Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 25




12.

Lúc Tam gia đi Vũ Hán tôi vẫn đang nghỉ hè ở nhà. Cô bạn Cố Tử Hàng và bạn trai nó tới nhà tôi chơi nên chúng tôi ra đường chơi một ngày, không, nói đúng hơn thì hai đứa kia ra ngoài chơi một ngày còn tôi thì lẽo đẽo theo sau chụp ảnh đằm thắm cho tụi nó…

Thú thật cảm giác này quả thực rất tàn nhẫn, thấy mình còn đáng thương hơn một con chó cô đơn… Ngay lập tức tôi hiểu được gương mặt buồn rầu của những người bình thường phải chứng kiến cảnh chúng tôi quấn quýt.

Ra bờ biển Cố Tử Hàng đắp cát lên người bạn trai nó, còn đắp thành hình nàng tiên cá nữa, không chỉ có một cái đuôi còn to hơn cặp mông, nó còn đắp cho bạn trai nó đôi bưởi đồ sộ…

Tôi thực sự thấy không vừa mắt, liền cầm hai trái táo đỏ thắm trong túi ra cài vào ngực tên này rồi nói với Cố Tử Hàng: “Không cần phải cảm ơn, tao tên là Lôi Phong!”

Hôm sau tôi đi cùng anh hai và bạn gái anh ra bờ biển chơi. Lúc nhìn thấy anh tôi xoa đầu bạn gái, tôi lại trưng ra cái mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.

Con người là một trạm thu nạp năng lượng. Năng lượng tích luỹ đến một mức độ nhất định cần phải phát ra ngoài, đáng tiếc Tam gia không có bên cạnh, nếu không thì chỉ cần đánh gã vài cái là tôi đã có thể vô tư tiếp tục cười nói rồi.

Không những bị bạo hành bởi những cảnh tượng thân mật của người khác, cuốn tiểu thuyết tôi đã đăng mấy kỳ lại còn bị tắc nghẽn. tôi nghĩ mình phải bù đắp lại những đau khổ phải chịu từ Tam gia nên quyết định gọi điện cho gã sau vài ngày không đoái hoài gì đến nhau.

Tôi than thở: “Hôm nay có độc giả bảo em viết không hay như trước, em buồn lắm, em cảm thấy nội dung câu chuyện phải phát triển như thế mới đúng, vừa mới yêu nhau thì sến súa một chút cũng bình thường mà, em chẳng thấy dở chỗ nào, em buồn quá đi mất…”

Hình như Tam gia đang bận nên cũng không an ủi tôi mà nói thẳng tưng: “Không vui thì đừng viết nữa.”

Tôi tủi thân: “Em cần được an ủi… Bé buồn, bé sầu, bé thấy đắng lòng lắm!”

Tam gia đi ra một chỗ yên tĩnh nói chuyện với tôi: “Công ty ở Vũ Hán sắp xếp cho anh một căn phòng nhưng không hiểu thế nào lại chẳng có giường.”

Sự chú ý của tôi lập tức bị phân tán: “Sặc! Thế anh ngủ dưới đất à?”

Tam gia đáp: “Trước thì ngủ cùng một đồng nghiệp, hai ngày nay mua đệm mang vào phòng mà ngủ.”

Tôi: “À… Anh đi ngủ nhớ buộc chặt thắt lưng, nhớ bảo vệ hoa cúc(1) cho cẩn thận nhé!”

(1) Chỉ hậu môn của đàn ông. Thường dùng trong truyện đam mỹ. (Ặc, cái bà tác giả này! )

Gã đang vội nên chúng tôi nhanh chóng kết thúc câu chuyện. Thế rồi tự nhiên tôi không còn thấy buồn nữa.

Trên thế giới này biết bao người còn xui xẻo hơn bạn, biết bao chuyện còn tồi tệ hơn nỗi buồn của bạn, vậy nên có đáng phải buồn vì một việc nhỏ nhặt không? Người đàn ông của tôi còn đang bán mạng cho công việc vì mái nhà hạnh phúc của hai đứa, tôi than vãn với nhiều lời làm gì chứ!

13.

Thực ra nếu so với hồi đại học mỗi học kỳ được gặp nhau một lần thì trạng thái trong thời gian Tam gia được cử đi làm việc ở tỉnh khác này đã tốt hơn rất nhiều. Gã sẽ tranh thủ tối đa tất cả mọi cơ hội để được về Bắc Kinh, hơn nữa tiền xe cộ còn được công ty chi trả.

