Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 25




Lần này là lần thứ sáu cô gái nhỏ tỉnh lại, cô đang đứng trước cổng trường Trung học Leiceste ở bên Anh mà cô đã từng đến rất nhiều lần. Thời gian này chắc là lúc cô mới vào trường, tấm băng dôn đỏ chói chúc mừng năm học mới vẫn còn treo trên cổng.

Cô bước vào trường, ngắm từng ngóc ngách quen thuộc, mọi thứ vẫn y nguyên như trong trí nhớ. Bước chân vô thức tiến đến phòng Hội học sinh, nơi cô và Hạ Vũ Minh lần đầu gặp mặt. Sau khi quan sát hết phòng, cô đi đến vườn trường, hoa ở đây rất đẹp, là nơi cô thích nhất.

Nằm sâu trong vườn là khu nhà kính trồng hoa, sau này ở đây sẽ có một dàn hoa tường vi chính tay cô trồng. Bước vào nhà kính, cô bắt gặp bóng dáng thân quen đã khắc sâu trong trí nhớ. Anh vẫn thế, vẫn đẹp trai, vẫn là tên yêu nghiệt hay trêu chọc cô ngày nào.

Anh đang đăm chiêu quan sát cây hoa hồng xanh trước mặt. Cô còn nhớ chính anh đã đọc sách tự mình pha chế thuốc nhuộm rồi thử nghiệm trên cây hoa hồng này. Ngắm nhìn bóng dáng chăm chú của anh, cô có một loại xúc động muốn chạy đến ôm lấy anh. Nhưng đôi chân cô không sao cử động, cô sợ khi cô chạm đến, ảo ảnh này sẽ biến mất, cô sẽ không thể nào thấy lại anh được nữa.

Vũ Minh… Thì ra quên anh lại khó đến vậy, chấp niệm trong lòng cô chưa hết, chỉ là tạm thời ngủ quên, để đến khi nhìn thấy anh, nó lại sôi trào lên, nỗi nhớ anh cứ thế không ngừng lại được.

“Tuyết, em bao giờ mới chịu tỉnh? Em còn định hành hạ anh tới lúc nào? Tuyết…” Tiếng gọi thê lương khiến cô gái nhỏ giật mình, theo thói quen cô đưa mắt nhìn xung quanh. Lại là màu trắng, khắp không gian toàn là màu trắng như ngày đầu cô thấy. Trên người cô vẫn là chiếc váy trắng tinh ấy, đôi chân trần như đang đứng trên mây, nhẹ bẫng như không.

“Tiểu Bối!” Ai, là ai đang gọi cô?

“Tiểu Bối! Em còn nhớ anh không?”

“Vũ Minh?”

“Ừ, anh đây.”

Đến lúc này cô gái nhỏ mới nhìn rõ người đứng trước mặt. Chính là anh, là Vũ Minh mà cô thương nhớ.

“Vũ Minh, là anh thật sao?”

“Ừ, là anh. Tiểu Bối, em vẫn xinh đẹp như thế.” Vũ Minh đến gần cô, bàn tay đưa lên mặt cô vuốt nhẹ.

“Vũ Minh, anh chưa chết, anh vẫn còn sống sao?” Cô gái nhỏ hỏi, giọng run run.

“Không, Tiểu Bối, anh chết rồi, chỉ là chấp niệm trong lòng em quá lớn, em không thể buông bỏ được nên mới nhìn thấy anh.”

“Vũ Minh, em…”

“Đừng nói gì cả. Anh biết em luôn cảm thấy tự trách về cái chết của anh. Nhưng đó không phải lỗi của em, là anh tự nguyện. Ba anh chết đi là trả mối nợ với ba em. Còn anh, vì yêu em, cũng vì anh muốn thay ba trả lại những thương tổn gia đình em phải gánh chịu.”

Anh ngừng một lúc, bàn tay đưa ra vẫn đang vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt anh trìu mến. Một lúc sau, anh tiếp tục nói:

“Những người quen biết Hạ Vũ Minh này đều không thể ngờ có ngày anh lại yêu một cô gái. Chính bản thân anh cũng cảm thấy điều đó thật thần kì. Định mệnh đã an bài anh sinh ra sẽ không thể yêu bất kì ai. Vậy mà anh đã chống lại vận mệnh ấy.

