Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 20




Phương Thần đẩy cửa bước vào thì phát hiện mình đã làm gián đoạn câu chuyện của họ.

Đúng là rất không đúng lúc. Nhưng Hàn Duệ đã giơ tay vẫy cô và nói: “Lại đây nào!”

Một mình Hàn Duệ gần như chiếm hết một nửa chiêc salon dài, cho dù là ngồi ở chỗ tối thì vẫn tỏ rõ sự thâm trầm và mạnh mẽ, như một hoàng đế độc tôn. Mà thực ra , thần thái và ngữ khí cũng rất giống, giơ tay ra vẫy cô, không lẽ anh ta coi cô là đồ vật quý giá của mình?

Mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng Phương Thần cũng nhận thức rõ về hoàn cảnh lúc này. Dù không rõ vì sao Hàn Duệ lại đưa có tới bữa tiệc n, nhưng nếu đã quyết diễn cho đến cùng thì không thể bỏ dở giữa chừng với bất kỳ lý do nào.

Nếu để xảy ra chuyện gì , thì chắc rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô.

Nghĩ đến đây, Phương Thần không khỏi cảm thấy buốn, thời gian gần đây không hiểu sao cô thường xuyên rơi vào hoàn cảnh cưỡi trên lưng hổ, hơn nữa lại cứ như một quy luật quái ác, khiến cho tình thế khôn thể làm chủ được mọi việc của bản thân mỗi ngày một tăng.

Thế nên cả buổi tôi cô ngoan ngoãn ngồi bên Hàn Duệ , giống như tất cả những người khác trong phòng VIP, không nói câu nào mà chỉ nghe Hàn Duệ và Thương lão đại nói chuyện với nhau.

Hoặc, nên gọi đó là một cuộc đối thoại đầy gai góc.

Cho dù là người ngồi bên nghe chuyện như Phương Thần cũng cảm thấy giữa hai người kia đang có sóng ngầm. Có lẽ thực tế là hai người rất bất hòa nhưng lại cứ làm ra vẻ rất ổn, thậm chí còn xưng huynh huynh đệ đệ, nói cười vui vẻ suốt cả buổi tối.

Đồng thời cũng uống không ít rượu.

Phương Thần ngồi im nhìn Hàn Duệ uống hết ly này đến ly rượu khác, mặt không hề biến sắc, thỉnh thoảng còn đưa tay quàng lên vai cô, hoặc nắm lấy tay cô mân mê rất tự nhiên. Lúc đầu cô định cự lại theo bản năng, nhưng về sau, khi lòng bàn tay của Hàn Duệ mỗi lúc một lạnh toát, thậm chí là có cả lớp mồ hôi nhơm nhớp dính và da thịt mình, thì cô quên ngay chuyện rụt tay về.

Mượn ánh đèn mờ ảo, mấy lần cô giả vờ như vô tình nghiêng đầu lại, nhưng vẫn không nhìn rõ sắc mặt của Hàn Duệ , chỉ nhìn thấy duy nhất đôi mắt của anh ta như ánh sao băng.

Cô hơi sững người, không biết là do đường nét của khuôn mặt ấy quá hoàn mỹ, lạnh lùng và tuấn tú như một bức tượng cổ Hy Lạp, hay vì cô chợt nhớ ra điều gì.

Phương Thần cũng cảm thấy Hàn Duệ biết cô đang nhìn anh ta.

Con người rất nhạy cảm này, ngay cả khi bị thương vẫn láu xe với một cái đầu rất tỉnh táo, và có thể đoán biết được những diễn biến trong lòng cô, huống chi là

Nhưng thái độ của Hàn Duệ đối với cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, phần lớn thời gian đều chỉ chú ý đến việc nói chuyện với người đàn ông có vết sẹo kia, thậm chí đến cả một cái nhìn về phía cô cũng không có.

Giọng nói của Hàn Duệ rất bình thản, gợi nên cảm giác lạnh lùng, lý trí cho người nghe.

Chỉ có bàn tay nắm lấy tay cô thỉnh thoảng khẽ co lại, hình như đó là cơn co giật rất khẽ. Cũng bởi đó là một động tác rất nhỏ, nên ngoài cô ra không có người nào biết được.

Có lẽ là do bị đau, Phương Thần nghĩ. Có thể là do cồn trong rượu đã làm cho vết thương của anh ta tấy lên, thậm chí có thể đã toác ra.

