[Quyển 1] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Quyển 1 - Chương 89: Lời yêu thương của anh. Phúc lợi của fan




Khi Dạ Cô Tinh ra khỏi cổng trại giam, Vu Sâm đã bước đến đón. Sau đó hai người cùng đi về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.

“Cô chủ, có đáng tin không?” Vu Sâm thấp giọng nói, ánh mắt trầm tĩnh.

Dạ Cô Tinh gật đầu, cô mở cửa ngồi vào ghế lái: "Là một người trọng tình trọng nghĩa. Có thể dùng."

Sau đó Vu Sâm kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Dạ Cô Tinh khởi động xe. Dưới ánh trăng, chiếc Lamborghini nhanh chóng lao đi, thân hình tinh giản lướt trong đêm đen nhanh như gió.

"Tìm vài hãng truyền thông lớn, sau đó lan truyền những tư liệu đó ra bên ngoài. Cũng chuẩn bị một bản cho bên phía ủy ban kỷ luật. Về phía mạng, bảo Vương Trực chịu khó vất vả chút. Sáng mai tôi muốn nhìn thấy La Huy thân bại danh liệt..."

Trở lại căn hộ đã gần chín giờ, cô khẽ ray ray huyệt thái dương, trong mắt hiện lên chút mệt mỏi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Sau khi tắm nước nóng xong, thay bộ đồ ngủ dài tay, Dạ Cô Tinh hâm nóng ly sữa bò rồi ôm trong lòng bàn tay. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là về ban đêm sương càng dày, gió thổi qua càng thêm lạnh lẽo. Cô đang mang thai nên tuyệt đối không được chủ quan. Lúc này cô mà bị cảm lạnh hay nóng sốt thì không khác gì tự mình chuốc lấy cực khổ!

"Bé con, gần đây con thật ngoan nha..." Dạ Cô Tinh khẽ chọt bụng mình, khóe môi nở nụ cười chân thật, đầy thương yêu. Dưới ánh đèn màu cam, cô đẹp đến mức thoát tục.

"Không phải giận rồi chứ? Chiến tranh lạnh với mẹ à?”

“Con có cái gì mà phải nháo chứ? Mỗi ngày đều được ăn uống no nê, ngủ nghỉ tốt. Khi đánh nhau với người ta, trước tiên mẹ còn phải suy nghĩ đến con...”

“Con đang nhớ ai đó?”

“Ừm..."

Dạ Cô Tinh nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng sáng trong lạnh lẽo treo trên cao. Trong mắt cô thoáng hiện qua chút lo lắng mờ nhạt, chỉ thoáng qua như có như không trong giây lát lập tức biến mất. Chỉ nghe tiếng cô gái nhẹ giọng thì thầm, giống như than thở mà không phải than thở, giống như buồn phiền mà không phải buồn phiền: "Thật ra… mẹ cũng nhớ... chỉ là nhớ một chút… Ừm, chỉ một chút thôi..."

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dạ Cô Tinh không nhìn màn hình điện thoại, uể oải bấm nghe nhưng giọng điệu lại khá lạnh lùng, trong vô thức lộ ra vẻ nghiêm túc: "A lô..."

Bình thường, vào giờ này còn điện thoại cho cô chỉ có Đàm Hạo gọi đến thông báo vài việc có liên quan đến "Dạ xã".

"... A lô."

Ánh mắt Dạ Cô Tinh ngưng đọng, vội vàng lấy điện thoại xuống tập trung nhìn kỹ lại, thấy một chữ "Hoàng" nổi bật trên màn hình.

Lúc đầu Dạ Cô Tinh lưu là một dãy dấu chấm hỏi. Bởi vì cô thực sự không biết mình nên gọi An Tuyển Hoàng là gì nên không để tên. Nhưng người đàn ông này lại ở bên tai lặp đi lặp lại không ngừng: "Đổi! Đổi! Đổi đi!"

Anh còn dùng vẻ mặt kiểu "anh là ông lớn, anh có quyền quyết định" để nói với cô, Dạ Cô Tinh tức nghiến răng, nhưng người đàn ông lại vẫn luôn kiên trì. Cuối cùng, cô đành thỏa hiệp, lưu vào một dãy dấu ba chấm cho xong chuyện..

Nhưng người đàn ông có vẻ càng không hài lòng, mặt xụ xuống như lò xo bị kéo căng. Cuối cùng anh dứt khoát cầm lấy điện thoại của cô tự mình đổi tên.

Nhưng Dạ Cô Tinh vừa nhìn thấy hai chữ "anh yêu", lập tức nổi da gà cả người. Hóa ra người đàn ông này vẫn còn nhớ cách xưng hô ngày đó cô buột miệng thốt ra đây mà!

“Đổi!” Lúc này đến lượt cô là ông lớn.

Hai bên giằng co không phân thắng bại. Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chịu thua, trên màn hình mới có chữ "Hoàng" như bây giờ.

“Ngủ chưa?” Người đàn ông nặng nề nói, giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lùng vốn có giống như một khúc độc tấu trong tuyết. Nhưng Dạ Cô Tinh lại có thể nghe ra sự ấm áp và dịu dàng trong giọng nói đó. Tình cảm của người đàn ông này trước nay không cần dùng lời nói để diễn đạt.

