Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng

Chương 35: Tình địch rút lui




Hậu kỳ chế tác [ ấm xuân ] đã hoàn chỉnh, bước đầu tham gia vào các hoạt động khởi chiếu. Dựa vào kịch bản hấp dẫn, chế tác hoàn mỹ, dàn diễn viên hùng hậu cùng đội ngũ nhân viên có kinh nghiệm, đặc biệt Lưu Bán Nông nổi tiếng là Ma Vương có gu độc đáo trong phương diện điện ảnh, tất cả tiềm lực hợp sức dễ dàng đưa [ ấm xuân ] lên vị trí đầu bảng xếp hạng doanh thu phòng vé.

[ ấm xuân ] thành công lớn, thậm chí còn thành công vang dội hơn cả đời trước, tiếng tăm trong giới điện ảnh không tầm thường đồng thời cũng nâng đỡ tên tuổi rất nhiều người, Cố Sênh Sênh cũng nhờ vai diễn kinh diễm trong bộ phim mà nổi tiếng chỉ sau một đêm, thu được vô số lời khen ngợi của người trong và ngoài giới, sức nóng và mức độ quan tâm lấn át cả nữ chính Linh Lung của Lương Trang.

Golden Bear Award mỗi năm một lần sắp khai mạc, người trong giới đã bắt đầu râm rang đồn đại Cố Sênh Sênh có khả năng đạt giải ưu ái. [ ấm xuân ] hot, Cố Sênh Sênh đã biết trước, nhưng cô không ngờ cụm từ “ nổi tiếng sau một đêm” trong giới điện ảnh sẽ phát sinh trên người mình.

Lại nói tiếp toàn bộ việc này giống như một giấc mơ vậy, thuận lợi đến bất ngờ, nhưng loại may mắn này ngược lại khiến Cố Sênh Sênh thấy không thực, mọi người thường nói “leo càng cao ngã càng đau”, có lẽ sẽ có báo ứng lên sự nghiệp, có lẽ là chuyện tình cảm hoặc gia đình, cô cứ luôn cảm giác giây tiếp theo sẽ rơi vào vòng lốc xoáy sau đó toàn bộ sự vật sự việc đều khôi phục lại nguyên dạng vốn có.

Cô đã sớm nhận được thư mời từ ban tổ chức Golden Bear Award, phong thư hồng nhạt xinh xắn, phía trên là hoa văn màu vàng gold kiểu phục cổ, hơi lay động mùi hương dịu nhẹ từ phong thư sẽ thoang thoảng.

Cố Sênh Sênh là người phát ngôn dolace&dolace, nếu tham dự lễ trao giải lớn như thế này, bên công ty sao nỡ bỏ lỡ cơ hội quảng bá hình ảnh tốt đến vậy. Sao khi nhận được tin, lập tức cử nhân viên thiết kế bay đến thành phố E, làm việc suốt đêm không ngừng nghỉ chỉ vì muốn làm một bộ lễ phục dạ hội theo chỉ thị hợp với dáng vóc Cố Sênh Sênh nhất.

Cô không nhìn thành phẩm, thế nhưng chỉ bằng cái vị thiết kế giày vò cô tới lui lâu như vậy hẳn là sẽ khiến cô nổi bần bật nhất đêm trao giải cho mà xem, nhưng trước khi đó, cô còn phải tham gia một buổi tiệc khác – sinh nhật Tiết Nhu.

Cô không biết Tiết Nhu bị chạm mạch chỗ nào mà mời cô nữa, theo lý thuyết hai người không thân quen, chưa kể còn là tình địch của nhau, mắt không thấy tâm không phiền nếu không muốn nói đó là biện pháp tốt nhất?

Cố Sênh Sênh vốn định tới giờ rồi tìm lý do từ chối khỏi đi, nhưng mà Tiết Nhu không để cô có cơ hội cự tuyệt, chưa tới giờ, Đường Tầm đã đến dưới lầu đón đầu cô, mặc dù trăm ngàn lần không tình nguyện cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thay quần áo tham dự, bởi vì cô biết, Đường Tầm cái gả này luôn muốn che chở cho Tiết Nhu một chữ cũng không cho người khác xúc phạm đến cô ấy nữa là.

