là chúng tuyển làm người mẫu cho một công ty nhỏ, có chụp cũng không nổi nhưng vẫn có lương. Nghĩ đến thôi mà nằm ngẫm thấy bố cô tự hào thấy cũng vui.

Gần chín giờ tối Trần Lục Bắc gọi Hạ Bách ra, bên ngoài toàn mùi mì với trứng chiên may cũng kèm thêm chút kim chi. Cô cũng ngồi xuống dùng thử loại mì mua bên ngoài như thế nào nhưng thực sự ngon hơn dự đoán.

" Còn phần kia cho ai? " Hạ Bách nhìn phần mì còn để trong hộp nhựa, bụng vẫn đói mà hỏi.

Trần Lục Bắc vẫn đang làm nốt mấy bài toán rối não nên nghe cũng không trả lời. Mãi cho đến lúc Hạ Bách ăn vơi phần đó thì anh mới giật mình cốc vào đầu cô một cái. " Con bé này, em ăn lắm thế? "

Cô tức giận nuốt hết phần mì trong miệng rồi uất ức nói. " Thừa thì em ăn, anh ích kỉ thế. "

" Được rồi ăn xong thì đi nghỉ đi. Trông em có chuyện gì buồn sao?"

Hạ Bách đứng dậy dọn bàn không nói một câu rồi mặc thêm một lớp áo phao rồi ra ngoài. Mãi sau cô mới về trên tay cầm một hộp bánh bao còn nóng đi qua cũng thả trên bàn rồi về thẳng phòng. Được lúc cô lại đi ra ngồi ngoài ghế, mặc cho người anh vẫn ngồi học đầu óc cô thả vào một khoảng không.

" Lần cuối mẹ dặn anh gì thế? " Ánh mắt Hạ Bách gửi vào bầu trời lạnh lẽo thưa thớt sao, hơi thở cũng có phần yếu đi, sắc mặt cũng không tốt hơn mấy nhưng hiện tại chả ai nhận ra điều đấy. Nói được câu thì ánh mắt cũng thu lại mà nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ, càng nhìn vào chỉ thấy lại tâm điểm âm ỉ của một nỗi buồn đang chạy vào cơ thể mình. Cô không rõ nơi đây chứa đựng những gì nhưng vài tiếng nhốt mình trong căn phòng lạ cũng không có gì gọi là khác biệt, vẫn chỉ là một không gian hẻo lánh. Thực sự để nói nó không quá tệ để sống, chỉ là sự đơn độc như muốn bóp nghẹn tâm can yếu ớt của cô vậy.

Trần Lục Bắc dừng bút quay lại nhìn Hạ Bách ngồi trên ghế với sắc mặt nhợt nhạt liền bỏ qua đống bài tập. " Em sốt sao? "

Cô chỉ lắc đầu rồi rời vào phòng mình, cũng chẳng quên khóa trái cửa.

[... ]

Trời đã lui về khoảng đêm yên tĩnh, gió lạnh ngày càng kéo đến bao trọn cả thành phố hoa lệ. Trong lúc từng người yên giấc thì ánh đèn đường vẫn rực sáng để dõi theo những bước chân đơn độc, kẻ làm không hết việc, kẻ nghĩ không hết chuyện.

Triệu Trác Thẩm đi trên con phố vắng, mặt mày bị rượu làm cho đỏ rực lên nhưng vẫn cố tìm một quán ăn đêm để mua chút đồ. Hôm nay thu nhập cũng hơn thường ngày, người bo cho cũng phong độ nên anh kiếm chút vốn, nói thế nhưng bụng cũng chưa bỏ gì ngoài mấy ly rượu đắt đỏ.

Đi được nửa đường Triệu Trác Thẩm dừng lại trước một chung cư cũ do đụng phải ánh mắt của một người thiếu nữ, sau khi hai người có vô tình chạm mắt thì cô ấy gần như chẳng quan tâm mà lại tập chung vào bầu trời thưa sao với điếu thuốc trên tay. Dáng vẻ yếu ớt nhưng lại gồng mình hòa mình vào tiết trời lạnh trông chẳng khác gì nhánh hoa héo, dù mang sắc đẹp đến đâu cũng tồi tàn đến mức nhợt nhạt.

Hạ Bách khẽ hạ ánh mắt xuống rồi vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó. " Có chuyện gì sao? " Cô buồn miệng hỏi rồi bóc lấy viên thuốc ngậm cho vào miệng, mùi vị vẫn đặc trưng nhưng thêm chút đắng gắt nên cô khá miễn cưỡng để ngậm nó.