Dạ Cô Tinh cắn môi dưới: "Chưa... còn anh thì sao?”

“Ban ngày."

Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi lúng túng, đột nhiên cảm thấy IQ của mình xuống cấp trầm trọng! Bên này và New York lệch nhau 12 múi giờ, ở bên kia bây giờ là sáng sớm. Cô lại có thể hỏi người ta: "Anh ngủ chưa?"

Rõ ràng là vừa mới thức dậy mà?

"Em đang làm gì?”

“Uống sữa.”

“Còn gì nữa không?”

“Ngắm trăng.”

“Còn gì nữa?”

“Không còn nữa.”

“Nghĩ lại."

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Người đàn ông trầm tư trong chớp mắt, sau đó nghiêm trang, thật nghiêm túc nói, gằn từng chữ một: "... Em đang nhớ anh."

Suýt nữa Dạ Cô Tinh phun ngụm sữa trong miệng ra: "Anh nói cái gì?!”

“Em đang nhớ anh.”

“Khụ khụ... anh, anh nói lại lần nữa?!”

“Em-đang-nhớ-đến-anh.” Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng có chút sung sướng, hơi đắc ý.

Mặt Dạ Cô Tinh lập tức tối sầm lại. Giọng điệu An Tuyển Hoàng rất chắc chắn, rõ ràng không phải thuận miệng nói bậy. Ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua phòng khách không buông tha bất cứ góc nào. Cô xác định không có thiết bị giám sát nào cả. Sau đó ánh mắt cô nhìn xuống bụng dưới của mình, Dạ Cô Tinh ôm trán tiếc nuối, hối hận đến mức muốn ói ra máu. Sao cô có thể quên chuyện bé con trong bụng và An Tuyển Hoàng có cảm ứng đặc biệt nhỉ!

Biết vậy chẳng làm! Biết vậy đã chẳng làm!

“Em đang nhớ đến anh.” Người đàn ông càng nói càng đắc ý.

Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên chút bực mình xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng miệng vẫn cứng rắn: "Em đâu có!”

“Em có.”

“Không có!"

"Có."

...…

"Em thật sự không có..." Phải làm sao bây giờ, cô thật muốn khóc mà. Nhớ đến một người đàn ông lại bị người đó phát hiện. Cô cũng biết thẹn thùng đấy, được chưa?!

"... Nhưng, anh có.”

“Không..." Dạ Cô Tinh sửng sốt: "Cái gì?”

“Anh có... nhớ em."

Không thể nói nên lời cảm giác bây giờ của cô là như thế nào. Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên, ngay lập tức mặt mày mờ mịt. Một cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng truyền thẳng lên não. Thậm chí cô có chút phản ứng không kịp.

Người đàn ông này, vậy mà lại nói nhớ cô sao?

Thì ra khi một người không bao giờ nói lời yêu thương, lại đột nhiên nói ra lời yêu thương, có lực sát thương mạnh mẽ như vậy!

"Ừm.. à..." Cô trả lời lung tung, rồi vội vàng cúp điện thoại. Vỗ về trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Trong đầu Dạ Cô Tinh chỉ có một suy nghĩ: lần này cô thật sự rơi vào cái bẫy tình yêu này rồi, lại còn là một cái bẫy sâu không lối thoát...

Ngoài cửa sổ, ánh trăng đang lúc sáng rỡ nhất, màn đêm tĩnh lặng.

Mà ở New York, lúc này trời sáng choang, ánh mặt trời xán lạn. An Tuyển Hoàng mím chặt đôi môi mỏng giống như lưỡi dao sắc bén nhất trên đời. Điện thoại cầm ở tay phải giơ lên hơi cứng đờ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm khó lường. Phía đối diện, đỉnh của tòa nhà Empire State cao tới trăm tầng, mặt trời đỏ rực đang từ từ nhô lên.

"Chậc chậc chậc… Thì ra vua của hắc bang cũng sẽ có lúc phải buồn rầu vì tình yêu. Thật là một màn kịch hay! Hay! Thật sự hay!" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, giống như tiếng đàn cello chậm rãi vang lên. Chỉ cần nghe giọng nói thôi đã có thể đoán được người đàn ông này đẹp trai phóng khoáng như thế nào rồi! Nhưng vào lúc này, giọng nói hay như vậy lại mang theo vài phần giễu cợt, cười trên nỗi đau của người khác, tùy tiện không kiềm chế được.

Trên chiếc giường mềm mại phía sau An Tuyển Hoàng, có một người đàn ông ngoại quốc đang nằm nghiêng. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ rực rỡ chiếu vào khuôn mặt anh ta, phác họa đường nét góc cạnh của khuôn mặt. Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, một đôi mắt màu hổ phách giống như màu của ngọc lưu ly thượng hạng, trơn bóng trong suốt, sáng long lanh.

Là kỵ sĩ cứu công chúa? Hay là độc thủ trong bóng tối? Không thể nào biết được…….

