Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 7




Nguyệt hắc phong cao.

Một hội nghị bí mật…

Ở một nơi bí mật…

Trong Anh Hùng Giáo…

Trên núi Anh Hùng…

Những người có mặt đều là nguyên lão của Anh Hùng giáo, đệ nhất ác nhân mọi thời đại !

Chủ trì hội nghị chính là Phạm Tả Sử Anh Hùng giáo Phạm Đình Chí, người cảm nhận được áp lực to lớn trên vai.Bọn họ thân là đệ nhất ma giáo, nhất cử nhất động đều bị chú ý, kẻ cùng chí hướng coi họ là thần thánh, còn lũ chính đạo khinh thường họ là phân chuột, thường dân nghe danh hào thì rống một câu “Con mẹ nó đây không rảnh để tâm!”.

Kim bôi chén bạc không bằng lời đồn đãi của dân chúng. Họ dồn hết sức lực lập ra xã hội công bằng không phân biệt chủng tộc giới tính tuổi tác, kiên trì chạy theo đường lối nhân dân, để cho tất cả mọi người đều biết: ai cũng có thể là anh hùng.

Anh Hùng Giáo thân là đứng đầu ma chúng, tối khinh thường việc trộm cắp, giết người cướp của lại càng không thèm mắng cho đỡ tốn nước bọt, họ dựa vào cái gọi là hạc giữa bầy gà mà chiếm được sự ủng hộ của thế nhân!

Tích cực phát triển, thâm nhập vào thị trường, cổ vũ thân nhân giáo chúng nhập giáo, lấy số lượng tân giáo chúngđể định cấp bậc, cứ thế lôi kéo được hàng trăm người, dùng hội phí giáo chúng đóng góp để duy trì tổ chức cường đại này ! (Tác giả: tổ chức bán hàng đa cấp phi pháp thời cổ đại sao ?)

Hiện tại các hộ pháp đều tự động bí mật thâu nạp cả ngàn thành viên, là lực lượng tối trung kiên của Anh Hùng giáo !

“Kim hộ pháp, mời ngươi đọc tổng kết thu chi tháng trước.” Phạm Đình Chí tự tay ghi chép tình hình (Đông Huyền: thư kí không công ?), đây cũng là cơ mật tối cao của Anh Hùng giáo.

Ngũ vị hộ pháp Anh Hùng giáo dự theo ngũ hành mà phân chia, Kim hộ pháp Kim Hâm chưởng chủ tài vụ, chỉ thấy hắn chăm chú đặt tay gẩy gẩy trên kim bàn tính, xong đâu đấy rồi mới nói:“Tháng trước, tân anh hùng mới có thêm hai trăm sáu mươi ba người, hội phí tổng cộng hai ngàn ba trăm mười lăm……”

Phạm Đình Chí ghi nhớ một chữ cũng không sót, thân là quan văn tối cao, hắn phải có khả năng viết nhanh, chuẩn, cẩn thận, tỉ mỉ, mới có thể ngạo thị quần hùng. Yêu cầungũ vị hộ pháp thôngbáo hết tình hình của tháng trước, Phạm Đình Chí chuẩn bị làm tổng kết, không ngờ lờivừa đến miệng, đại môn liền bị đạp văng, chỉ thấy Hữu sử Anh Hùng giáo Miêu Nguyệt Hoa u ám điên cuồng như muốn giết người xông vào.

“Aiz………..” Miêu Nguyệt Hoa thở dài, sau đó lấy ghế ngồi xuống, nghĩ một chút lại xòe chiết phiến.

“Như thế nào có một mình ngươi, giáo chủ đâu?” Phạm Đình Chí lập tức hỏi.

Miêu Nguyệt Hoa lại thở dài, nói: “Giáo chủ có tân hoan, lệnh ta về trước.”

“Người đó là ai ?”

“Người nọ…. aizzzzzzzzzzzzzzzzz”

“Cuối cùng thì là thằng nào ?” Nhìn bộ dáng Miêu Nguyệt Hoa muốn nói lại thôi, Phạm Đình Chí không khỏi lo lắng.

Miêu Nguyệt Hoa vẻ mặt phiền muộn phun ra ba chữ: “Danh Kiếm môn.”

“Cái gì! ?” Mộc hộ pháp đập bàn, nhảy dựng lên như con choi choi. Mộc bộ chủ Đỗ Sâm Sâm chưởng binh quyền, võ nghệ siêu phàm, danh xưng là Quân Trung Thiết Hán.

“Khá khen cho Miêu Nguyệt Hoa ngươi, biết rõ bản giáo cùng Danh Kiếm Môn bất cộng đái thiên, còn mặc giáo chủ nhảy vào hố lửa, ngươi rắp tâm điều xấu xa gì ?!! Chẳng lẽ ngươi cho rằng như thế ngươi có thể ngồi lên ghế giáo chủ !”