Cố Sênh Sênh ngồi ở hàng ghế sau nhìn qua chiếc gương nhỏ trang điểm, bởi vì đi ra ngoài quá gấp đến nước miếng cũng chưa kịp nuốt xuống, đôi môi có hơi thiếu nước, màu son lên không đều, cô dùng đầu lưỡi liếm liếm thấm ướt môi.Đường Tầm từ trong kính chiếu hậu nhìn Cố Sênh Sênh, hỏi:“Đây là loại gì?”

Cố Sênh Sênh sửng sốt một chút mới ý thức được anh hỏi son môi, cười nói:“Cái này anh cũng nghiên cứu hả? Thật không hổ danh sống giữa rừng hoa nha.”

Đường Tầm trong kính chiếu hậu nhìn Cố Sênh Sênh trưng bản mặt muốn ăn đòn liếc một cái, mặc kệ cô, cô đậy nắp son lại, nghiêm túc nói,“Nhã Thi Lan số 320.”

Loại son này còn có cái tên tượng thanh khác rất êm dịu, Diệu Tiện Tinh Linh, Cố Sênh Sênh thích nhất mỗi lần thoa son liền nghe tiếng chuỗi chuông va vào nhau giòn vang.

Đường Tầm cười cười, nói:“Rất hợp với cô.”

Xe chạy vào đường cao tốc, chung quanh vắng vẻ hơn nhiều, Cố Sênh Sênh mở cửa kính xe, gió ào ạt nhảy vào, táp vào mặt cô đến phát ngố, nhanh chóng đẩy cửa kính xe lên.

Cố Sênh Sênh hỏi:“Phó Thanh đâu rồi? Sao anh ấy chưa đến?”

Đường Tầm thấy bộ dáng của cô, nhịn không được ghẹo,“Sao đây, sợ cậu ta chạy tới chỗ người khác à?”

Cố Sênh Sênh bị anh đâm trúng chỗ đau, lập tức nổi quạu, hung dữ nói:“Anh thôi đi, Phó Thanh nếu chạy tới chỗ ai, đau buồn cũng không chỉ có mình tôi, anh dám nói không có đi?”

Không phải sao, nếu Phó Thanh ở cạnh Tiết Nhu, Đường Tầm còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Đã sớm về nhà cắn góc chăn rồi ấy chứ......

Cố Sênh Sênh có chút giận dỗi, hướng về phía Đường Tầm nói:“Đường Tầm à, tôi có thể không đi được không, anh nghĩ xem, sinh nhật Tiết Nhu, tình địch tham dự không phải rất kỳ cục sao.”

Đường Tầm đột nhiên lộ ra một nụ cười bí hiểm, Cố Sênh Sênh đột nhiên lạnh sóng lưng, hỏi tự nhiên anh cười là có ý gì, anh lại không hé nửa lời.

Cố Sênh Sênh khẽ cắn môi, bắt đầu chơi xấu, đưa tay chọc lét Đường Tầm, anh giật mình, thiếu chút nữa bỏ ghế lái nhảy dựng lên, quát:“Để tôi ngồi yên nào! Tin tôi bỏ cô lại đây không hả!”

Đường Tầm cũng không nổi giận thật, trong lòng hai người đều biết rõ, Cố Sênh Sênh lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, lẩm bẩm nói:“Bỏ lại thì bỏ lại đi, ông trời ơi, thời này quả thực khó sống quá à! Phó Thanh ơi, anh không biết đâu, Đường Tầm ổng luôn khi dễ em, em hiền lành quá mà, căn bản không có khả năng đáp trả chỉ có thể nhịn nhục bị ổng ăn hiếp! anh xem ổng có chuyện mà giấu không chịu nói em biết kìa, chỉ gạt một mình em à, tội nghiệp em.....”

Cố Sênh Sênh vừa nói vừa vỗ đùi, hình tượng này miễn bàn buồn cười cỡ nào, muốn so da mặt dày sợ rẳng chẳng ai bì kịp với cô, cô học vẻ nham nhở này đạt đến đỉnh cao thượng thừa rồi, Đường Tầm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nói:“im đi!”

Cố Sênh Sênh lập tức ngậm miệng, anh cho rằng cô rất thích nói một hơi dài sến súa như vậy sao? Suy nghĩ từ ngữ cũng mệt lắm chứ bộ, cô câu lên khóe miệng nhìn về phía Đường Tầm, lấy tư thái người chiến thắng nói:“Nói mau, không thì tôi tiếp tục nha.”