Cho nên, mỗi khi cô phải chịu một lực lớn từ Hàn Duệ , con tim cô gần như bất chợt thắt lại.

Sau đó thì cô bắt đầu tưởng tượng, không biết lát nữa anh ta có đứng dậy nổi để ra khỏi nơi này không nữa?

Nếu vết thương thực sự lại bị toác ra thì không biết phải làm sao đây? Như thế máu sẽ thẫm ra áo, nếu bị người khác phát hiện ra sẽ làm thế nào?

Phương Thần không biết Thương lão đại là người như thế nào, nhưng cô chỉ cảm thấy ông ta có một mối nguy hiểm, có lẽ bị ảnh hưởng của những cuốn truyện tạp nham đọc hồi trung học, nên trong đầu cô toàn hiện lên những cảnh tượng nguy hiểm.

Còn thực sự, lý do chính khiến cô có những lo ngại trên là vì, rõ ràng rằng Hàn Duệ không muốn cho người khác biết anh ta bị thương. Mọi cử chỉ, hành động của anh ta trước mặt Thương lão đại và trước đám đông, đã thể hiện quá rõ điều đó.

Vì thế, nếu không cẩn thận, chắc chắn hậu quả sẽ rất không hay, và cô có thể lại bị vạ lây.

Mãi rồi cũng tới lúc tàn cuộc, Phương Thần cảm thấy bàn tay mình dính đầy mồi hôi.

Hàn Duệ giụi điếu thuốc cuối cùng, rồi mới ghé sát môi lại, trong tư thế mà người ngoài nhìn vào thì nghĩ đó là một cử chỉ thân thiết, khẽ thì thầm vào tai cô: “Đỡ tôi dậy.”

Hơi thở anh ta nóng hổi, thoáng trong đó có sự nín nhịn, bàn tay nắm tay cô co quắp lại.

Cuối cùng thì cô đã hiểu, vì sao anh ta lại phỉa cần có một người phụ nữ ở bên, cùng đến nói mà hoàn toàn không cần có sự xuất hiện của phụ nữ.

“Tôi là công cụ của anh đấy à?”, tay ôm chặt thắt lưng của Hàn Duệ, Phương Thần nói khẽ qua kẽ răng.

Hàn Duệ không trả lời, mà chỉ nhìn xuống, ánh mắt ấy rơi đúng vào đỉnh đầu cô, và cả nửa khuôn mặt có mái tóc mai lòa xòa.

Ánh đèn rất tối, lẽ ra là không thể nhìn rõ cái gì mới phải, nhưng có lẽ làn da của cô quá đẹp , nên lúc này mới tạo ra một thứ án sáng trắng ngà, nó mềm mại tới mức dường như chỉ cần chạm vào tay thì sẽ tan ra.

Vì kề sát bên nhau nên Hàn Duệ đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, lặng lẽ tỏa ra từ người cô. Còn cả đôi môi hơi mím lại nữa, khóe môi còn lên, sắc môi đỏ hồng, tựa như một rái anh đào chín ngọt, khiến người ta chỉ muốn được cắn vào một cái.

Trái tim Hàn Duệ bống thắt lại, rồi khẽ chau mày, không hiểu là do động tác đứng dậy đã làm động đến vết thương hay là do khoảnh khác sững sờ vừa rồi nữa.

Dường như đã lâu lắm rồi Hàn Duệ mới ở gần một người khác giới như vậy. Mỗi bước đi của Phương Thần đều cảm thấy có một làn hơi thở ấm nóng lướt qua đầu mình.

Khi đã bước ra tới chỗ sáng, lòng cô thấy mừng vì hai điều: một là, sự chế ngự và khả năng đóng kịch của Hàn Duệ rất tốt, hai là hôm nay anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vì thế dã che giấu vết thương rất tốt.

Thương lão đại đứng bên cạnh, đề nghị: “Hai hôm nay thời tiết đẹp, ngày mai chúng ta đi đánh bóng, thế nào?”

Chơi golf ư? Phương Thần không nén được rủa thầm. Những người như bọn họ cũng chú ý tới chất lượng cuộc sống như vậy sao? Cứ làm như bọn họ là những người ưu tú thành đạt trong xã hội thong thả vung chiếc gậy lên giữa không gian xanh biếc không bằng

Không chờ Hàn Duệ trả lời, Phương Thần đã quay đầu lại, nhìn anh ta và nhắc: “Anh đã hẹn ngày mai đưa em đi Hồng Kông, Ma Cao chơi một tuần, anh không quên đấy chứ?” Giọng nói của cô tuy không dịu dàng cho lắm, âm điệu lại nhỏ, như thể không muốn cho người bên cạnh nghe thấy, nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe thấy và cảm giác những lời lẽ ấy chứa đựng sự nũng nịu của một người đang yêu.