“Cút.” Âm thanh nghiêm nghị, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Người hiểu An Tuyển Hoàng đều biết, hiện tại, tâm trạng của anh đang rất không tốt.

Người nọ cũng không trốn tránh, không sợ hãi. Thậm chí ý trêu tức trong đôi mắt màu hổ phách lại càng sâu, nhếch mép cười, khóe môi mang theo một chút cố chấp, hứng thú trêu chọc tiếp: “Ái chà! Đây là……. thẹn quá hóa giận? Bị con gái tắt máy trước, cũng không thể trút giận lên tôi nha! Không thể giận cá chém lên cái thớt là tôi đâu nnha?”

“Mười giây. Cút”

Người đàn ông kinh ngạc, biết anh ta đã chạm tới giới hạn, nên ngượng ngùng thu lại ý cười. Ho khan hai tiếng, ngồi thẳng lên, sắc mặt cũng đột nhiên nghiêm túc. Trong phút chốc, từ trên người anh ta đột nhiên bùng nổ một uy lực của người có địa vị cao quý. Nhưng An Tuyển Hoàng nhìn thấy cũng không hề chớp mắt cái nào.

“Súng máy Gatling M234, Browning M2, Avenger GAU-8A, chiến hạm DR. Mỗi loại một trăm nghìn chiếc. Còn có năm mươi nghìn khẩu AK760 loại mới nhất, Chiến Phủ chúng tôi giao hàng đúng hạn, nhà họ An có phải nên thực hiện lời hứa rồi không?”

“5%.”

Người đàn ông đột nhiên xù lông, trừng lớn hai mắt: “Đã nói rõ ràng là 10%.”

“Không có Hạt nhân-780”. An Tuyển Hoàng cũng không quay đầu lại, giống như vương giả một phương.

Người đàn ông đang ngồi trên chiếc giường mềm mại đột nhiên nhảy dựng lên, giống như phát cuồng: “Anh cho là kiếm được hàng loạt hạt nhân dễ dàng như vậy sao? Chiến Phủ nghiên cứu suốt ba mươi năm cũng chưa thấy được chút kết quả nào. Anh… anh lại đòi tôi Hạt nhân-780?”

“Nhưng sự thật, vẫn là không có.”

Chử Vưu cảm thấy giống như là sét đánh ngang tai. Lúc trước khi hai người đàm phán, phòng thí nghiệm ở bên kia đang chuẩn bị làm đến bước thí nghiệm cuối cùng. Chỉ cần thành công, loại súng có lực sát thương có thể so với vũ khí hạt nhân mini sẽ ra đời. Mấy lão già kia nói chắc chắn không có chút sai sót nào, sau đó anh ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói với An Tuyển Hoàng. Không ngờ tên này đột nhiên ngỏ ý, cuộc giao dịch lần này sẽ nhượng lại 10% lợi nhuận. Làm anh ta còn tưởng rằng tên này đột nhiên tìm lại được lương tâm rồi, không ngờ là nhắm tới loạt súng hạt nhân kia.

Bây giờ thí nghiệm thất bại, tên này lại trở mặt, trực tiếp từ 7% lúc trước giảm xuống còn 5%, 10% cái mẹ gì! Ngay cả bóng dáng cũng không thấy!

Anh ta không quản ngàn dặm, lặn lội đường xa chuyển hàng từ Nga đến New York. Chử Vưu cảm thấy mình thật sự là làm việc không công, dốc hết tâm huyết. Không ngờ lại bị tên này bóc lột như vậy, thật sự là lỗ vốn! Lỗ vốn! Chử Vưu khẽ cắn môi: “8%.”

“4%.”

“Anh!”

Mẹ nó! An Tuyển Hoàng, coi như anh giỏi! Sau này đừng để anh ta có cơ hội…… Đợi chút!

Mắt Chử Vưu lóe sáng, cơ hội không phải ở ngay trước mắt sao? Anh ta cười gian, người vừa rồi còn đang nổi trận lôi đình đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt sâu xa: “Tôi đoán, bây giờ anh nhất định rất phiền não. Tại sao cô gái kia lại cúp điện thoại của anh? Cô ấy giận? Hay không vui?”

An Tuyển Hoàng khẽ nhướn mày, đôi mắt đen sâu thẳm, đáy mắt mơ hồ có thể thấy được một chút nghi hoặc.

Chử Vưu thấy thế, thoáng chốc vui vẻ, đúng là đánh rắn đánh bảy tấc, có hy vọng!

“Muốn biết nguyên nhân không?”Lần đầu tiên Chử Vưu cảm thấy bản thân có tố chất làm một tên buôn người.

An tuyển Hoàng xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía anh ta, lạnh lùng nói: “Nói.”

Chử Vưu thong dong nằm dựa vào thành giường, vươn vai một cái, đắc thắng vui sướng nói: “7%.”

Anh ta thật sự cũng không dám hét giá tận trên trời, không dám nghĩ đến 10%, nhưng mà ít nhất vẫn phải giữ được 7% như lúc trước!

An Tuyển Hoàng chính là một con quỷ hút máu. Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cách bóc lột anh ta!