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, Đường Tầm tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố Sênh Sênh, nói:“Vốn định cho cô một bất ngờ vui vẻ, thật sự không biết thú vị là gì.”Cố Sênh Sênh chống nạnh, mặt lộ vẻ hung ác,“Nói mau, lắm điều vô nghĩa chi vậy!”

Như là nghĩ tới cái gì, Đường Tầm cười sáng lạn dị thường,“Tiểu Nhu ngày hôm qua tâm sự với tôi, cô nói cô quyết định buông tay Phó Thanh, Sênh Sênh, cô nói xem có phải tôi có cơ hội rồi không?”

Đường Tầm ngay lúc nói những lời này, bên trong mắt phát ra những tia sáng nhảy nhót, Cố Sênh Sênh lần đầu thấy anh cười như vậy, y như đứa trẻ được thưởng kẹo, Tiết Nhu theo đuổi Phó Thanh nhiều năm, Đường Tầm liền đợi Tiết Nhu bấy nhiêu năm, toàn bộ chuyện tình rối rắm này đã có hồi kết rồi sao?

Cố Sênh Sênh trọng sinh thay đổi quỹ đạo nhân sinh mọi người, trong lòng cô tiềm ẩn chút bối rối, lịch sử thật sự có thể bị cô thay đổi sao? Cô cũng không xác định.

Thế nhưng nhìn nụ cười Đường Tầm đầy chờ mong, Cố Sênh Sênh cũng nhếch miệng cười:“Nè, Đường Tầm à, mau gia tăng công lực rước Tiết Nhu về nhà đi, nếu không cứ như bom nổ chậm bên người Phó Thanh vậy sao tôi có thể an tâm được đây.”

“Nói bừa gì đó, bom nổ chậm cái gì, lại nói bậy cú đầu cô bây giờ.” Đường Tầm trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh, thế nhưng nghe câu “Mau rước Tiết Nhu” Lại không nhịn được nở nụ cười.

Khi nói chuyện xe đã ra khỏi đường cao tốc, ngoài cửa sổ cây xanh cao lớn, những kiến trúc cao tầng bay nhanh về phía sau, Cố Sênh Sênh gõ tay dưới cằm, tựa vào trên cửa kính xe nhìn hàng cây nhuộm xanh bên đường, hỏi:“Đường Tầm, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không chủ động nhường Phó Thanh cho Tiết Nhu, trừ phi, anh ấy không cần tôi nữa.”

Đường Tầm nâng mắt đầy thâm ý nhìn Cố Sênh Sênh, cô mở cửa kính xe, gió một lần nữa tràn vào, gió che lấp lời Đường Tầm nói, cô vuốt vuốt tóc, không nói nữa.

Xe vừa mới đến khách sạn, từ xa đã thấy Phó Thanh cùng Tiết Nhu song song đứng chờ, Tiết Nhu nhìn thấy xe Đường Tầm, quay đầu nói Phó Thanh câu gì đó, anh mỉm cười gật gật đầu.

Cố Sênh Sênh xuống xe, Phó Thanh đến dắt tay cô, cô hỏi anh đợi lâu chưa, anh nói không lâu, anh cũng vừa mới đến thôi.

Cố Sênh Sênh chú ý thấy ánh mắt Tiết Nhu dừng ở bàn tay Phó Thanh vươn ra, thế nhưng rất nhanh liền dời đi, Tiết Nhu cười nói:“Sênh Sênh, đến rồi à.”

Đường Tầm hạ cửa xe, một bàn tay chống phía trên, hướng Phó Thanh nói:“Ê, người của cậu là anh đưa đến đó, hừ, mấy chuyện sai vặt này thì không thấy mấy người quên anh bao giờ.”

Đường Tầm chuyển xe vào bãi đỗ, còn lại ba người Cố Sênh Sênh, Phó Thanh và Tiết Nhu, khung cảnh này nhìn thế nào cũng kỳ dị, không khí lập tức xấu hổ, chỉ có vào những lúc thế này mới vô cùng nhớ cái gã Đường Tầm.

Cố Sênh Sênh ý định đánh vỡ cục diện xấu hổ, cười nói:“hay là chúng ta lên trước đi, chủ nhân bữa tiệc không có mặt sao được.”

