Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 24




Ánh sáng chói lóa khiến cô gái nhỏ nhức mắt. Sau khi thích ứng với luồng sáng mạnh mẽ, cô gái nhỏ ngắm nhìn xung quanh. Không gian toàn bộ là một màu trắng sáng, không hề có chút cảnh vật, bóng trắng trải dài vô tận không thấy điểm cuối.

Cô tiến về phía trước, cảm giác bước chân nhẹ bẫng như trên mây. Cô cúi xuống nhìn, dưới chân cũng chỉ là một màu trắng chạm không thấy. Lúc này cô gái nhỏ mới để ý thấy mình đang mặc bộ váy trắng muốt, dường như cô cũng hòa vào với màu trắng của không gian. Cô không biết đây là đâu, cô thấy sợ hãi.

Ánh sáng chói lóa một lần nữa khiến cô gái nhỏ thức tỉnh, xung quanh vẫn là một màu trắng. Cô ngồi bó gối ở một chỗ, cảm giác cô đơn dần dần bao trùm toàn thân. Nhưng lần này không yên tĩnh như trước, cô nghe có tiếng vang nhỏ vọng lại từ xa xăm.

Cô không nghe thấy rõ âm thanh ấy, cũng không cách nào nắm bắt được nó. Nỗi sợ hãi tăng thêm, cô nhớ tới ba cô. Hồi nhỏ, mỗi lần cô sợ thứ gì, cô sẽ chạy đến nhào vào lòng ba, ba nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Lần thứ ba tỉnh lại, cô gái nhỏ phát hiện mình đang ở một nơi nóng như lửa đốt. Bao quanh cô là một màu đỏ rực, dưới chân là dòng nham thạch nóng bỏng. Toàn thân cô bủn rủn, cô thấy mình mềm yếu không chút sức lực, đến tay cũng không nhấc nổi lên.

Cô bật khóc, nỗi cô đơn và sợ hãi cuốn lấy đầu óc cô. Cô sợ, thực sự rất sợ, cô sợ phải một mình ở nơi xa lạ khắc nghiệt này. Ba ơi, mẹ ơi, anh ơi, Tuấn Kiệt, mọi người đang ở đâu?

Cảm giác nóng cháy không còn, cô gái nhỏ nghe thấy cạnh mình là tiếng nước chảy róc rách. Đôi mắt to tròn nhìn quanh, cô đang ngồi trên một thảm cỏ, phía trước là dòng suối nhỏ, cô nghe thấy tiếng nước phát ra từ đó.

Dòng suối này hơi quen thuộc, hình như giống với dòng suối cô thấy ở Khu liên hợp cưỡi ngựa Ocala thành phố S. Hai bên trái phải của cô là cánh đồng hoa tươi rực rỡ sắc màu, cô còn thấy cả một dải hoa oải hương tím biếc lay động trong gió. Phía xa xa có bóng hình mờ nhạt, cô cố gắng nhìn về bên đó.

Chiếc bóng đến gần chỗ cô, cô nhìn rõ thấy một người đàn ông cao lớn đang vui chơi với cô bé con khoảng bốn, năm tuổi. Người đàn ông bế cô bé nâng lên cao rồi hạ xuống, tiếng cười khanh khách vang vọng cả cánh đồng. Họ là hai cha con, chính là ba cô và cô hồi nhỏ. Phía xa là bóng dáng mẹ cô. Mẹ đang làm sandwich, vừa làm vừa nhìn hai ba con cười. Nhìn cảnh tượng ấy, cô như quay lại hồi nhỏ, vui vẻ bên ba mẹ và anh trai, không lo không nghĩ.

Mặt trời trên cao tỏa ánh nắng chói chang, cô gái nhỏ đứng trong khu vườn ở ngôi biệt thự bên Anh quốc. Trên chiếc ghế dài giữa khóm hoa hồng, bóng dáng thanh tú đang ngủ say sưa, đó là cô gái nhỏ năm mười sáu tuổi.