Hàn Duệ mỉm cười, “Anh Thương, có lẽ chúng ta hẹn một dịp khác vậy.”

“Không sao!” Thương lão đại cười khà khà, trong mắt lóe lên một ánh ranh mãnh: “Nếu đã hứa thì phải làm thôi. Cô Phương hôm nay rất vui được làm quen với cô.Chúc cô đi du lịch vui vẻ.”

“Cảm ơn.”, Phương Thần khoác tay Hàn Duệ , đáp lại với vẻ bình thường, vẻ mặt không khác là bao so với lúc trong phòng VIP.

Vào vừa xe, Tạ Thiếu Vĩ liền rút ngay điện thoại cho A Thanh.

Hàn Duệ ngồi ở ghế sau, sắc mặt nhợt đi, tay áp lên phía bên trái bụng thở dồn dập, rồi đột nhiên nói: “Hình như cô luôn mang lại cho tôi những niềm vui bất ngờ.”

Phương Thần sững người, sau đó mới hiểu ra rằng Hàn Duệ đang nói với cô. Bởi anh ta nói mà không hề nhìn cô, hơn nữa giọng cũng rất khẽ, thoáng nghe thì tưởng rằng đó là lẩm bẩm một mình.

“Xin cảm ơn”, Phương Thần bất giác liếc vào chỗ vết thương của Hàn Duệ , “Còn anh thì lần nào cũng làm cho tôi giật mình.”

Tạ Thiếu Vĩ cất điện thoại và cũng kịp nghe câu nói đó của Phương Thần . Thiếu Vĩ khẽ nhếch môi, như thể ngạc nhiên tới mức ngạt thở, lại như thể đang có nén cười, do đó không quay đầu lại mà đưa tau nhấn nút, nâng tấm ngăn giữa hàng ghế trước và ghế sau lên.

Phương Thần tiếp tục quan sát vẻ mặt không chút biểu cảm của Hàn Duệ, bây giờ sau khi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn và trớ trêu lúc trước, bất giác cô lại nhớ đến chuyện của Cận Vĩ.

Không biết cậu bé đi đâu? Còn cả chuyện kiểm tra không thấy có mặt ở ký túc xá lúc tắt đèn nữa. Mặc dù cô phụ trách khối không nói, nhưng rất có khả năng cậu bé đã bỏ ra ngoài trường.

Cái gọi là chế độ nội trú thực ra chẳng thể nào ngăn cản được những học sinh có ý định vượt tường trốn ra.

Nhưng thành phố C lớn như vậy, trừ phi cậu bé tự tìm đến, chứ không thì cô chẳng biết đi đâu mà tìm.

“Giật mình thật à?” , người ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi.

Ý muốn nói tới chuyện vừa rồi chăng? Phương Thần quay đầu nhìn anh ta một cái, “Không đâu.”

“Thế thì là có tâm sự”

Chẳng lẽ người đàn ông này có thuật đọc được suy nghĩ của người khác?

Nhưng cô không muốn kể cho anh ta nghe. Đối với một người lạnh lùng như anh át, thì mạng người e rằng chỉ như một cây cỏ, cây lau mà thôi. Trong chuyện này chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ giúp đỡ cô, thậm chí có khi cô còn chuốc về sự chế giễu cười nhạo sâu cay của anh ta.

Cô tiếp tục nhìn qua cửa xe một cách trầm mặc, gần như không để ý gì đến anh ta.

Hàn Duệ bỗng cười thanh tiếng, đó là một tiếng cười rất hiếm hoi. Đôi mắt anh ta nheo lại, hình như vết thương bị đau, dường như anh ta phát hiện ra một sự vật mới: “Xem ra, cô không hề sợ tôi chút nào.”, anh ta nói.

Từ lâu lắm rồi gần như không có ai dám nói với anh theo kiểu ấy.

Phương Thần không khỏi sửng sốt.

Thật ra khi anh ta ép cô vào tường rồi áp đôi môi lạnh giá cưỡng hôn cô, cô đã thực sự sợ hãi. Nỗi xấu hổ và sợ hãi ấy đến thật bất ngờ, khiến cô đã phải run lên cầm cập.

