Ảnh Hậu Trọng Sinh

Chương 31: Tiệc xem mắt




Trong bữa ăn tối bà ngoại và mợ luôn hỏi han ân cần, chăm sóc, vẫn giống như mỗi lần cô về nhà. Nhưng lúc trước đã được em họ nhắc nhở, Chu Hạ Ninh lại cảm thấy hai người phụ nữ này còn có chuyện khác muốn nói.

Đến khi sắp ăn tối xong, bà ngoại hắng giọng một cái mới cười nói:” Ninh Ninh à, ngày mai bà và mấy người bạn hẹn ăn trưa, đúng lúc cháu được nghỉ, hay là đi cùng bà nhé?”

Chu Hạ Ninh thở dài trong lòng, từ từ ngẩng đầu lên mới thấy vẻ mặt mong chờ của bà ngoại và mợ.

Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, cố ý im lặng một lúc mới gật đầu:” Được ạ.”

Sau đó thấy bà ngoại và mợ vui vẻ nhìn nhau.

Chỉ có Chu Thừa Phó, đang cắn đũa nhíu mày nhìn cô.

“A Phó, cha nói bao nhiêu lần rồi, ăn cơm không được cắn đũa.” Cậu nãy giờ không nói chuyện mở miệng, Chu Thừa Phó ngẩn người, ngượng ngùng bỏ đũa xuống.

Ông ngoại 5 năm trước bị trúng gió, bây giờ cũng đã hồi phục khá tốt, chỉ có tay trái không cử động được, ngoài ra cũng không còn di chứng gì nhiều, giờ phút này, ông ngoại nãy giờ chỉ yên lặng ăn cơm, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạ Ninh.

Trong lòng Chu Hạ Ninh thầm nghĩ: Mọi người đúng là giấu cô. Qủa nhiên, người trong cuộc lúc nào cũng là người cuối cùng biết được sự thật.

Thật ra, ngay từ đầu cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bà ngoại vì muốn cô đi xem mắt mà nảy sinh mâu thuẫn.

Nếu là hai mươi mấy tuổi thì có lẽ cô sẽ tức giận. Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy, chẳng qua là ăn bữa cơm mà thôi, cuộc sống chẳng lẽ còn thiếu ăn bữa cơm với người lạ? Cảm thấy tốt thì cho nhau số điện thoại, nếu không thích thì tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại.

Chỉ là ăn bữa cơm, chẳng có gì lớn lao.

Nhìn bà ngoại và mợ vui vẻ như đánh thắng trận, Chu Hạ Ninh chỉ có thể thở dài.

Đến khi cô chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng lại bị gõ. Cô mặc áo ngủ chui từ trong chăn ra mở cửa, thấy bà ngoại và mợ vui vẻ đứng bên ngoài đang tươi cười nhìn cô.

“Chúng ta đến chọn quần áo ngày mai cho cháu.” Sau đó thì đi vào phòng.

Chu Hạ Ninh nhìn hai người bọn họ thở dài. Có cần phải long trọng như vậy sao?

Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, đành ôm tay đứng nhìn hai người kia bận rộn.

Chỉ mới mấy phút, trên giường của cô đã có vô số quần áo.

“Da của Ninh Ninh trắng, mặc cái này rất đẹp.”

“Bộ này cũng được, có vẻ sang trọng, người lớn tuổi đều thích kiểu dáng như này.”

“Chân Ninh Ninh rất đẹp, không thì mặc váy đi?”

Chu Hạ Ninh thở dài:” Bà ngoại, bây giờ là mùa đông đấy, ngoài trời rất lạnh! Cho nên, có thể bỏ qua cái váy ngắn này không?”

Bà Chu dừng lại một chút, tiếc nuối bỏ cái váy trên tay xuống:” Bà là thấy cái váy này đẹp. Bà còn nhớ khi mua hè cháu mặc vào, nhìn rất giống tiên nữ.”

“Mẹ, là nữ thần, bây giờ đều gọi là cái gì mà nữ thần, nam thần.” Mợ đứng một bên bổ sung từ ngữ đang phổ biến.

“Bà ngoại, mợ, nhưng đây là váy mùa hè mà! Bây giờ cháu mặc vào, vậy thì không phải là nữ thần, mà là nữ thần kinh mới đúng.” Chu Hạ Ninh hết chỗ nói.

Thấy bà ngoại và mợ sốt sắng như vậy, cô lại bình thản như thế, có vẻ như cô không coi trọng chuyện này?

Đến khi Chu Hạ Ninh khó khăn lắm mới đưa được hai người phụ nữ trở về đã chảy một đầu mồ hôi lạnh. Cô quay đầu, thở dài đầy đau khổ.

