Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 33




“Em vốn không thể đánh được anh. Khi đó anh nhường em thôi.” Hình Khải khinh thường xì một tiếng.

Hình Dục mím môi cười: “Sinh nhật mười chín tuổi đã tổ chức chưa?”

“Tổ chức rồi, tự nấu cho mình một bát mỳ trường thọ.” Hình Khải lau mồ hôi: “Em đừng chạy theo anh nữa, mau ra ngồi dưới bóng cây đợi anh.”

Hình Dục lại lắc lắc đầu, theo sát bước chạy của anh: “Bố rất nhớ anh, Đặng Dương Minh cũng nhớ anh, họ nhờ em mang quà sinh nhật cho anh đấy. Anh muốn xem bây giờ hay lát nữa?”

Hình Khải căng thẳng: “Đừng làm như đang thực hiện nhiệm vụ thế có được không?”

“Em không thể ở lại đây quá lâu, một tiếng là phải đi rồi. Đấy là quy định của trường anh.”

Hình Khải đột nhiên cảm thấy giận vô cùng, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau, thế mà chính anh lại làm lỡ mất, dù không muốn nhìn thấy cô vội vội vàng vàng như thế nhưng anh cũng không thể nói gì được. Huống hồ, anh cũng nhớ cô…

Thế là, anh quay quay cổ chân, “bụp” một tiếng chạy ra đường chạy 100 mét: “Ra ngoài kia đợi anh nửa tiếng.”

Hình Dục không chạy theo được tốc độ lao như tên bắn của anh, đành ra ngồi đợi dưới gốc cây.

Hình Dục tay ôm cặp, ánh mắt nhìn theo bóng anh, mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, họ đều mỉm cười.

Dựa vào sự cố gắng của mình, cô đã xuất sắc thi đỗ vào trường Đại học Y, Khoa Y học Lâm sàng.

Cô chọn ngày hôm nay đến thăm Hình Khải, chính bởi vì hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô. Đương nhiên cô cũng hy vọng nhận được lời chúc phúc của người thân, mặc dù Hình Khải hoàn toàn không biết việc này.

Hình Khải phát huy khả năng tới mức tối đa, chạy thục mạng, sỹ quan huấn luyện mềm lòng, lần đầu tiên tha cho cậu học viên nghịch ngợm.

Khi Hình Khải thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Hình Dục, Hình Dục đứng dậy đi về phía anh, đưa cho anh một chai nước suối.

“Em mang nước từ nhà đến à?” Hình Khải thấy xấu hổ, cô có cần phải tiết kiệm đến thế không?

“Uống đi.” Hình Dục lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho anh: “Học ở đây vất vả lắm phải không?”

“Cũng ổn, chỉ có điều đồ ăn chán quá!” Hình Khải ngửa cổ uống hết nửa chai nước, khỏi phải nói, nước ở nhà nên vị cũng thật thân quen.

“Cố gắng thêm hai năm nữa là có thể tốt nghiệp rồi, sau khi về nhà ngày nào em cũng nấu cho anh những món anh thích.”

Hình Dục vừa nói vừa lấy trong cặp ra món quà đầu tiên: “Bố tặng anh.”

Hình Khải mở ra xem: “Ồ, đồng hồ thể thao hiệu Casino, thay anh cảm ơn bố.” Anh thuận tay đóng nắp lại, thái độ chậm rãi.

“Đây là của anh Dương Minh tặng anh.”

Hình Khải hào hứng mở ra xem, vờ tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Ái chà chà, đây chẳng phải là một tập đĩa rất bình thường sao?”

“Anh ấy nói nội dung trong đó anh sẽ rất thích.”

Mắt Hình Khải sáng lên, lập tức mở thiệp chúc mừng sinh nhật ra xem “Anh biết cậu chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu món ăn tinh thần. Mấy nghìn tấm hình của các em ngực to tặng cậu từ từ dùng.” (Đặng Dương Minh)

Mắt Hình Khải nhướn lên, người anh em, đúng là người anh em tốt, mẹ kiếp, đúng là người anh em rất hiểu anh.

Anh ho khan một tiếng, làm bộ làm tịch nhét xấp đĩa vào trong túi áo, chìa tay về phía Hình Dục: “Của em đâu?”