Nhưng lúc này, cô đang nhìn trả lại Hàn Duệ , và còn hỏi: “Anh mong tôi sợ

Một tay để lên chỗ vết thương, một tay đặt lên đùi, mười ngón tay thon dài, sạch sẽ, móng tay trơn nhẵn, tỏa ra một màu như ngọc trai trong khoang xe tối đen.

Hàn Duệ co ngón tay lại gõ lên chân.

Đó là động tác theo thói quen của Hàn Duệ mỗi khi có việc phải suy nghĩ, vì thế, đôi mắt dường như càng thâm trầm hơn. Bầu không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh tới mức lạ thường, khiến cho trái tim Phương Thần như thắt lại.

Quả nhiên, một lát sau Hàn Duệ lại lên tiếng: “Những người sợ tôi đã quá nhiều rồi, thỉnh thoảng có một ngoại lệ cũng không tồi.” Ngữ khí của kẻ bề trên dường như muốn nói với cô rằng: Cô có thể tiếp tục như vậy, cho đến khi tôi cảm thất chán thì thôi.

Sao mà giống giọng lưỡi ban ơn thế!

Bất giác Phương Thần nhếch mép hừ một tiếng, còn Hàn Duệ thì mang vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn cô và nói: “Hơn nữa, e rằng tôi đã thích cái kiểu này của cô rồi.”

“Cái gì cơ?”, Phương Thần không khỏi thốt lên sửng sốt.

“Nếu như cô cứ tiếp tục như bây giờ, tôi nghĩ là mình sẽ thích cô.” Nụ cười của anh ta dường như rõ ràng hơn, nhưng ánh mắt của người đàn ông tuấn tú ấy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, vẻ như nụ cười trên môi không thể nào gắn được với ánh mắt.

Đây đúng là một trò cười! Hơn nữa lại là một trò cười mà chẳng đáng cười chút nào.

Những ngón tay của Phương Thần từ từ nắm lại trong bóng tối.

Vì không có gương ở đó, nên Phương Thần không biết được rằng vẻ mặt mình khó coi đến mức nào, nên cô cố giữ giọng bình thản, lạnh lùng quay đầu đi đáp: “Cảm ơn anh, lại một làn nữa anh làm tôi giật mình.”

Lần này , cô không muốn nhìn anh ta, càng không muốn biết biểu hiện trên khuôn mặt ấy. Nhưng điều may mắn là nói xong câu nói nửa đùa nửa thật ấy, Hàn Duệ bắt đầu dưỡng thần, khoang xe trở lại vẻ yên tĩnh đến ngột ngạt.

A Thanh đến rồi lại đi.

Quả nhiên vết thương bị rách do cử động mạnh và do việc Hàn Duệ đã uống rượu, hút thuốc chẳng chút nào kiêng dè. Mấy ngày dưỡng thương trước đó coi như bằng không.

Phương Thần ngồi xem ti vi một mình ở salon, sau đó chỉ thấy mấy người đàn ông từ trong phòng ngủ lần lượt đi ra, đẩy cửa ra ngoài mà không hề dừng lại.

Cuối cùng chỉ còn lại Tạ Thiếu Vĩ. Thiếu Vĩ đi tới trước mặt Phương Thần , đầu tiên cũng nhìn ti vi theo Phương Thần , trên đó đang phát một chương trình bán hàng trực tuyến, một chàng trai và gái đang ra sức khuếch trương cho sản phẩm mà họ cầm trên tay.

Đúng là một tiết mục vô vị, chứng tỏ vị khán giả này không hề chú tâm vào tiết mục đó.

Tạ Thiếu Vĩ khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý của Phương Thần : “Cô Phương, chúng tôi đi đây, nếu có chuyện gì cô cứ gọi điện trực tiếp cho tôi.”

“Cảm ơn.”, Phương Thần đáp lại với vẻ lịch sự, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình lúc đó.

Tạ Thiếu Vĩ ngừng một lát, rồi nhắc cô: “Đại ca nói, bắt đầu từ hôm nay không cần để người ở lại đây nữa.”

Quả nhiên, người ngồi trên salon bật ngay dậy, chau mày lại hỏi: “Nói như thế có nghĩa là gì?”

Tạ Thiếu Vĩ rất từ tốn: “Các anh em vừa rồi đều đã đi khỏi đây, cô Phương không nhìn thấy sao?”