Trường chúng tôi vừa khai giảng, Tam gia đã cầm ngay cho tôi xem cuốn lịch có ghi những ngày gã về được, bao gồm ngày đi học và thi lấy bằng chuyên viên quản lý chất lượng, ngày nghỉ quốc khánh và một ngày họp công ty thường niên.

Tôi hỏi: “Họp công ty thường niên vào cuối tháng chín sao? Thế chẳng phải có thể gộp luôn với Quốc khánh để được nghỉ một thời gian dài à?”

Gã thuận tay gửi luôn cho tôi bảng đăng ký họp hàng năm rồi gửi cho tôi một đoạn thu âm: “Lại còn được đưa người nhà theo nữa! Anh đã dành lại vị trí thần thánh đó cho em!”

Hồi đó là cuối tháng tám, gã mới đi Vũ Hán chưa đầy một tháng nhưng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để về Bắc Kinh tìm tôi và dẫn tôi đi chơi mà thôi.

Tôi hỏi: “Họp thường niên bao gồm những công việc gì?”

Gã đáp: “Tổng cộng hai ngày. Ngày đầu tiên nghỉ dưỡng ở khách sạn có suối nước nóng, ngày thứ hai đi hái dâu tây.”

Chúng tôi dành ra kha khá thời gian bàn luận về việc đi hái dâu tây và tắm suối nước nóng. Tự nhiên tôi lại thấy không ổn liền hỏi gã: “Anh vừa về Bắc Kinh đã tham gia cuộc họp thường niên hai ngày, lãnh đạo của anh có cho không?”

Gã kiêu ngạo trả lời: “Anh nói với lãnh đạo là ‘Thân là một nhân viên mới, em rất muốn có thể nhanh chóng hoà nhập vào đại gia đình này, tìm hiểu về văn hoá của công ty, làm quen với đồng nghiệp các phòng ban’. Lão ta nghe xong thích lắm.”

Tôi không khỏi giơ tay tán thưởng những lời bịa đặt theo kiểu rất khuôn phép này.

Đáng tiếc sau đó cả tổ của Tam gia không ai được tham dự cuộc họp thường niên này, gã cũng bị cưỡng ép phải ở lại Vũ Hán.

Gã thở hồng hộc nói với tôi: “Lúc nào về anh sẽ mua cho em một sọt dâu tây!”

14.

Trước lễ Quốc khánh mấy hôm, Tam gia lấy lý do “phải nộp tiền học thêm” để xin được về Bắc Kinh trước.

Hồi đó tôi đã có nhà bếp, đã có gia đình nên đang trong thời gian lý trí mất kiểm soát đến nỗi chỉ rửa một quả dưa cũng phải thu xếp mọi thứ cho đẹp đẽ để chụp ảnh đăng lên weibo. Tam gia rất phản cảm với thói quen chụp ảnh trước khi ăn của tôi, gã nhắc nhở vài lần nhưng tôi toàn để ngoài tai.

Ngày cuối cùng của tháng, tôi đã dùng hết dung lượng 3G, Tam gia đăng ký ngay một gói data siêu tốc cho tôi dùng nên tôi cứ lẽo đẽo đi theo gã không rời chẳng khác nào một cái đuôi. Chúng tôi ra ngoài ăn món nướng, lúc đồ ăn được dọn lên, tôi không cho gã ăn mà bảo phải chờ nhiều nhiều món để chụp vài bức ảnh đẹp đẹp mới được động đũa.

Tam gia lập tức rút điện thoại tắt phụt 3G đi rồi cưỡng chế ra lệnh cho tôi: “Ăn!”

Tôi giận dữ nói với gã: “Anh đúng là chướng ngại vật cản trở em trên con đường trở thành hotgirl mạng!”

Tam gia cười khẩy: “Muốn làm hotgirl mạng em phải gọt bớt cằm đi đã.”

Tôi phỉ nhổ gã: “Em làm hotgirl ăn uống! Không nhìn mặt mà nhìn dạ dày cơ!”

Nghĩ chụp ảnh trước rồi về nhà dùng wifi đăng lên mạng cũng được, tôi lại bắt đầu cắm mặt vào điện thoại.

Không ngờ… Tự dưng Tam gia lại bắt đầu ăn! Món nào ngon, món nào đắt gã ăn trước! Tôi chẳng thèm bận tâm đến đĩa thức ăn bị gã phá huỷ nhan sắc nữamà vứt ngay điện thoại xuống bắt đầu cầm đũa vội vàng gắp… Con người này thật không biết điều chút nào! Một đĩa có hai miếng thăn bò gã ăn sạch!

Sau đó Tam gia đã bồi dưỡng cho tôi một thói quen ăn uống rất tốt đẹp: Lúc đi ăn với gã không được chụp ảnh lung tung, lý do là vì Tam gia sẽ không để lại một chút đồ ăn nào cho tôi cả!