Trên giường cô, có ít nhất hơn ba mươi bộ quần áo của bốn mùa, muốn dọn hết đống đó cũng phải tốt không ít thời gian.

Buổi sáng ngày thứ 2, Chu Hạ Ninh tùy tiện mặc một cái áo lót lông cừu màu xanh da trời, bên ngoài mặc một áo khoác lông màu trắng đi xuống dưới nhà, mới bước xuống đã thấy mợ đang ăn sáng, chỉ vì nhìn thấy cô mà làm rơi bánh mì đang cầm trong tay.

“Ninh Ninh, sao cháu lại mặc cái này?!”

Chu Hạ Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người:” Rất dễ nhìn mà.”

“Là dễ nhìn, nhưng không đủ long trọng!” Mợ đứng lên đi đến gần cô,” Quần áo ngày hôm qua mợ và bà ngoại chọn cho cháu đâu?”

Chu Hạ Ninh cười cười:” Để trong tủ quần áo của cháu. Cháu cảm thấy bộ này khá đẹp, chỉ là đi ăn cùng bà ngoại thôi mà, cũng không phải cháu đi hẹn hò, cần gì mặc trịnh trọng như vậy.”

Mợ cũng lập tức khó xử, lắp bắp nói không ra lời:” Cái này, cái này…”

Chu Hạ Ninh thấy mợ á khẩu không trả lời được, trong lòng cười thầm.

Ai bảo mấy người cố ý lừa cháu đây, lại muốn đem cháu đến nhà hàng, vậy thì không thể trách cô cố ý không phối hợp nha.

Bà ngoại vừa từ phòng bếp đi ra thấy con dâu đang nháy mắt với mình, vừa quay ra đã thấy Chu Hạ Ninh mặc đồ giống như học sinh, đang muốn kêu cháu ngoại đi thay quần áo khác, còn chưa kịp mở miệng đã bị con dâu kéo trở vào phòng bếp.

Đến khi hai người bàn bạc xong đi ra, trên mặt đã đổi sang nụ cười dịu dàng:” Ninh Ninh, cháu mặc như vậy cũng rất tốt.”

Bà ngoại hẹn người ta ăn trưa, mợ tự mình lái xe đưa hai người đến.

Chu Hạ Ninh làm bộ như không thấy hai người bọn họ mắt đi mày lại, trong lòng cười nghẹn.

Qủa nhiên cả nhà cô ai cũng có tài diễn. Nhưng kỹ thuật diễn quá tệ, ngay từ đầu đã bị cô nhìn thấu.

Chu Hạ Ninh theo bà ngoại đi vào, từ xa đã nhìn thấy có một người có vẻ như cùng tuổi với bà ngoại đứng lên, mỉm cười gọi hai người, khi Chu Hạ Ninh đi đến trước mặt còn không ngừng đánh giá cô.

Khi Chu Hạ Ninh ngồi xuống thì đã thấy bà ngoại và người kia đều mỉm cười thỏa mãn.

Xem ra màn mở đầu rất thuận lợi.

“Ninh Ninh, đây là bạn của bà, cháu gọi bà Diệp là được rồi.”

“Đúng đấy, Ninh Ninh à, bà và bà ngoại cháu là bạn đã nhiều năm rồi.” Bà Diệp híp mắt cười rồi quay đầu giới thiệu,” Đây là cháu của bà Nhậm Trí Bác, năm nay 28 tuổi, mới học xong tiến sĩ ở Mĩ về hồi tháng 3, bây giờ đang làm giáo sư tại đại học J.”

“Đây là cháu gái của bà Chu Hạ Ninh, năm nay 22 tuổi, cũng đang học đại học J sang năm mới tốt nghiệp.” Bà ngoại Chu Hạ Ninh tránh không nói đến công việc của cô bây giờ.

Thứ nhất, bọn họ đều không cảm thấy Chu Hạ Ninh có thể thành công, chẳng qua là thấy cô còn trẻ thì cứ chiều theo sở thích của cô mà thôi.

Thứ hai, bọn họ cảm thấy Chu Hạ Ninh còn chưa tốt nghiệp, chờ cô cầm được bằng tốt nghiệp, đến lúc đó không cần cô chủ động thì bọn họ cũng sẽ giúp đỡ tìm một công việc là chuyện rất dễ dàng. Cứ để đến khi cô gặp chuyện khó khăn thì mới biết được công việc nào mới là thích hợp.

“A Bác, cháu chào hỏi người ta đi.” Bà Diệp quay đầu nhìn cháu trai đang đỏ mặt, trong lòng sốt ruột, lấy tay đẩy đẩy.