Miêu Nguyệt Hoa trầm xuống, mắt đầy lãnh ý. Trong phút chốc, Miêu Đỗ hai người rút tiễn gương nỏ, lại nghe tiếng gầm gừ:“Họ Đỗ kia, ngươi rửa sạch cái miệng vừa hôi vừa thối ngay cho lão nương !”

Người vừa thét ra câu vừa rồi được xưng là Hỏa Kiều Oa – Hỏa hộ pháp – Địch Linh Lung, chính là người mà Miêu Nguyệt Hoa coi như muội muội, che chở mọi lúc mọi nơi.

“Hừ, giáo chủ bình yên trở về thì tất cả bình an vô sự, còn nếu không……” Đỗ Sâm Sâm ngoan độc liếc nhìn.

“Nếu không thì làm sao, làm sao hả !!!!!” Dứt lời, Định Linh Lung rút ra đao mổ heo gài sau thắt lưng ra, nóng nảy như nàng, không chấp nhận nổi bị người ta uy hiếp. Hỏa bộ chưởng quản toàn bộ về thực phẩm trong giáo, nói toạc móng heo thì là trùm đầu bếp. Định Linh Lung đao pháp sắc bén, có thể nói là tuyệt kĩ, nhưng đao pháp không cần dùng để chém người, nàng thích nhất dùng đao đập mặt kẻ khác, có thể nói giết người vô hình! Chỉ thấy nàng giơ tay chém xuống, tốc độ cực nhanh, kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối, sau một hồi loảng xoảng, Đỗ Lâm Lâm bị đập thẳng vào mặt.

“Lão nương đập chết nhà ngươi!”

Đỗ Lâm Lâm trở tay không kịp, hai ba bước vội lùi ra sau.

“Địch Linh Lung, dám cả gan làm đại ca ta bị thương, ta giết ngươi !!!”

Bên kia bàn nhào ra một người, chính là Đỗ Viên Tài bảo đệ của Đỗ Lâm Lâm, cũng là chưởng quản Thổ bộ, chuyên môn chế tạo binh khí. Hắn rút cây roisau lưng làmtừ da rắn nước, vận khí vung lên, đập vun vút phát ra tia lửa xoen xoét.

“TẤT CẢ DỪNG NGAY CHO TA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Phạm Đình Chí tức sùi bọt mép, hận không thể dội cho mỗi người một gáo nước.

“Đường đường lưỡng đại hộ pháp làm cào cấu cắn xé nhau ở đây, còn ra thể thống gì nữa!”

Địch Linh Lung cùng Đỗ Viên Tài lúc này mới thu binh, liếc nhau rớt cả mắt khỏi tròng mới chịu về chỗ. Vô duyên vô cớ Đỗ Lâm Lâm đập đã là không hay ho gì, đối tên đầu sỏ Miêu Nguyệt Hoa cũng có bất mãn.

Thần y Thủy hộ pháp Giang Tuyền Phi cười tươi như hoa nở, nói:“Chỗ ta mới nghiên cứu chế tạo một loại dược, tên gọi là Hoa Dung Nguyệt Mạo cao, chuyên để bôi lên vết thương trên mặt, Đỗ tiên sinh có muốn mua về dùng thử không?”

Đỗ Lâm Lâm căm tức liếc hắn một cái, nam tử hán đại trượng phu chưa từng sợ bị thương trên mặt, chỉ có hạng nữ nhân haynhu nhược thư sinh mới để ý, hắn quả quyết cự tuyệt ngay: “Lão tử mới không cần.”

Giang Tuyền Phi cười cười, một mảnh xuân hoa xán lạn. Đỗ Lâm Lâm cảm giác lông tơ dựng đứng, Địch Linh Lung dù nóng nảynhưng tuyệt đối ngay thẳng, Phạm Đình Chí khéo léo linh hoạt, Miêu Nguyệt Hoa đa mưu túc trí, Kim Hâm tinh tế, Viên Tài dũng cảm gan góc, còn tối âm trầm khó đoán Giang Tuyền Phi xưng đệ nhị ai dám xưng đệ nhất.(Đông Huyền: điêu đấy xD có anh Lâm Thục Nhân xD)

“Giáo chủ thần công cái thế, một gã đệ tử Danh Kiếm môn cơ bản không đáng được giáo chủ để mắt đến, mà nay giáo vụ nặng nề, thích hợp để giáo chủ thả lỏng tinh thần kiêm thể xác là chuyện bình thường, chúng ta cứ ở đây đợi lệnh là được.”

Phạm Đình Chí nói chuyện hợp tình hợp lý, không ai không phục, hắn nói tiếp: “Mọi người cùng hô khẩu hiệu rồi giải tán nào.” Đây chính là trình tự bình thường của một hội nghị.

“Thần giáo chủ anh hùng cái thế, nhất thống giang hồ!” Mọi người hô to, vang vọng cả đỉnh Anh Hùng.

Trong lúc đó, vị giáo chủ anh hùng cái thế mà mọi người tin tưởng sẽ thống nhất giang hồ kia vừa bị chính một tiểu tử của Danh Kiếm môn ăn không còn một mẩu nào.