“Chốt đơn.”

“Hả?” Dễ dàng như vậy sao? Chử Vưu cảm thấy bản thân mình nghe lầm, khẽ ngoáy ngoáy lỗ tai, phát hiện tai mình rất sạch sẽ.

“Nói.”

“Người anh em à, anh không phải thật sự vì một cô gái đấy chứ?” Chử Vưu cảm thấy đây là một chuyện lớn! Một người lạnh lùng như An Tuyển Hoàng lại có thể rầu rĩ không vui chỉ vì một lần bị cúp điện thoại, chỉ vì biết được nguyên nhân thôi mà có thể nhượng bộ lớn như vậy?!

Phải biết rằng, tuy là 5% và 7% chỉ cách nhau có hai số đếm, nhưng cũng là một khoản lớn trên trăm triệu chứ không ít.

Anh ta lại cứ thế mà….. đồng ý luôn sao?

Thấy sắc mặt An Tuyển Hoàng ngày càng u ám, Chử Vưu biết nếu hôm nay anh ta không nói ra được nguyên nhân thì đừng nói là 7%, cho dù là 5% cũng không lấy được, nên vội vàng mở miệng: “Còn có thể là vì sao? Con gái nhà người ta thẹn thùng thôi!”

Đồ ngốc! Đã rõ ràng như vậy mà còn nhìn không ra, quả nhiên là EQ thấp. Anh ta liếc mắt nhìn về nơi nào đó, tên này không phải vẫn còn chưa ‘bóc tem’ đấy chứ…..

An Tuyển Hoàng lại đột nhiên sửng sốt, đáy mắt hiện lên sự lo lắng, thì ra…. cô ấy xấu hổ….

Chử Vưu thấy thế, cứ như phát hiện ra thế giới mới.

Tên… tên này không phải thật sự rơi vào bể tình rồi đó chứ? Anh ta cảm thấy cả thế giới này đều huyền ảo…..

Giống như nhìn thấy một con mãnh hổ đang nhẹ nhàng ngửi một đóa hoa tường vi……..

Nói đến đầu bên kia, Dạ Cô Tinh vừa ngủ một giấc thật ngon, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Chiên một quả trứng, nướng một phần bánh mì, lại hâm nóng một ly sữa. Cô ngồi ở trước bàn ăn, ăn từ từ, động tác thật tao nhã.

Gió thổi qua cửa sổ, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng lành lạnh của bùn đất. Thì ra, đêm hôm qua đã có một trận mưa lớn.

Một cơn mưa thu, làm không khí lạnh hẳn. Mùa đông đang dần đến.

Thế giới trong TV thì không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Vẫn khí thế ngất trời, xu hướng ồn ào sôi sục, tiếng ồn khắp nơi như trước.

Sáng sớm hôm nay, mấy nhà truyền thông lớn có uy tín trong nước tranh nhau đưa cùng một tin tức làm cả xã hội bùng nổ. Cục trưởng tổng cục điện ảnh La Huy, giữ chức 10 năm, bị nghi ngờ nhận hối lộ, số tiền lên đến hàng triệu đô la Mỹ! Đời sống cá nhân thối nát, nghi ngờ áp dụng quy tắc ngầm với các nữ minh tinh, dụ dỗ cưỡng bức cô gái tuổi vị thành niên. Điều tra thêm nữa lại phát hiện, ông ta còn tham ô công quỹ, lợi dụng tin tức nội bộ, thao túng thị trường chứng khoán, kiếm một khoản lợi kếch xù.

Tin tức vừa đưa lên, toàn xã hội khiếp sợ, nhân dân trong nước bùng nổ. Quần chúng xúc động, yêu cầu điều tra rõ ràng, nghiêm khắc!

Đúng 10 giờ sáng, phiên tòa sơ thẩm phán xử phó cục trưởng tổng cục điện ảnh Kha Khánh Sơn được mở ra. Ai ngờ phiên tòa chưa mở được 10 phút, Kha Khánh Sơn đã khóc lóc thảm thiết, kêu to rằng ông bị vu oan hãm hại. Thái độ thay đổi cực nhanh, khẩn xin quan tòa cho ông ta được có quyền tự trần thuật trước pháp đình.

Bồi thẩm đoàn bàn bạc xong, cảm thấy chuyện này có liên quan rộng rãi. Có một vị bồi thẩm viên trong đó yêu cầu truyền thông tiến hành tham gia giám sát.

Mười phút sau, công chứng viên có mặt, truyền thông cũng nghe được tin tức chạy tới. Cho nên, lời trần thuật của Kha Khánh Sơn được truyền hình trực tiếp trước mặt người xem cả nước.

Ông ta nói rõ những năm gần đây đã tận tụy với công việc như thế nào, giữ khuôn phép ra sao, lại bị cục trưởng La lấy vợ con ra uy hiếp, ép ông ta một mình gánh hết tội lỗi. Lập tức, toàn dân xôn xao, nói đây là án oan, làn sóng đòi phanh phui vụ La Huy lại càng ngày càng cao.