Triệu Trác Thẩm hơi khựng người lại rồi bật điện thoại lên xem giờ, cũng đã muộn nên anh có chút vội vã đáp lại rồi đi luôn. " Không có. "

Mãi sau đi được một đoạn đường đã vắng bóng người Triệu Trác Thẩm mới quay lại nhìn phía sau.

Người thiếu nữ vẫn nhấc những bước chân nhỏ tiến về phía trước, cô không quan ngại cơn gió lạnh đang đến bao quanh nơi đây. Cứ thế mà đi thẳng qua người đàn ông rồi sang đường ghé vào một quán nhậu nhỏ vắng người. Nơi đó gần như đã quen mặt cô nên vừa đến đã bưng đồ ra mà khách còn chưa kịp gọi.

Triệu Trác Thẩm đứng bên đường chập chững nhìn vào đôi mắt lạnh ngắt, nơi mà chẳng để lộ chút phiền muộn nào mà lóe lên chút hi vọng gửi vào bầu trời thưa sao. Bộ dạng ung dung gần như xáo trộn cả một tâm tư, anh vẫn đứng đó nhìn người thiếu nữ trong một góc khuất. Cứ từng phút trôi qua bên điếu thuốc quan sát Hạ Bách thứ anh nhận được chỉ là nụ cười bất mãn. Mãi sau có một người đàn ông khác đến trò chuyện cùng cô, hai người có vẻ nói rất nhiều, uống cũng không ít rồi cuối cùng cô cũng ngủ trên vai anh ta. Gần như từ phía xa Triệu Trác Thẩm chỉ cảm nhận được giấc ngủ đó rất yên bình, giống như gạt bỏ được cả lo âu xung quanh.

Được một lúc lâu sau khi Trần Lục Bắc đến đưa người thiếu nữ về thì Triệu Trác Thẩm cũng rời đi với một cuộc điện thoại đầy tức giận từ một người phụ nữ.

" Anh định bao giờ mới về đây? Em đói gần chết rồi. "

Người đàn ông khẽ cười rồi hạ giọng đáp. " Bây giờ về. Em bỏ bữa đến đêm thế sẽ không tốt đâu. Nghỉ chút đi, đêm hơi vắng xe nên anh đi bộ."

" Sao anh không gọi xe trên ứng dụng. Điên thật đấy. "

Triệu Trác Thẩm thở dài nhìn con đường vắng phía trước. " Anh đang trong kì định làm việc, em đừng cằn nhằn nữa. "

" Càng ngày anh càng mắng em thế nhỉ? "

" Anh đâu thể chiều theo ý em mãi được. Bỏ cái nũng nịu trẻ con của em đi. Em hiểu anh mà. " Triệu Trác Thẩm chỉ khẽ nhắc nhở nhưng cuối cùng đầu dây đã nóng giận cúp máy, anh cũng chẳng bận tâm mấy nên chỉ vội về nhà mà không qua nhà đối phương nữa. Đồ ăn trên tay anh cũng nguội tanh nên có đem đến cũng bị vứt đi, thà mang về anh hâm lại ăn cũng đỡ tốn mấy đồng bạc lẻ.

Mãi mới về đến chung cư nên Triệu Trác Thẩm vội vã chạy lên mấy lầu rồi tìm phòng mình nhanh chóng mở khóa để trốn khỏi cái rét.

[... ]

Sáng hôm sau, Hạ Bách vội ra ngoài với gương mặt mất ngủ.

Lúc đầu thì có ghé một tiệm đồ uống gọi một cốc cà phê rồi đi thẳng đến hội trường SD, mọi người thì chưa đến đông chỉ có mình Hạ Bách phải có mặt sớm. Cô phải ngồi đó để trang điểm, lựa đồ cho tiết mục Ballet của mình. Vì là người có kinh nghiệm lâu năm, diễn cho nhiều nơi và đi thi cũng kha khá nên cô đóng vai trò khá quan trọng.

Khi phủ lên mình một lớp phấn, điểm thêm chút họa tiết bắt mắt trên cơ thể trắng nõn thì Hạ Bách được người trong đoàn cho một phần há cảo còn nóng hổi. Chính ra lâu rồi cũng không ăn nên nhận được cô cứ niềm nở cảm ơn, do là công việc nên ai trông thấy cô cũng như thấy đóa hoa tươi bắt mắt, rực đầy sức sống.