Cố Sênh Sênh nhéo nhéo tay Phó Thanh, ý bảo anh đi đầu lên lầu, Tiết Nhu lại đột nhiên gọi hai người lại.

“Sênh Sênh, Phó Thanh, tôi có chút việc muốn nói với hai người.”Tiết Nhu cười nói:“Phó Thanh, em quyết định từ bỏ, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng biết sao được, em đợi anh nhiều năm như vậy, đã không có dũng khí tiếp tục chờ nữa rồi.”

“Tiểu Nhu......” Phó Thanh muốn nói cái gì, lại bị Tiết Nhu ngăn trở.

“Phó Thanh, em biết anh muốn nói gì, anh không cần áy náy, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh, nhưng em càng hy vọng anh có thể vui vẻ” Tiết Nhu đem ánh mắt chuyển sang Cố Sênh Sênh, tiếp tục nói:“Thật ra, em rất ghen tị với Sênh Sênh, em vẫn tưởng mình rất khoan dung rộng lượng, nhưng sự thật không phải vậy, Sênh Sênh xuất hiện khiến em cảm thấy nguy cơ, em dần dần không còn là em nữa, em bắt đầu ghen tị, bắt đầu tức giận, thậm chí còn làm mấy chuyện không đúng đắn, em sợ thấy mình trở nên đáng sợ như vậy, nên Phó Thanh, em quyết định buông tay anh.”

Tiết Nhu hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười thoải mái, nói:“Anh, em không thua Sênh Sênh, cũng không thua anh, em thua bởi chính em, em không muốn thấy mình hoàn toàn thay đổi thành một người không có tôn nghiêm, em vẫn thích anh, chỉ là không muốn đợi nữa.”

Tiết Nhu vỗ vỗ bả vai Cố Sênh Sênh, cười muốn đi.

Phó Thanh kêu một tiếng “Tiểu Nhu!” Tiết Nhu dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi, bóng dáng quyết tuyệt mà dứt khoát.

Cố Sênh Sênh buông tay Phó Thanh, tận lực khiến giọng nói có vẻ thoải mái, nói:“Cho anh ba giây để đổi ý, qua rồi không có cơ hội nữa đâu.”

Trên đỉnh đầu bị người nhẹ nhàng vỗ một chút, Phó Thanh lần nữa nắm tay cô giữ trong tay anh, nói:“Không cần đâu.”

Cố Sênh Sênh cũng không sợ bị người khác thấy, ôm chặt eo Phó Thanh, nở nụ cười tươi tắn.

Đường Tầm đậu xe rồi quay lại, trùng hợp thấy một màn này, chọc:“Còn không có mặt mũi, rõ như ban ngày mà hai người ở đây ôm ôm ấp ấp anh anh em em, thật không biết mắc cỡ! Anh đây xấu hổ dùm hai người!”

Cố Sênh Sênh buông Phó Thanh ra đứng vững, Phó Thanh đánh một quyền vào bả vai Đường Tầm, ba người bắt đầu đi vào khách sạn, chuyện vừa phát sinh ai cũng hiểu ngầm không nhắc đến nữa.

Cố Sênh Sênh vừa vào cửa liền cảm khái, cuộc sống kẻ có tiền quả nhiên khác với người bình thường nha, sinh nhật thôi mà làm lớn dữ, ai như mấy người bình dân phổ thông Cố Sênh Sênh, sinh nhật mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ đòi Cố Khương nấu thêm vài món ngon thôi.

Sảnh đường rộn ràng nhốn nháo, âm nhạc, champagne, điểm tâm ngọt, đèn lấp lánh, nhân vật nổi tiếng nâng ly hàn huyên, trong đó không thiếu nghệ nhân cấp bậc lão làng cùng những ông trùm thương giới, mấy người này Cố Sênh Sênh cũng không hiếm lạ, cô đối với bọn họ không có hứng thú gì, cô chỉ ham thích với ẩm thực thôi.

Đóa hoa giao thiệp Đường Tầm vừa vào cửa đã bị bủa vây, Cố Sênh Sênh rất kinh ngạc, thái độ mọi người đối với Đường Tầm và Phó Thanh quả thực là trên trời dưới đất, thái tử gia Thanh Nịnh đó nha! chẳng lẽ mọi người đều không biết đều không thấy hứng thú?