Vào khoảng 12 giờ trưa, La Huy đã bị cấp trên đưa đi tiếp nhận điều tra. Kha Khánh Sơn được tuyên trắng án và thả về.

Xã hội lại thêm tin chấn động, nhưng giới giải trí cũng không yên ổn.

Tạp chí "Thuần Ngu thời thượng" tổ chức họp báo vào lúc 11 giờ sáng, và thông báo rằng "Thuần Ngu thời thượng" đã được đổi tên thành "Thế Kỷ Phong Thượng". Cố Mộng, biên tập của tạp chí "ZARK", kiêm nhiệm vị trí tổng biên tập và sở hữu trọn đời 5% cổ phần của "Thế Kỷ Phong Thượng".

"Thuần Ngu tuần san" sửa thành "Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng", chuyên về các bản tin giải trí, mỗi tuần ra một số, còn số đặc biệt sẽ ra vào giữa năm.

"Phỏng vấn ngôi sao" sửa thành "Quỹ đạo ngôi sao", chuyên về các cuộc phỏng vấn với những người nổi tiếng được yêu thích, nửa tháng ra một số.

"ZARK" sẽ đổi thành một phiên bản hoàn toàn mới, chuyên nghiệp hơn, thời thượng hơn và đi trước thời đại.

Toàn bộ buổi họp báo do Vương Trực chủ trì. Sau khi lễ bàn giao hoàn thành, Cố Mộng đích thân thông báo sẽ mời đoàn làm phim "Bầu trời thành phố" làm khách mời phỏng vấn trong số đầu tiên của "Quỹ đạo ngôi sao".

Nhân vật trang bìa ở số đầu tiên của "ZARK" sau khi chỉnh sửa là ‘Áo Tím’, một mình độc chiếm!

"Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng" sẽ đưa toàn bộ quá trình của "Bầu trời thành phố" cho một đoàn làm phim bí mật xử lí, và sẽ là bên thông báo về tiến độ của đoàn làm phim!

Giới truyền thông ngạc nhiên, cư dân mạng sôi trào.

Với tình hình hiện tại, dường như "Thế Kỷ Phong Thượng" đã kết nối được với đoàn làm phim "Bầu trời thành phố" để hỗ trợ lẫn nhau. "Bầu trời thành phố" giúp "Thế Kỷ Phong Thượng" mở màn. "Thế Kỷ Phong Thượng" lại giúp "Bầu trời thành phố" truyền bá, quảng cáo.

Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Mà hiện giờ được lợi nhất chính là những người hâm mộ "Bầu trời thành phố" và nhóm fan của ‘Áo Tím’ hiện đang ngồi hóng trước màn hình.

Woa ha ha: "Nữ thần được lên trang bìa ‘ZARK’?!!!"

Ông anh sắc bén: "Còn có đoàn làm phim thần bí độc nhất vô nhị đến thăm quá trình quay?!!!"

Tiểu tiểu giang hồ loạn: "Đi! Chị em mình xếp hàng đi mua tạp chí! Đi không?”

“Đi!”

“Đi!”

“Phải đi chứ lị!"

...…

Vào khoảng 2 giờ 30 phút chiều, weibo có tích xanh của ‘Áo Tím’ được lập, weibo tên là… Cô Tinh.

Giới thiệu tên thân mật: ‘Áo Tím’, nữ diễn viên đóng vai Tiêu Tinh trong "Bầu trời thành phố".

Bên dưới có giới thiệu vắn tắt: Dạ Cô Tinh, 21 tuổi, học đại học ở… Lúc này mọi người mới giật mình kinh ngạc, hóa ra tên thật của ‘Áo Tím’ chính là.... Dạ Cô Tinh.

Ngôi sao trong đêm lạnh, lặng lẽ, như những ngôi sao nhỏ phát sáng rực rỡ. Dù chỉ là một ngọn lửa nho nhỏ cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ lớn. Đột nhiên, những fan của ‘Áo Tím’ kéo đến, số lượng người bấm follow lập tức tăng vọt lên đến hàng chục triệu. Dạ Huy Nguyệt cầm ipad nhìn con số trong cột lượng người theo dõi tăng vọt, hơi sững sờ nhìn màn hình, rồi lại nhìn chị gái, nuốt nước bọt. Như này… là… nổi tiếng rồi?

"Tiểu Dạ? Tiểu Dạ?" Tào Quân khẽ lay bả vai cậu, chẳng lẽ tên nhóc này ngốc luôn rồi à?

"Hả? À dạ… thầy Tào."

Tào Quân uống xong ngụm nước, cúi đầu nhìn màn hình iPad, nhướng mày: "Giúp chị cậu tạo Weibo à?"

Dạ Huy Nguyệt gật đầu: "Vâng ạ! Đúng rồi, thầy Tào, nghe nói thầy làm về nghệ thuật thị giác. Vậy thầy có thể giúp tôi xem bức ảnh nào trong số này ổn chút, để dùng làm hình đại diện được không?" Nói xong ngón tay cậu lướt lướt vài cái, trên màn hình xuất hiện vài bức ảnh, tất cả đều do chính tay cậu chụp.