“Xin, xin chào, tôi là Nhậm Trí Bác.” Nói xong, hắn liếc nhìn Chu Hạ Ninh thật nhanh rồi lại cúi đầu.

“Xin chào, tôi là Chu Hạ Ninh.” Chu Hạ Ninh cũng chỉ đơn giản chào lại.

Sau đó, bốn bề yên tĩnh. Hai người già đều tràn đầy mong chờ hai người trẻ tuổi tiếp tục nói chuyện, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ chỉ chào hỏi hai tiếng đã im lặng, hai mắt nhìn nhau, bà Chu chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài.

“Khụ, Hạ Ninh à, cháu và A Bác đều cùng trường đấy, lâu nay có nhìn thấy nhau không?”

“Không có, thời gian này cháu không đến trường nhiều.”

“Còn A Bác? Có chút ấn tượng nào với Ninh Ninh không?” Bà Diệp lại đẩy đẩy cháu trai im lặng nhà mình.

“À, chưa từng thấy.” Nhậm Trí Bác cẩn thận suy nghĩ,” thật sự chưa từng thấy.”

Bà hắn nhanh chóng quay đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng hắn.

Nếu như nói đã nhìn thấy thì còn có thể nói đến những chuyện khác nha!

Nhậm Trí Bác có chút vô tội nhìn bà mình, không biết vì sao bà lại lườm mình.

Chu Hạ Ninh cười thầm trong lòng: rất giống Chu Thừa Phó nói, đúng là một con mọt sách. Nghe nói những người này tâm tư tương đối đơn giản, cho nên mới có thể một lòng một dạ nghiên cứu học vấn.

“Anh là giáo sư gì vậy? Nghe nói là giáo sư giảng dạy phải không?” Chu Hạ Ninh có chút không đành lòng, dù sao cô cũng không có cảm giác gì, coi như bạn bè bình thường nói chuyện, xem như hiếu thuận hai người già vậy.

“Không có, không có, tôi không phải là giáo sư giảng dạy. Bây giờ tôi là trợ giảng, mới bắt đầu xin giấy chứng nhận, nếu thuận lợi, cuối năm học mới có thể bắt đầu nhận học sinh”.

Chu Hạ Ninh nhìn đối phương đang căng thẳng mà còn hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu cầm chén nước khẽ uống một ngụm.

“Vậy à, chuẩn bị xin bằng chứng nhận gì vậy?” Chu Hạ Ninh không đành nhìn không khí lại trầm xuống, cố gắng chuyển đề tài đến lĩnh vực mà đối phương quen thuộc. Nói chuyện giết thời gian, xong thì ai về nhà người ấy.

“Sinh học, hóa học và phân tử. Tôi nghiên cứu chức năng của gien đối với não, chắc là sẽ cố gắng mở rộng đề tài này.” Nói đến chuyện mình hiểu biết, quả nhiên Nhậm Trí Bác cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.

“Chức năng của gien đối với não?” Chu Hạ Ninh ra vẻ tò mò.

“Đúng, tôi vẫn đang nghiên cứu NMDA thụ thể. Những thụ thể này trải rộng khắp đại não gây cảm xúc hưng phấn, đối với toàn bộ trung khu thần kinh đều có ảnh hưởng.” Nhậm Trí Bác càng nói càng hăng, vừa rồi hắn bị bà dặn phải nói chuyện với đối phương hơn nửa giờ, bây giờ nghĩ lại rất có hi vọng, hắn có thể giải thích NMDA thụ thể là gì, sau đó nói đến tác dụng của nó, còn có thể thay đổi tình trạng này, nửa giờ, còn không đủ cho hắn giảng một lần đâu.

Chu Hạ Ninh chống cằm cười nhẹ, trong đầu suy nghĩ một chuyện.

Tí nữa có thể gọi chị Đỗ đưa cô về, buổi sáng cũng chưa mua vé tàu, sáng mai sẽ bắt đầu quay, buổi tối đến sớm còn có thể được ngủ một giấc ngon. Đúng rồi, phải nói trước với chị ấy, cô trợ lý kia tạm thời không cần đi theo đến đoàn làm phim, dù sao cô cũng chỉ là người mới vào nghề, đột nhiên kéo thêm một người đến chiếm phòng cũng không tốt. Dù sao cô đã quen ở một mình.

Bà của Nhậm Trí Bác vài lần muốn ngắt lời cháu trai đang diễn thuyết, nhưng lại thấy cháu gái người ta nghe rất nghiêm túc. Vì thế bà bắt đầu do dự, có nên ngăn cản hay không?