15.

Chúng tôi chỉ được trải qua hai ngày vui vẻ. Đúng ngày Quốc khánh, bố mẹ Tam gia tới Bắc Kinh.

Ở cùng nhà với chúng tôi.

Vừa bước vào nhà họ đã bắt đầu công kích phòng khách nhà chúng tôi, nói đồ đạc bài trí không có quy luật gì cả. Thực ra trong lúc Tam gia tới ga tàu đón bố mẹ, tôi đã ở nhà quét dọn một lượt, rõ ràng tôi thấy rất ngăn nắp gọn gàng.

Tôi không biết trả lời thế nào đành rót nước cho họ uống.

Tam gia lấy một cốc nước rồi hỏi tôi: “Em đến từ bao giờ thế?”

Tôi “hả” một tiếng, không hiểu gã này có ý gì.

Tam gia bình tĩnh nói tiếp: “Chiều nay em phải đi học còn gì? Vừa học xong là tới đây luôn à?”

Tôi không hiểu lắm mục đích Tam gia bịa chuyện như vậy làm gì. Rõ ràng tôi không phải đi học và đã ở đây suốt hai ngày nhưng vẫn nói theo gã: “Em đến được một lúc thì mọi người về.” Nói xong mới hơi hiểu được ý đồ của Tam gia: “Thấy phòng ốc bừa bộn quá nên em thu dọn qua một chút.”

Tam gia tự uống hết cốc nước đó, “Đúng là bừa bộn thật. Tối muộn hôm qua anh mới về, vẫn chưa kịp dọn dẹp.”

Bố mẹ gã ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng tôi kẻ hát người múa. Tôi không biết họ có tin không nhưng sau đó mẹ Tam gia đi xếp đồ đạc còn bố Tam gia thì bắt đầu kể lể thói quen xấu của con trai.

Còn tôi, tuy chắc chắn sẽ là dâu con nhà này nhưng lại không phải đứng trong hàng ngũ cần được giáo dục.

Vì chỉ có một phòng ngủ nên sau khi thuyết phục bố mẹ Tam gia ngủ trong phòng, chúng tôi chỉ còn cách ngủ ngoài sopha. Tôi nằm ở góc hẹp còn Tam gia ngủ ở góc rộng hơn. Trước khi ngủ chúng tôi nằm gần nhau nói chuyện, cảm giác ấm áp không khác gì tết nhất nhà nhiều người phải ngủ trên sopha với trải chăn màn nằm dưới nền.

Tôi hỏi gã: “Liệu bố mẹ anh có nghĩ em là đứa con gái không biết lo cho gia đình không?”

Gã đáp: “Không đâu.”

Tôi hỏi: “Vậy anh có thấy em lười biếng lắm không?”

Gã đáp: “Không phải anh có thấy không mà vốn dĩ em đã rất lười biếng rồi!”

Tôi bĩu môi: “Vậy bây giờ anh biết em lười rồi đó, hối hận vẫn còn kịp!”

Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ nếu gã dám hối hận tôi sẽ ngồi dậy đá thẳng vào đầu cho gã biết tay!

Gã cười: “Sao anh lại hối hận chứ? Anh mong sao em lười thêm chút nữa. Em đã tuyệt vời đến thế, nếu như không có một chút khuyết điểm nào, anh sao có thể yên tâm để em ở lại Bắc Kinh một mình được?”

Tôi không hiểu tại sao lại có cảm giác mặc dù bị chê lười nhưng lại giống như gã đang khen ngợi mình. Tôi mừng rỡ quên hết tất thảy, cười khúc khích cọ đầu vào người gã, gã đưa tay lên đầu vuốt ve cổ tôi, làm tôi nhột vừa cười vừa lẩn tránh.

Đang ồn ào thì bất ngờ nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, tiếp theo là tiếng bước chân vọng ra, rồi đèn nhà vệ sinh vụt sáng.

Hai chúng tôi ngừng tất cả mọi động tác lại, nhanh chóng thu tay về, trùm chăn kín, thở đều đặn giả vờ đã ngủ.

Đến khi đèn tắt, tiếng bước chân cũng không còn xuất hiện, cửa phòng ngủ một lần nữa được khép lại, tôi dỏng tai nghe ngóng một lát, khi dám chắc tiếng chúng tôi nói chuyện không bị ai nghe thấy mới hạ giọng hỏi Tam gia: “Về phòng rồi nhỉ?”

Đáp lại tôi là tiếng thở đều đều của Tam gia.

Tên này không ngờ lại ngủ thật!