Tào Quân bĩu môi, ghét bỏ nhìn lướt qua các bức ảnh, dường như rất khó coi, nhanh chóng rời mắt đi.

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Sau hơn nửa tháng làm việc chung với nhau, Dạ Huy Nguyệt và cả trăm người trong đoàn làm phim đã khá thân thiết, tự nhiên với nhau hơn. Tào Quân cũng vậy, từ sau khi cả hai cùng nhau ăn tối, tình cảm đã đột nhiên phát triển vượt bậc!

"Ảnh này ai chụp vậy?”

“Là tôi á.”

“Khụ khụ khụ… Thô thiển! Thật sự quá thô!" Vừa nghe đó là do Dạ Huy Nguyệt chụp, Tào Quân đã không hề nể mặt, thẳng thắn chê bai. Vì thằng nhóc này có năng lực chịu đựng rất lớn!

Quả nhiên…

Dạ Huy Nguyệt không hề biểu hiện ra chút nổi giận hay bất mãn nào, chỉ gãi đầu, bồn chồn: "Vậy phải chụp như thế nào?"

Tào Quân âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh đẹp trong trường quay. Dạ Cô Tinh ngày càng chuyên nghiệp hơn, thành tựu trong tương lai của hai chị em nhà này nhất định không thể khinh thường…

Một người trầm lặng như nước, nhìn cái đã hiểu thấu. Một người tâm tư nhạy bén, giảo hoạt, không đơn giản! Đều không hề tầm thường!

Dạ Huy Nguyệt mỉm cười: "Thầy Tào, có thể chỉ giúp tôi với được không?"

Đôi mắt của Tào Quân sáng lên, đột nhiên như thể tìm thấy một người bạn tri kỷ. Ông đặt cốc nước xuống và chạy vào phòng của đạo diễn, cầm chiếc máy ảnh bảo bối của mình qua, vẻ mặt phấn khích, ánh mắt sáng ngời, khoe khoang trước mặt Dạ Huy Nguyệt: "Tự xem đi."

Sau đó, không ngoài dự đoán nghe thấy Dạ Huy Nguyệt hít sâu một cái, ông đắc ý nhướng mày: "Thế nào? Đẹp chứ...”

“Ồ! Thầy chụp ảnh chị của tôi??" Nhưng mà quả thực chụp đẹp hơn cậu rất nhiều...

"Khụ khụ khụ…" Tào Quân suýt nữa bị sặc, mặt lập tức đen xì: "Đó không phải điều quan trọng! Cậu nhìn xem, còn chụp nhiều lắm! Tấm này, tấm này, còn có tấm này nữa…"

Dạ Huy Nguyệt vuốt cằm, gật đầu cảm thán: "Quả thật rất đẹp…"

Sắc mặt Tào Quân vui vẻ, kỹ thuật chụp hình của ông ta chính là cấp bậc chuyên nghiệp tuyệt đối.

Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt đột nhiên nói như vả vào mặt: "Đó là vì chị tôi xinh đẹp!"

Tào Quân đang tươi cười đột nhiên cứng đờ. Được rồi, ông thừa nhận, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng.

"Khụ khụ… Đều đẹp, đều đẹp… "

Nhưng không phải cũng có kỹ thuật chụp hình cao siêu của ông ta sao? Có ai muốn xóa bỏ công lao của mình chứ! Hừ! Thằng nhóc thối tha!

Vào buổi chiều, khi đám đông fan hâm mộ ‘Áo Tím’ đang hồi hộp tìm hiểu tên thật của nữ thần, một làn sóng phúc lợi khác lại ập đến!

‘Áo Tím’ đã đăng một bức ảnh tuyệt đẹp của đoàn làm phim "Bầu trời thành phố" và ngay lập tức làm thỏa mãn con mắt các fan hâm mộ.

Trong ảnh, ‘Áo Tím’ mặc váy ca rô áo sơ mi trắng, chân đi một đôi giày da Martin. Tóc buộc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng. Đôi mắt đen láy sáng như sao trên trời, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười, một làn gió nhẹ thổi bay làn váy. Trên gương mặt là hơi thở trẻ trung nồng nàn. Ánh mắt nhìn mọi người hơi mơ hồ, mông lung, gợi lại bao kỷ niệm về một thời thanh xuân tươi đẹp, ngây ngô.

Nhưng rung động còn nhiều hơn thế nữa.

Người phụ nữ tao nhã đeo tai nghe ngồi trước micro phát thanh, khẽ mỉm cười, yên lặng lắng nghe. Tựa như đồng hồ đang ngừng chạy, năm tháng yên bình lặng lẽ. Một cô gái đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, trau chuốt của tháng năm. Giữa hai hàng lông mày bắt đầu nhìn thấy vẻ trưởng thành, không còn vô tư như trước. Nhưng vẫn không mất đi sự chân thật, cả người tràn ngập ấm áp, dường như có thể xoa dịu những trái tim bị tổn thương.