Bên kia Vương Nhất Băng tiến đến với đĩa dâu tây trên tay, anh đặt nó lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ. Anh yêu chiều vuốt tóc cô, để cô tựa đầu vào vai anh. Cô mở mắt, ngửa đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ngắm thật lâu gương mặt anh.

Anh cười khẽ, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt nhẹ mái tóc cô, dường như đây là sở thích của anh. Cô cũng cười, lúc đó cô cảm thấy anh trai cô là người đẹp trai nhất trong những người cô từng gặp. Cùng anh đi ra ngoài, cô luôn cảm thấy hãnh diện mỗi khi được giới thiệu là em gái anh. Cô gái nhỏ nhìn thật lâu hai bóng hình, cô thấy nhớ Vương Nhất Băng, ước gì có anh trai bên cạnh cô lúc này.

Cô đưa tay định chạm vào Vương Nhất Băng thì bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, ảo ảnh trước mắt chợt tan biến. Đến khi đứng vững lại thì cô mới thấy không gian xung quanh đã thay đổi.

Trên bãi cát dài, chàng trai cõng cô gái trên lưng, từng con sóng nhỏ cuốn lấy bàn chân anh, anh vẫn vững vàng bước đi tiếp. Cô ngả đầu vào vai anh, hai tay ôm chặt anh, cảm nhận bình yên mà anh mang đến. Trần Tuấn Kiệt, cái tên mà cô đã gọi rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cô thấy thân thuộc như bây giờ.

Anh luôn thầm lặng quan tâm cô, làm mọi điều vì cô. Ôn nhu của anh, dịu dàng của anh, chỉ mình cô mới được thấy. Có anh, là phúc phận cô được trao trong kiếp này.

Lần này cô chưa kịp đưa tay chạm thì ảo ảnh đã thay đổi sang không gian khác. Cả một rừng hoa anh đào đỏ thắm đang rung rinh trước gió, người con gái vừa đi vừa đưa tay hứng những cánh hoa rơi xuống.

Cánh hoa nhẹ nhàng chao lượn, thỉnh thoảng lại cố bay lên như còn lưu luyến không muốn lìa cành. Cô gái thích thú ngắm nhìn cảnh đẹp mĩ lệ này, tung những cánh hoa trên tay lên để chúng theo gió bay đi. Người con trai mỉm cười bước đến trước mặt cô, nhặt cánh hoa còn vương trên mái tóc, dịu dàng hỏi:

“Đây là quà sinh nhật anh tặng em. Thích không?”

“Dĩ nhiên là thích rồi. Em đã muốn đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào từ lâu rồi.”

“Anh vẫn còn một món quà cho em. Em tìm thử xem, chỉ ở quanh đây thôi.”

Cô gái đưa mắt nhìn quanh, tìm cả dưới đất và trên cây nhưng cũng không thấy gì.

“Anh giấu ở đâu vậy? Sao em tìm không thấy?”

Anh đứng đối diện cô, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười. Rồi bất chợt anh đưa tay ra sau tóc cô, lúc rụt tay lại thì đã có một chiếc dây chuyền lấp lánh xuất hiện.

Mặt dây là hình đóa hoa anh đào nhỏ làm bằng ngọc bích, ở giữa có viên kim cương ánh hồng lấp lánh. Cô gái vừa nhìn đã thích chiếc dây chuyền này, niềm vui không giấu được trên khuôn mặt xinh đẹp.

Anh tự tay đeo dây chuyền lên cổ cô, mặt dây ánh lên thứ ánh sáng tinh khôi, đẹp hơn bất cứ một bông hoa nào ở rừng cây anh đào này. Cô nâng niu mặt dây chuyền trên tay, để ý kĩ mới thấy có chữ được in chìm trên cánh hoa, là “Vương Hàn Tuyết” tên của cô, phía sau còn in ba chữ “Trần Tuấn Kiệt”.