Hàn Duệ vừa ngòi xuống mép giường thì thấy cánh cửa phòng ngủ bật tung ra.

Hàn Duệ lạnh lùng nhướn mày lên, tỏ vẻ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, dường như anh ta đã đoán trước được cô sẽ xuất hiện trong trạng thái như vậy.

Hàn Duệ chẳng phải là chưa gặp được người tính tình “tốt” hơn cô, nhưng những người ấy khi đến trước mặt Hàn Duệ đều biến những con cừu ngoan ngoãn. Tất nhiên cũng có người ỷ thế được sủng ái càng trở nên ngông cuồng, nhưng cũng không dám làm như thế trước mặt Hàn Duệ .

Dường như chỉ có mỗi một mình Phương Thần , chỉ có mỗi mình cô dám thách thức tính kiên nhẫn và độ khoan dung của Hàn Duệ hêt lần này đến lần khác.

Nhớ lần đầu tiên ở Dạ Đô, Hàn Duệ thực sự muốn trừng phạt cô.

Một phóng viên tép riu, thế mà dám chạy tới trước mặt Hàn Duệ đưa ra yêu cầu, hơn nữa lại tự cho mình là thông minh khi ám chỉ rằng đã biết sự trao đổi ở phía sau của sự việc. Có điều, trực giác và sự suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác, chính vì thế Hàn Duệ đã không muốn bỏ qua cho cô.

Hàn Duệ đã lợi dụng lợi thế mà ông trời ban tặng và ác ý để làm nhục cô, anh ta tưởng rằng cô sẽ mở miệng xin tha. Nhưng đáng tiếc, cô đã không như vậy.

Cô đã im lặng từ đầu tới cuối, thậm chí còn cắn rách cả môi của Hàn Duệ . Tất nhiên là môi của cô cũng bị rách một miếng và chảy máu. Màu đỏ của máu trên môi phản chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch vì xấu hổ, rực lên như ngọn lửa sắp bùng cháy.

Lúc đó Hàn Duệ mới nhớ ra, buổi tôi ngồi trên chiếc xe lao đi vun vút, suốt dọc đường luôn trong sự căng thẳng và đầy hiểm nguy, cô không hề run sợ. Đôi mắt của cô lúc đó cũng rất giống hai ngọn lửa nhỏ đang bừng cháy, dường như nó được phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trên cơ thể cô và phản chiếu qua đôi mắt sáng rực.

Có lẽ, họ thuộc cùng một loại người, Hàn Duệ nghĩ, nên ngày hôm ấy anh mới lựa chọn tin tưởng vào cô một cách bản năng, gửi gắm sinh mạng mình vào tay cô.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cứu Hàn Duệ . Không biết như thế có phải lấy ơn trả oán hay không?

Tất nhiên sau đó cô lập tức tỏ ra hối hận và thấy phiền phức, nhưng dù sao, cô cũng đã không làm Hàn Duệ thất vọng.

“Anh cho tất cả thuộc hạ về là có ý gì?” , Phương Thần tức giận bước vào chất vấn.

Hàn Duệ nhìn cô một cái, rồi bình thản lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Chứng tỏ rằng anh không cần tới sự chăm sóc của người khác nữa?” Nhưng khả năng này rất ít, bởi mới nửa giờ đồng hồ trước A Thanh đã phải xử lý và khâu lại vết thương cho anh ta.

Kết quả là, cái người trong cuộc ấy đã thừa nhận: “Cần”, dừng lại một lát, người đàn ông tuấn tú và lạnh lùng ấy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như đáy hồ sâu, tựa như đang thuật lại một sự thật rất dễ dàng nhận thấy: “Cô không phải là người sao?”

Phải mất một lúc Phương Thần mới hiểu hàm ý của câu nói đó, cô nhếch mép cười rất nhanh, rồi lập tức thu ngay nụ cười lại, “Để tôi chăm sóc anh? Dựa vào đâu?”

“Chứng tỏ cô đã không hề nghe rõ những lời tôi nói trên xe rồi.”, Hàn Duệ nheo đôi mắt dài và sâu lại, như kiểu không vừa lòng của một chủ nhân.

Đường còn của đôi môi ấy rất đẹp, nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn ngược lại, nó giống như những trái bom hạng nặng liên tiếp giáng xuống đầu cô, khiến cô không kịp phản ứng.