Nhưng bức ảnh cuối cùng mới thực sự làm cho người ta kinh ngạc. Trong căn phòng trống trải và lộng lẫy, cô gái thu mình lại như một quả bóng nhỏ, vùi đầu trong vòng tay. Mặc một chiếc váy liền mỏng màu xanh lam, dây váy vì động tác của cô làm cho khẽ trượt xuống, lộ ra tấm lưng ngọc bích như nhung mịn, sáng ngời, trắng như sứ không tỳ vết.

Cái sự bi thương, bất lực, thẫn thờ đó tạo cảm giác như bị kim đâm làm nhói lòng người xem!

Mức độ kỳ vọng của mọi người dành cho "Bầu trời thành phố" đã nâng lên một tầm cao mới với sự xuất hiện của bộ ảnh tuyệt vời này, gần bằng với bộ phim "Sống sót trên cánh đồng hoang" do Tần Tuấn đã lên kế hoạch nhiều năm rồi!

Mà lúc này, ở studio "Bầu trời thành phố", theo Vương Thạch phát ra một tiếng... Cạch!

Xung quanh bất ngờ vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt: "Chúc mừng Cô Tinh đã quay xong!"

Tiêu Mộ Lương tiến lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Nhưng chỉ có mỗi động tác cho có thôi, giữa hai người còn để lại một khoảng trống lớn. Giọng nam trầm thấp, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Chúc mừng em, Tử Tử..."

Sau đó đột nhiên lùi lại, quay người bỏ đi.

Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là sững sờ, tiếp theo cười khổ. Hoá ra anh đã sớm phát hiện......

Đúng vậy, mặc dù ngoại hình và tính cách đã thay đổi, nhưng khi hai người diễn chung với nhau, sự ăn ý tựa như đã hợp tác nhiều năm, không thể lừa được người khác.

Khi bang Hải Long bị giải tán, bác sĩ riêng Hà Thủy Quang vẫn ở lại, và giờ ông ta trở thành bác sĩ chuyên dụng cho tổ chức Ám Dạ. Cơ thể của Tiêu Mộ Lương tàn tạ, dạ dày và phổi của anh ta bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Dạ Cô Tinh đặt gánh nặng điều trị cho Tiêu Mộ Lương lên vai Hà Thủy Quang. Đây có thể coi là một kiểu giám sát trá hình. Đánh giá từ những thông tin mà Hà Thủy Quang gửi cho, có thể thấy thái độ của Tiêu Mộ Lương thực sự đã thay đổi đáng kể. Lúc bắt đầu, anh ta từ chối điều trị và phục hồi, bây giờ, mỗi tuần một lần đều tới phòng khám của Hà Thủy Quang đúng giờ hẹn. Có vẻ như tất cả những tổn thương trong quá khứ đã dần phai mờ sau cái chết của Chu Lâm.

Tiêu Mộ Lương là nuối tiếc của cô ở kiếp trước. Kiếp này, cô hy vọng có thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc.

Nhanh chóng gấp gáp, toàn bộ đoàn phim gia tăng tốc độ làm việc. Cuối cùng, tất cả các cảnh quay của Tiêu Tinh cũng đã hoàn thành trong hôm nay. Ngoài vai nam phụ Thẩm Thác do Tôn Uy đóng. Cô là người hoàn thành tất cả cảnh quay đầu tiên. Bên phía Đàm Hạo xảy ra chuyện lớn, cô phải đích thân đi về phía nam một chuyến. Nhưng trước khi đi còn phải gặp một người...

Đây là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp trực thuộc tổ chức Ám Dạ, có tính bảo mật rất cao.

Hàng loạt đình các cổ kính, phòng ốc hoa lệ, tràn ngập hơi thở mang phong cách cổ xưa. Tiếng nước róc rách, tùng xanh bách biếc, không gian thoải mái, dễ chịu.

Nội thất sáng sủa sạch sẽ, gió lùa qua sảnh chính mang theo cảm giác cao quý. Bức bình phong cực lớn chia không gian bên trong phòng thành hai phần, tạo cảm giác thần bí, ảo diệu, kín đáo.

Đúng lúc này, cửa phòng khẽ bị đẩy ra, giọng nói trầm ổn của Vu Sâm nhàn nhạt vọng vào trong phòng: "Cục trưởng Kha, mời."

Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh khẽ nhếch lên, đến rồi...

Thành thật mà nói, Kha Khánh Sơn nghĩ rằng tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay thật khó tin. Ông ta thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải đang mơ hay không!

Khoảnh khắc đồng ý gánh tội thay La Huy, ông ta đã nghĩ mình chắc hẳn sẽ phải chết. Nhưng vì vợ con, ông ta không có lựa chọn nào khác.

Thế nhưng đêm qua, khi người đàn ông kia đến nói điều đó trước mặt ông một câu... nhẫn nhịn cũng không thể được yên ổn đâu, ông ta như bị sét đánh ngang tai.

Đúng vậy! Cho dù ông ta có dốc hết sức ôm tất cả tội lỗi, cam tâm tình nguyện trở thành người gánh tội thay, thì La Huy sẽ thật sự bỏ qua cho Thư Mẫn và Hiểu Yến sao?

