Anh Là Bầu Trời Của Em

Chương 13: Như thế nào em mới tin ?




Đặng Hải ăn xong cái bánh kẹp, vươn vai một cái mới thấy được Duy Anh như vậy mà quên không mang theo áo khoác. 

Dẫu là đã có chút nắng, nhưng cũng không phải là đã hết lạnh hẳn. 

Bình thường thì Đặng Hải cực nhác đi chợ, ghét cái cảnh chọn thịt chọn cá, với lại miệng cậu cũng chả được khéo, gặp hàng thịt thì chê thịt thiu, gặp rau thì chê rau héo, khiến mấy bác gái bán hàng chả ai ưa cậu. 

Vậy nhưng nghĩ tới cái tấm thân đạm bạc kia ra gió lạnh quả thật trong lòng có chút đau đau. 

Thôi thì, đành xách mông lên vậy, nhanh chân một chút chắc là kịp thôi, vậy nhưng chưa tới chợ thì đã nghe thấy một đám lộn xộn trước mặt. 

- Gọi xe cấp cứu chưa?

- Gọi rồi!

- Trời ơi, có ai quen cậu này không!

- Mắt như chảy máu ra vậy! 

Linh tính không lành, Đặng Hải vội vàng chạy tới, quả nhiên, người nằm đó!

Duy Anh đã gần như bất tỉnh, trên gương mặt đỏ rộp, đôi mắt đã rỉ máu.

- Duy Anh!

Tiếng thét lên bất ngờ xé toang một mảnh trời, 

Đặng Hải vội vàng nhảy bổ vào trong, bế xốc người lên.

Tiếng hú của chiếc xe cứu thương vang vọng, không mạnh bằng nhịp đập như muốn phá hủy cả lồng ngực cậu bây giờ…

Tại sao?

Chuyện gì đã xảy ra?

Đặng Hải gần như vò đầu tới rối bung, 

Chiếc băng ca cấp cứu đẩy vào phòng. 

Cánh cửa đóng sập trước mặt, cũng như đóng lại tất thảy những suy đoán điên rồ của cậu. Giờ khắc này, chỉ còn lại sự bất lực điên cuồng.

Suốt một dọc đường, cậu không thể thốt lên một câu nào.

Cậu không tin!

Vốn dĩ.. chỉ mới cách đó chưa đầy 30 phút, đôi mắt kia còn chau lại giận cậu, khóe miệng kia vẫn còn múm mím đong đưa..

Có thể nào..

Trời ơi.. có thể nào chuyện này lại xảy ra được? 

Mọi chuyện.. là thật sao? 

Khóe mắt rỉ máu ấy.. là thật sao? 

Đặng Hải giật người như tỉnh từ cơn mộng, vội vàng chồm tới cửa phòng cấp cứu, vừa đập cửa liền bị người kéo đi.

- Buông tôi ra!

- Buông ra!

- Duy Anh! Duy Anh!

- Con mẹ nó, bỏ ra!

- Duy Anh!

Thằng Sang và Thằng Kiên vừa mua được đống phim Gay bản mới full HD siêu nét siêu nóng bỏng, đang định gọi tới kể công, ai dè Đặng Hải vừa nhấc máy đã vừa mắng vừa chửi. 

Nghe loáng thoáng cũng đoán được cái gì đó liên quan tới cậu bé kia, ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện, lại chỉ thấy một Đặng Hải thường ngày ngầu bựa đang bị mấy vị bác sĩ tóm cổ mà nhiếc móc. 

Gương mặt thường ngày vênh váo ngông nghênh, giờ đây thực sự như đang tái lại. Hai thằng bạn vội vàng chạy tới, 

- Sao rồi? 

Bác sĩ liếc qua hai người vừa tới, cũng bực dọc mà lớn tiếng:

- Bệnh nhân còn đang cấp cứu mà anh này tính đập hỏng cửa phòng luôn. Mau đi ra ngoài kia chờ! 

Thằng Kiên và Sang lục đục mỗi đứa một bên kéo tên to xác nào đang mất nửa hồn đi ra phía ngoài hành lang..

Mẹ kiếp…

Tên này.. khóc! 

Hai thằng nhìn tới Đặng Hải rồi không hẹn mà nhìn nhau. Cảm giác như nhìn thấy nó khóc vi diệu như thấy thầy chùa nhảy đầm.

Bỗng nhiên thế mà nó rít ra từ kẽ răng mấy câu,

- Có đứa dùng bình xịt cay, tao phải ở lại đây, hai đứa mày về khu chợ tìm người đi.

- Tao sẽ tận tay băm nó ra cho chó nhai!

Mấy từ cuối sau khi thoát ra, cả hai thằng đều cảm giác như dọc sống lưng vừa bị điện giật. Từ khi quen nó tới nay, chưa khi nào thấy ánh mắt nó vừa ôn nhu vừa dữ dằn như vậy…

- Vậy.. mày có gì thì gọi bọn tao. Ok?