Có phải vì lỗi đó của anh mà khiến em và những người xung quanh em phải gánh chịu đau khổ không? Anh xin lỗi. Nhưng anh không thể nhìn em đau khổ nữa. Thà rằng anh chọn cách chết để em được sống còn hơn sống mà chịu nỗi đau không có em trong đời.

Anh thấy mình thật may mắn vì ông trời đã cho anh một cơ hội. Cơ hội để cứu người anh yêu. Chỉ nghĩ đến việc trái tim anh sẽ đập rộn ràng trong lồng ngực em anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Do đó anh đã tập thể dục thường xuyên để tặng em món quà hoàn mĩ nhất.

Em hãy sống nhé! Chúng ta sẽ luôn bên nhau cho tới lúc chết. Những lúc em thấy tim anh đập rộn ràng là vì em đang nhìn vào gương đó, là lúc em chạm tay vào trái tim mình, là lúc nghe được giọng em nói. Thỉnh thoảng khi nhớ đến anh, em hãy đặt tay lên trái tim, anh đang ở đó. Đừng cảm thấy có lỗi, đừng buồn và cũng đừng giận anh nhé. Chúng ta sẽ luôn bên nhau cho tới ngày có thể gặp lại nhau, em nhé!”

Nói xong, anh rút tay về, lùi lại phía sau từng bước một. Luồng ánh sáng chói mắt hiện lên phía sau anh, cơ thể anh đang dần đi vào luồng sáng đó. Cô gái nhỏ hốt hoảng chạy lại, cô đưa tay muốn giữ anh lại, nhưng mước mắt cứ thế làm nhòa tầm mắt cô.

Qua làn nước mắt mờ nhạt, cô thấy anh mỉm cười dịu dàng. Trước khi anh hoàn toàn tan biến, cô nghe rõ thấy lời nói của anh. “Tiểu Bối, hãy tìm một người con trai có thể cho em hạnh phúc, hãy sống vui vẻ bên người ấy. Đừng buồn, đừng tự trách, em hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Tiểu Bối, anh yêu em.”

“Vũ Minh… Vũ Minh…”

Hàn Tuyết mở choàng mắt, ngọn đèn nhỏ vàng nhạt trên đỉnh đầu đang tỏa ra ánh sáng nhẹ, đây là phòng ngủ của cô. Vương Nhất Băng ngồi trên một cái ghế bên cạnh giường, đang nhắm mắt ngủ say sưa. Gương mặt anh hốc hác, dưới cằm còn lún phún những râu, cả người anh gầy đi, đôi mắt nhắm chặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối, không khí của buổi sớm tinh mơ hơi lạnh, cổ họng Vương Hàn Tuyết khô rát. Cô không nhịn nổi liền ho nhẹ thành tiếng. Vương Nhất Băng lập tức mở mắt đứng dậy, giơ tay sờ gương mặt nhỏ bé của cô.

“Bé con, em cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

“Em…”

Chưa nói hết câu cô đã lại ho tiếp. Nhất Băng vội vàng rót nước cho cô uống. Dòng nước ấm tràn vào cổ khiến cả người cô thoải mái hẳn. Cô nhìn Nhất Băng, đưa tay chạm vào mặt anh. Trông anh tiều tụy như thế, hẳn là lo cho cô đến mất ngủ.

“Anh, em xin lỗi. Đã để anh phải lo lắng như thế.”

“Bé con, không cần nói gì hết, chỉ cần em tỉnh lại là được rồi.”

“Anh, bao năm qua em khiến anh lo lắng thật nhiều. Em sẽ không thể nữa. Anh à, từ bây giờ em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”

“Được, anh tin em.”

Vương Nhất Băng cười, cô cũng cười. Có lẽ do những lời Hạ Vũ Minh nói với cô trong giấc mộng kia, có lẽ vì bỗng nhiên nghĩ thông suốt, Vương Hàn Tuyết quyết định phải sống cho thật tốt. Không quên được Vũ Minh cũng không sao, cô sẽ sống cho cả phần của anh, sống thật hạnh phúc.