Chờ cho đến khi hóa thân vào vai diễn cũng mất gần nửa tiếng, Hạ Bách cố luyện lại những điệu nhảy cho đến khi có người rao nước cho đoàn thì cô mới dừng lại. Thực ra cũng không phải gương mặt xa lạ mà lại là người đàn ông cực nhọc kiếm sống đó, nhìn Triệu Trác Thẩm trong chiếc áo phao cũ cô cũng chỉ biết cười rồi bước đến lấy cốc cà phê nóng.

Người thiếu nữ dựa lưng vào bàn trang điểm uống một ngụm cà phê nóng rát, ánh mắt kẽ nhìn cử chỉ thận trọng của người đàn ông. Trước khi lấy tiền của đoàn thì anh cũng biết cúi đầu chào mọi người, trông có chút hèn của đàn ông nhưng lại tưới rực nhân cách chính mình. Một vài cô tiểu thư, là người được cưng chiều thì không thích nên chỉ nhìn với sự khó chịu rồi thôi.

Hạ Bách nhấp thêm ngụm cà phê cho tỉnh táo rồi khẽ vẫy Triệu Trác Thẩm về phía mình. Cho đến khi anh đứng gần cô hơn một chút, mùi hương cả hai bên cứ như đối lập khiến con người đó hết phần e ngại. Cô khẽ cười xua tan cách phân biệt anh đưa ra. " Anh là Triệu Trác Thẩm phải không? "

Người đàn ông khẽ cười rồi đáp. " Là tôi. "

Hạ Bách nhấp thêm ngụm cà phê, hương vị đắng của nó khiến cô không thể chần chừ được. " Anh thấy tôi hôm nay thế nào? "

" Đủ để mê hoặc dân chúng. Rất đẹp. " Triệu Trác Thẩm nhìn vào hình thể sắc sảo khoác trên mình chiếc đầm đen đầy ánh kim. Thực sự khó khiến ánh mắt người khác dao động, thậm trí đến giọng nói cũng thanh cao đến mức thèm khát được nghe một nốt nhạc cất lên.

Hạ Bách mở phong bì mới được lãnh tiền cát xê đưa cho Triệu Trác Thẩm một chút, biết anh không dễ gì nhận nên cô cũng mở lời thêm. " Tôi biết chữ tôi của đàn ông rất cao, coi như công lao của lời khen ban nãy đi. Đến khi nào thành đạt trả tôi một bữa nhậu cũng được. Cứ liên lạc với Trần Lục Bắc anh sẽ gặp được tôi. "

Nụ cười của người thiếu nữ như pha chút mật ngọt rồi rời đi, không thanh cao giữ lấy ngôi vị mà lúc nào cũng nhún nhường như một kẻ tầm thường. Thậm trí luôn ở một vị trí nào đó khiến người ta thầm ngưỡng mộ, cũng không ít sự ganh ghét.

Ngày hôm đó buổi biểu diễn khá thành công, hình ảnh được công chiếu trên cả nước. Thậm trí sức hút của Hạ Bách như một cơn bão cuốn lấy những thông tin cá nhân của cô nàng. Về phía người thiếu nữ thì không mấy quan tâm về việc này, cô chỉ biết dùng số tiền đó để đi ăn tối với gia đình.

Tại một ban công của nhà hàng hạng sang, Hạ Bách nói không ngớt chuyện. Càng thấy Trần Mặc Cảnh vui vẻ hai anh em cô lại kể vô số câu chuyện.

" Ba thấy không? Nó diễn bao nhiêu năm rồi đến bây giờ người ta mới biết đến. May mắn cả thôi. " Trần Lục Bắc chưa từng công nhận tài năng của cô em, cả bữa ăn chỉ biết tìm cách chọc tức người bên cạnh.

Hạ Bách ngồi ngay cạnh cũng chả yên tay liền đánh vào bả vai anh mấy cái. " Anh lúc nào cũng đưa mấy thành tích ra thì hay ho à? Em cũng có huy chương, có giấy khen đó. Bố nhờ.. Con cũng giỏi. "

Trần Mặc Cảnh khẽ cười rồi nhìn trời, ánh mắt ông đã kém nên không ngắm được mọi thứ lâu. " Ai cũng có một tài năng. Ai cũng giỏi hết. Các con cứ vui vẻ là đều giỏi. "

Hết Phần 2