- Ừ. 

- Bọn tao về trước. Em ấy sẽ không sao, mày phải bình tĩnh.

- ….

Đặng Hải ngửa mặt ra phía sau, cả thân hình cao lớn như bao phủ hết thành ghế…

Đôi mắt vương tơ máu, là khóc, hay vì hận. Chẳng thể rõ nổi.

Trái tim theo từng nhịp tích tắc khi Duy Anh vẫn còn đang ở trong phòng kia, đều như thủng ra từng lỗ..

Duy Anh…

Duy Anh.. 

Anh xin em, đừng có sao…

- người nhà bệnh nhân Nguyễn Duy Anh.

- Có!

Đặng Hải như vừa thoát khỏi tử ngục, vội vàng chạy lại.

Trước phòng hồi sức, 

Vị bác sĩ già vừa cởi chiếc găng tay cao su vừa nói:

- Cũng may là đưa đi sớm, rửa kịp nên không tới nỗi hỏng mắt, nhưng có thể gây nhiều di chứng về sau, hơn nữa còn bị sốc vì đau. Vậy nên trước mắt vẫn cần theo dõi cực kỳ cẩn thận. Bệnh nhân còn có thể có biểu hiện tức ngực khó thở, đặc biệt vùng mặt bị dính cay có dấu hiệu phỏng nhẹ.

- Tôi vào được chứ?

- Được. Nhưng nhớ..

- Ơ…

Vị bác sĩ còn chưa kịp nói hết câu, Đặng Hải đã nhảy vọt vào phòng hồi sức từ khi nào, bước chân chết sững trước giường.

Đôi mắt được băng kín cẩn thận, cả gương mặt đều hồng rộp..

Đôi tay gầy guộc gắn những đầu kim truyền lớn..

Một kẻ cao lớn ngông nghênh thì làm sao?

Đều không phải là vì yêu mà trở lên thảm hại hay sao?

Đặng Hải cứ như thế, ngồi gục đầu bên cánh tay đang truyền dịch đều đều kia…

- Không..

- Đừng…

- Đặng Hải… cứu em…

- Khụ..

Từng tiếng nhỏ bật ra trong cổ họng khô khốc, lại vì khó thở mà ho bật ra, Duy Anh hoảng sợ quá, đau quá.. tại sao.. lại tối mịt như vậy.. trong cơn nửa tỉnh nửa mê chập chờn, bóng tôi vây quanh dầy đặc. Duy Anh sợ hãi muốn đưa tay lên quờ quạng.. đau quá… 

- Anh đây, anh ở đây. 

- Không sao, không sao rồi. 

- Ngoan, 

-

Không để đôi tay kia phải khua lên, Đặng Hải đã vội vã ôm lấy ủ bọc trong tay mình.

Nhiệt độ ấm nóng từ đôi bàn tay thô dày kia như trấn an tất thảy những sợ hãi của Duy anh, lồng ngực hỗn loạn nhịp thở dần trở lại bình ổn. 

- Đừng bỏ em..

- Đừng bỏ em..

- Em không thấy gì hết… không thấy gì cả…

Tiếng nức nở vang lên như một chú mèo con yếu ớt, từng ngụm đều muốn cắn nát sự ngông cuồng thường ngày của Đặng Hải.

Vụng về đưa bàn tay lên vuốt mái tóc đen nhánh kia, nhỏ tiếng hết sức mà an ủi vỗ về. 

- Duy Anh. Đừng sợ. Anh không đi đâu cả. Sẽ ở đây với em. 

- …Đừng bỏ em… 

- Đừng bỏ em.. em sợ.. 

- Sẽ không. Ngoan. 

Chôn vùi trong lòng Đặng Hải một lúc, Duy Anh cuối cùng cũng lại thiếp đi.

- -------

Cô y tá đưa kết quả cho bác sĩ kiểm tra xong, một lát đã quay lại:

- Có thể chuyển về phòng bệnh thường rồi, anh cho bệnh nhân dậy, nếu bệnh nhân không thể đi được thì phía kia có xe lăn. 

- Không cần!

Đặng Hải buông một câu gọn lỏn, rồi trước bao nhiêu con mắt lớn nhỏ trong phòng mà bế trọn cả người vào lòng, một mực ôm đi khắp các dãy hành lang.

Cô y tá nhún vai lắc lắc đầu dẫn vào khu phòng bình thường, 

Đặng Hải vừa tới đã đạp rầm một cái vào cửa phòng, quát lên:

- Ai cho cô dẫn tôi vào khu này?

- Hả? 

Duy Anh bị một động tác này làm hoảng sợ, trong cơn mê man cũng hơi chút co người, Đặng Hải vội vàng xuống giọng, ôm chặt lấy:

- Không sao, không sao, là anh đi lộn phòng.. 

- Ư..

- Cố gắng một chút, sắp tới rồi. 