Thời gian qua cô u mê, dằn vặt trong nỗi đau, khiến cho những người yêu thương cô cũng không vui vẻ. Trước kia cô sống để trả thù cho ba, sau khi Hạ Khiêm chết, Hạ Vũ Minh ra đi, cô chỉ sống trong quá khứ, luôn tự trách mình. Bây giờ có lẽ là lúc cô nên sống cho mình, sống cho những người cô yêu thương.

“Anh, em nằm đây bao lâu rồi?”

“Em hôn mê bảy ngày rồi. Hôm đó em ngất đi khiến anh sợ muốn chết. Thật may là em đã tỉnh lại.”

“Anh, vậy Kiệt đâu rồi?”

“Anh đưa em đi gặp cậu ấy.”

Do nằm lâu trên giường nên Hàn Tuyết chưa thể đi lại được ngay, Vương Nhất Băng gọi hộ lí mang đến chiếc xe lăn để Hàn Tuyết ngồi trên đó. Anh đưa cô đến phòng của Trần Tuấn Kiệt.

Trần Tuấn Kiệt nằm trên giường, đôi mắt anh nhắm nghiền. Anh gầy đi không kém Vương Nhất Băng, gương mặt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, trong lúc ngủ anh vẫn nhíu mày, giống như không yên tâm việc gì đó. Vương Hàn Tuyết đẩy xe đến gần anh: “Kiệt”. Anh không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm. Hàn Tuyết nhìn anh trai.

“Anh, Kiệt sao vậy?”

“Cậu ấy chỉ mệt mỏi quá thôi. Nghỉ ngơi rồi sẽ không sao. Em đừng quá lo.”

“Anh ấy nằm ngủ bao lâu rồi?”

“Mới một lúc thôi. Từ lúc em hôn mê, Kiệt không hề chợp mắt, luôn ngồi bên chăm sóc em. Đến ngày thứ tư cậu ấy chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi phóng xe đi đâu đó. Ngày hôm qua cậu ấy mới quay về. Cậu ấy qua phòng em, ngồi một lúc rồi kiệt sức quá mà ngất đi.”

“Anh ấy đi đâu thế ạ?” Hàn Tuyết vén gọn mái tóc Trần Tuấn Kiệt, cô hỏi Vương Nhất Băng nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chàng trai nằm trên giường.

“Anh cũng không chắc. Nhưng lúc quay về thấy cậu ấy cầm một bức thư. Là thư của Vũ Minh gửi cho em trước lúc tự tử. Anh không biết tại sao đến bây giờ bức thư ấy mới xuất hiện, nhưng có lẽ Kiệt đã ngày đêm đi tìm nó về cho em.” Vương Nhất Băng cũng nhìn Trần Tuấn Kiệt, anh cất giọng từ tốn. “Cũng thật thần kì, tối qua cậu ấy đọc lá thư ấy cho em nghe, đến sáng sớm nay thì em tỉnh.”

Cô gái nhỏ đẩy xe lăn ra ngoài, nhường không gian cho Trần Tuấn Kiệt nghỉ ngơi, Vương Nhất Băng đi sau cô khép cửa lại.

“Anh, em muốn xem lá thư Vũ Minh để lại cho em.”

Quay về phòng, Vương Hàn Tuyết mở lá thư Vương Nhất Băng vừa đưa. Lá thư đã hoen ố, nhưng có lẽ do được cất giữ cẩn thận nên nó vẫn còn nguyên vẹn, lớp keo dính vẫn còn. Trong thư là nét chữ ngay ngắn mạnh mẽ mà cô từng quen thuộc.

Ngồi tựa lưng trên giường, cô gái nhỏ từ từ đọc từng dòng chữ viết. Nội dung thư chính là những gì Vũ Minh nói với cô trong giấc mơ cuối cùng kia. Anh mong cô có thể sống tốt, đừng tự trách về cái chết của anh. Anh nói anh luôn bên cô, luôn luôn dõi theo cô.

Không có nước mắt, chỉ có nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt còn nhợt nhạt. Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đang dần tràn vào căn phòng, nắng cũng bắt đầu lên. Cô chợt nhận ra, mùa xuân đang về, những bông hoa sau vườn nở rực cả một khoảng, không khí tươi mới tràn ngập ngôi nhà.