Không! Ông ta sẽ không! Ông ta sẽ hoài nghi liệu rằng ông có giấu đi chứng cứ phạm tội của ông ta hay không. Thậm chí còn có thể có ý định giết cả mẹ con Thư Mẫn!

Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Kha Khánh Sơn tự cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ông ta làm như vậy không phải là cứu vợ con mình, mà chính là đẩy vợ con mình vào chỗ chết!

Một khi tòa án kết tội ông ta, La Huy sẽ thành công thoát thân, hai mẹ con Thư Mẫn chắc hẳn sẽ..…

Tay chân ông lập tức cảm thấy lạnh buốt... May mà mọi chuyện vẫn còn kịp! Cho dù có chết, ông cũng muốn kéo La Huy theo, để giải tỏa nỗi lo về sau cho vợ con mình!

Không thể không nói, Kha Khánh Sơn có thể suy nghĩ cẩn thận tất cả, một chút đã nghĩ thông. Đồng thời trong phiên toà ngày hôm nay, hành động đột nhiên trở nên quả quyết. Điều này chứng minh ông ta là một người vô cùng quyết đoán!

Không dây dưa lằng nhằng, hành động quả quyết và có phong cách làm việc chăm chỉ liều lĩnh. Điều đó làm cho Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu.

Mới ngắn ngủi không đến một ngày, La Huy ngã ngựa, mà ông lại được thả tự do trước toà. Đồng thời cấp trên vì trấn an ông, đã mơ hồ tiết lộ muốn giao vị trí cục trưởng này cho ông.

Kha Khánh Sơn cảm thấy tình thế thay đổi có chút nhanh đến bất ngờ. Nhớ tới người đàn ông mặc đồ đen đêm qua. Cậu ta thực ra là ai? Tất cả có liên quan tới người này không? Cậu ta cứu ông vì có mục đích gì? Tất cả những điều này giống như một đám sương mù, vây kín ông ở một chỗ, khiến tròng lòng ông bất an.

Nhưng đúng vào buổi chiều, sau khi ông được thả, một nhóm người mặc đồ đen đã “mời” ông đến nơi này. Liệu mọi bí ẩn có được giải đáp?

Kha Khánh Sơn đi đến phía sau tấm bình phong. Đầu tiên một chữ "Thiện" như rồng bay phượng múa đập vào mắt. Sau đó ánh mắt ông thoáng di chuyển, thế nhưng lại thấy một người cô gái trẻ đang ngồi khoanh chân.

Khi nhận ra có người tới, cô gái cũng không có ngước mắt lên, mà chỉ dùng nước nóng rửa sạch bộ ấm chén rồi đặt lên trên bàn trà trước mặt. Cô đặt bình trong tay xuống, thấy có hơi nước bốc lên từ miệng bình, thế này gọi là… ngọc hồ hàm yên.

Sau đó, động tác lưu loát chọn lựa lá trà, nhìn thân lá trà rất đẹp và màu sắc tươi tắn. Là một người yêu trà và rất biết thưởng trà, Kha Khánh Sơn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó chính là Bích Loa Xuân hảo hạng.

Động tác của cô gái thư thái, lưu loát sinh động như nước chảy hoa trôi. Mọi chuyển động đều toát lên sự thản nhiên, tao nhã.

Pha trà xong, cô gái cầm lấy chén trà đặt sang vị trí đối diện. Nước trong xanh, hương trà tràn ngập, sau đó lông mày hơi giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Cục trưởng Kha, mời ngồi. Nghe nói ông cũng là một người thích trà. Hay là thưởng thức một chút, xem những kỹ năng vụng về này có vừa mắt hay không?"

Giọng nói của cô trong trẻo như nước suối trong khe núi, lại như tiếng ngọc bội tinh tế mà không chối tai, không có gợn sóng.

Kha Khánh Sơn thuận theo lời cô nói mà ngồi xuống. Mấy năm làm quan chức đã tôi luyện ông, giúp ông có thể lập tức bình tĩnh lại trong bầu không khí xa lạ có chút kỳ quái này. Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Trà ngon."

Dạ Cô Tinh lộ vẻ tán thưởng: "Cục trưởng Kha là người thông minh, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng thêm nữa, vậy chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề."

Sắc mặt Kha Khánh Sơn khẽ run, đặt chén trà xuống, nặng nề nói: "Mời.”

“Được. Tôi dốc nhiều sức lực, thậm chí không tiếc kéo La Huy ngã ngựa, cứu ông ra khỏi ngục tù. Đương nhiên không phải là do có lòng tốt. Tôi tin tưởng trong lòng cục trưởng Kha cũng rõ ràng, đương nhiên tôi cũng có mục đích của mình!"

Quả nhiên, ông ta đoán không sai! Chỉ là không ngờ sẽ là một cô gái trẻ như vậy, tầm tuổi chỉ tương đương con gái mình...

“Cô muốn cái gì?” Mà ông ta cũng không dám xem cô như một cô gái bình thường. Khí chất như thế này này, còn có dã tâm ẩn hiện trong ánh mắt, đều tỏ rõ cái sự không tầm thường của cô! Ông ta không thể không chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng chiến đấu!