Cô y tá suýt thì há mồm tới rơi răng, không phải chứ?

Cô cũng thuộc dạng có ngực có mông, xinh gần nhất cái viện này, vậy mà anh ta vừa mới ôm người trong lòng nhẹ giọng, liền đã quay sang cô găm ánh mắt như viên đạn thế kia. 

- Phòng dịch vụ hết chỗ rồi, phòng Vip thì đắt lắm, tạm thời..

- Đưa cậu ấy lên khu tốt nhất ở đây.

Cô y tá còn chưa dời chân, Đặng Hải cố kiềm giọng thật nhỏ để không làm thứ quý giá trong lòng phải giật mình, 

- Đã xấu mà còn điếc hả?

- Anh nói cái gì?

- Tôi nói cô mau dẫn đường lên khu Vip.

- …!

Cô y tá không nói nữa,khu Vip thì khu Vip.

Để xem có đủ tiền nhận phòng không rồi hãy nói. 

Ai ngờ, một câu cũng không nói được ra lời,

Vừa đặt Duy Anh xuống chiếc nệm thơm tho mát mẻ, đã gần như quẳng cái thẻ visa lên người cô y tá:

- Cà đi. 

Cô y tá hốt hoảng nhìn, đây là một cái Visa Platinum. Không tự giác mà liếc thân ảnh cao lớn kia một cái. Xuýt xoa rời đi.

- ---------

Khu Vip.

Khu mà mỗi phòng chỉ có duy nhất một bệnh nhân, còn có cả ti vi, tủ lạnh và sofa riêng, lịch thăm khám đặc biệt chuẩn và y tá trực 24/24 chỉ cần bấm nút lập tức sẽ tới. 

Nhiều tiền hay ít tiền, thực ra thì cứ đi viện rồi sẽ hiểu ra giá trị của nó. 

Thế nhưng Đặng Hải chẳng quan tâm nữa. 

Với cậu bây giờ, bàn tay đang run lên nhè nhẹ vì đau kia, thực mới chính là đang xát muối trong lòng cậu. 

Duy Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Áp bàn tay đó lên mặt, 

Sốc vì đau.. là cái sốc như thế nào kia chứ?. Đau đến ngất đi…

Mê man như thế mà, đau, như thế mà… Duy Anh cứ hễ tỉnh một chút lại nghẹn ngào gọi tên người.. nói ra những lời mà nếu tỉnh lại, có lẽ đôi môi mím chặt kia chẳng khi nào dám hé lộ ra..

- Anh…Hải.... Em yêu anh.. rất yêu anh.. 

- ….

- Em.. là con trai.. nhưng.. đừng bỏ em.. 

- Đừng.. đừng chê em…

Phút giây ấy, Đặng Hải cảm thấy như mình cũng sắp nhập viện tim mà nằm rồi, một lúc hóa đá đến vừa đau đớn vừa sung sướng mà leo cả lên giường, bế xốc người nằm gọn lên lòng mình, lẩm bẩm hỏi lại: 

- Em yêu anh? 

- Em vừa nói gì?

- Nói lại nghe coi? 

Mặc kệ Duy Anh có nóng hay lạnh nữa, Đặng Hải siết chặt thêm chặt… mãi cho tới khi cả người Duy Anh đã gần như nằm trọn vẹn trong lồng ngực cậu một hồi lâu, Đặng Hải mới có thể tiêu hóa được hết cơn sang chấn tinh thần vừa nãy..

Thì ra.. em ấy cũng yêu mình..

Cảm tưởng như một lời vậy thôi mà Đặng Hải sắp mọc cánh bay lên trời được, sung sướng mà cẩn thận hôn hôn lên mái tóc kia. 

- Anh cũng, rất yêu em. 

Con trai thì sao? Con gái thì sao? 

Thực chất thì, giờ đây kể cả bắt Đặng Hải nằm sấp cho em ấy thượng mình. Cậu cũng chịu nữa. 

Yêu là thế đấy. Thì sao? 

Người của tôi, tôi yêu. Trai hay gái cũng là của tôi, tôi vẫn yêu. 

Thì sao? 

- ---------

Đặng Hải rút cuộc thì cũng không nỡ để Duy Anh lại mà đi mua đồ ăn, liền gọi về báo sơ tình hình cho bố mẹ cậu biết, giục người làm mau mang quần áo và đồ ăn tới bệnh viện. 

Cô y tá vừa vào phòng tính trả lại thẻ, nhìn thấy cảnh ôm ấp này thiếu chút hộc máu, còn đang tính nhắc nhở Đặng Hải không được leo lên giường bệnh nhân, thì đã bị một tiếng gằn làm giật cả mình:

- Ai cho cô nhìn chằm chằm em ấy? 

- ?!!!!

Khóe môi giật giật.

Cô y tá lủi luôn. Ủa vậy chứ vào phòng không nhìn bệnh nhân thì không lẽ nhìn cái tủ lạnh à?