Ở trong này không có phóng viên, không có đèn flash, mục đích mọi người đều giống nhau – xã giao, ở trong này bạn có thể muốn làm gì làm, nếu không đủ tư cách, sẽ không ai chú ý đến bạn, quyền lợi kỳ thật cũng là một loại dục vọng, nơi này không có thanh cao, chỉ có rất nhiều người đeo mặt nạ cười, mọi người đều có cùng mục đích, nói trắng ra không ai quản bạn làm gì để có chỗ đứng, nơi nào càng phồn hoa càng náo nhiệt sau lưng lại càng hư vô và dơ bẩn.

“Phó Thanh, sao em có cảm giác bọn họ không biết anh là ai vậy, người khác thì không nói, nghệ sĩ công ty Thanh Nịnh nhiều vậy cũng không ai biết anh hết sao?” Cố Sênh Sênh kéo tay Phó Thanh, xuyên qua đám người hướng đến bàn điểm tâm ngọt, hỏi một cách đường hoàng.

Cố Sênh Sênh một thân váy dài trắng, quấn lên người cô càng mỹ miều, cùng một thân tây trang giày da Phó Thanh đứng chung một chỗ thật sự đẹp mắt. Anh thoạt nhìn không để tâm, cười nói:“Anh không quản lý công ty, cũng không tham dự trường hợp cơ bản chính thức nào, cho nên bọn họ không biết anh cũng bình thường thôi.”

“Lúc trước nghe ý bác gái, sau này bác ý còn định giao công ty cho anh mà, anh định thế nào?” Cố Sênh Sênh nhớ tới những lời Phó mẹ nói tại quán cà phê Song Lưu trước kia, cũng hơi đau đầu, Tiết Nhu chủ động rời khỏi, nhưng chuyện này lọt vào tai mẹ Phó Thanh, khả năng sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, chưa vào cửa đã có mâu thuẫn với mẫu hậu rồi.

Phó Thanh đột nhiên đưa tay vịn bả vai Cố Sênh Sênh, để cô đối diện với anh, hỏi:“Sênh Sênh, em hi vọng anh về công ty sao?”

Cố Sênh Sênh hơi ngạc nhiên “Ơ? Kỳ thật không quay về cũng không sao, em mong anh cứ làm việc trong bệnh viện hơn.”

“Tại sao?”

Cố Sênh Sênh nói đúng lý hợp tình,“Anh nghĩ đi, bên trong công ty nhiều người đẹp như vậy, miễn anh muốn là có người đeo theo liền hà, rồi sao em yên tâm cho được.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu,“Đương nhiên bệnh viện cũng không an toàn, anh để ý ánh mắt mấy cô y tá nhìn anh thử coi, chật chật, thật sự không thể buông lỏng được.”

Phó Thanh buồn cười, nói:“Trong đầu em rốt cuộc chứa ý nghĩ gì vậy.”

Cố Sênh Sênh cắn một ngụm Tiramisu, ngốn nghiếng nói:“Đều tại anh lớn lên đẹp trai, hấp dẫn mấy cô bé thần hồn điên đảo, đôi lúc thật muốn mang anh giấu đi, đương nhiên với tiền đề là mẹ anh sẽ không đánh chết em.”

Nhớ đến mối quan hệ rối rắm với bà, Cố Sênh Sênh lại nhịn không được buồn buồn thở dài.

“Đúng rồi, Phó Thanh, tối mai Golden Bear Award tổ chức lễ trao giải, anh đến được không?”

“Mấy giờ? Anh phải xin phép bệnh viện trước đã.”

“Bảy giờ đó, địa chỉ lát nữa em gửi qua tin nhắn cho anh, quyết định vậy nha, không được cho em leo cây đâu đó!” Cố Sênh Sênh chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói:“Nếu em đạt được giải thưởng sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của anh, cái gì cũng được hết”

Phó Thanh tựa tiếu phi tiếu,“Thật?”

Hai người gần như vậy, không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của nhau, Cố Sênh Sênh nghĩ nghĩ liền nghĩ bậy, nét mặt trưởng thành không tự chủ được ửng hồng, thanh âm cũng yếu xìu,“ừm, đại khái, đại khái, anh cười cái gì! em chưa nghĩ tới gì hết mà!”