“…” Hai tay Hình Dục vẫn giấu trong cặp, sờ sờ vào món quà chẳng ra sao của mình.

“Lấy ra đây đi!”

Hình Dục ngượng ngùng lấy hộp quà ra: “Đừng cười em…”

Hình Khải ngồi xếp bằng dưới nền, cười hắc hắc thích thú, cẩn thận bóc lớp giấy gói bên ngoài ra, khi anh nhìn thấy món quà, anh kinh ngạc, thật không ngờ, đấy lại là một chiếc xe mô hình kinh điển “Porsche 911”.

Hình Dục thấy anh vẫn há miệng ra vì kinh ngạc không nói nên lời, lẳng lặng cụp mắt xuống: “Em không mua được Porsche thật, đành mua mô hình tặng anh.”

Hình Khải tay cầm mô hình xe, chầm chậm nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, khi Hình Dục hỏi anh thích gì, anh đã tùy tiện nói mình thích Porsche, thì ra cô vẫn còn nhớ?

Đột nhiên, anh kéo mạnh Hình Dục vào lòng, quên mất đây là nơi nào, chỉ là trong lúc xúc động muốn ôm cô thôi.

Mặt Hình Dục đập mạnh vào khuôn ngực anh, sống lưng cô như cứng lại. Mặc dù mùi mồ hôi xộc thẳng lên mũi, nhưng cô không đẩy Hình Khải ra, mà còn từ từ cụp mắt xuống, vô thức nghịch nghịch quai ba lô.

Hình Khải đang định nói điều gì đó thì nghe thấy từ xa có tiếng nói vọng lại.

“Hình Khải, sỹ quan huấn luyện đang đi về phía các cậu đấy.”

Hình Khải lúc này mới máy móc đẩy Hình Dục ra, mặt ngượng nghịu, rất không tự nhiên. Anh quay đầu lại mới phát hiện ra vô số cặp mắt từ khắp bốn phía đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Hình Dục kinh ngạc khi thấy sỹ quan huấn luyện mặt mày hằm hằm, bước từng bước dài đi tới, cô nhìn Hình Khải, anh không buồn quay đầu lại, hai mắt vẫn đang nhìn cô chăm chăm.

Thế là, cô lập tức đứng dậy, đi về phía sỹ quan huấn luyện, cúi gập người xuống trước mặt viên sỹ quan: “Xin lỗi, tôi lập tức đi ngay.” Nghĩ đến việc Hình Khải vừa bị phạt chạy 10.000 mét, lòng cô bất giác nhói đau.

Sỹ quan huấn luyện dừng bước, trừng mắt nhìn vào gáy Hình Khải một cái, mặc dù Hình Dục đã ra mặt thỉnh cầu, nhưng Hình Khải vi phạm quy định của trường, không thể tha được.

“Tôi sẽ không phạt cậu ta nữa, nhưng cơm tối chắc chắn không được ăn.” Nói xong sỹ quan huấn luyện quay đầu bỏ đi, ra lệnh cho mấy học viên nữa kéo Hình Khải quay về ký túc xá ngay.

Hình Khải thầm nghĩ, chuyện quái gì thế này? Mình đâu phải có ý định này nọ với Hình Dục, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đây là lỗi của Hình Dục, bất giác quay đầu trừng mắt lườm cô, nhưng bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng của cô, bàn tay giương nanh múa vuốt của anh chợt khựng lại, vốn định mở miệng trách mắng nhưng khi nói lại thành: “Em ra ngoài đợi anh!”, hoàn toàn giống như một mệnh lệnh. Hình Dục chau mày, cố gắng nhón chân thật cao, vẫy vẫy tay về phía nhóm người càng đi càng xa kia.

Cô rất muốn từ chối Hình Khải, nhưng nếu cô nói ra e rằng sẽ lại rước phiền phức không cần thiết vào người, vì vậy cô không nhìn theo nữa, mà đeo ba lô lên. Sau đó, phớt lờ biểu hiện tò mò, vừa quan tâm, vừa vui mừng vì thấy người khác gặp họa của những học viên khác, cô đi ra khỏi trường, bước chân thong thả bình tĩnh.

Tối mùa hè, ve kêu râm ran, tiếng côn trùng ngân nga khe khẽ nơi bụi cỏ, ánh trăng trắng bạc tưới lên bóng hình của một đôi tình nhân.