Anh Là Tên Đại Biến Thái!!!!

Chương 24




Mặc bộ đồng phục nhìn vào trong gương với đôi mắt thâm đen. Anh bây giờ chả khác nào là một con gấu trúc. Bước ra khỏi phòng, bắt gặp nó còn nó thì thấy anh trong bộ dạng hai con mắt đen sì, trong lòng cũng có một chút áy náy.

– Anh lên xe tôi đi, tôi chở anh đến trường.

– Ồ, cô cũng biết có lỗi sao. Tôi cũng định nói như vậy, dù sao tôi đã quá buồn ngủ vì bị cô hành một đêm.

– Dù tôi không nhớ tối qua, tôi với anh có xảy ra chuyện đó hay không, nhưng nếu tôi là người gây phiền phức cho anh thì tôi phải có trách nhiệm với anh, và anh cũng phải có trách nhiệm đối với tôi.

– Tại sao tôi phải có trách nhiệm đối với cô?

– Vì anh là chồng tôi.

– Tôi với cô đã đính hôn rồi sao?

Nghe hắn nói, cô ngớ người ra vì câu trả lời của mình. Cả 2 đều chưa đính hôn hay cưới hỏi gì cả, chỉ là ở chung mà thôi. Mặt cô từ từ đỏ lên, hiện tại mặt cô sắp thành trái cà chua thì cô ráng kiếm chút gì đó danh dự cho mình.

– Ehèm! Nói vậy anh sẽ không cưới tôi?

– Cưới chứ *cười* Ngu sao không cưới *cười*

-… (tg: mặt ai đó đã thành trái cà chua chính mọng rồi, kaka)

Cô không hiểu tại sao hôm nay, cô lại nhạy cảm với những điều anh ta nói, từng cử chỉ đến lời nói đều khiến cô phải cứng họng, có khi lại bối rối, đây không phải con người của cô. Đang suy nghĩ thì nghe anh ta nói.

– Không đi sao, trễ rồi đó.

– À à, có…có chứ…đi đi chứ.

*Chuyện này phải hỏi con Tuyết mới được* – suy nghĩ của Nguyệt. Nó chạy ra gađa để lấy xe. Anh nhìn hành động cử chỉ của nó cũng đủ biết nó nửa tin nửa không tin những đều anh nói, nhưng thật sự chọc nó rất vui, anh mỉm cười rồi đi theo nó.

Ngồi trên xe, anh liền ngồi ngay ở ghế sau, anh chọn chỗ ngồi đó vì có thể nhìn thấy nó qua chiếc kính trong xe mà thôi. Anh chợp mắt một tí, vì đã quá mệt mỏi. Còn nó qua chiếc kính, nó thấy được khuôn mặt anh, từng góc cạnh trên khuôn mặt phải nói là quá hoàn mĩ. Có lẽ anh đã quá mệt vì nó nên nó mở ngay một bản nhạc nhẹ giúp cho con người ta thư giản. Lần đầu tiên nó với anh ở chung trong một không gian mà không hề có tiếng cãi vã. Cô lái xe đến bãi đỗ xe của trường nhưng lại không tiện đánh thức anh dậy. Đang lay hoay làm sao để có thể cho anh có thể dậy mà không bị bực mình.

– Đã đến nơi rồi, tại sao không kêu tôi dậy.

– Ơ. Anh dậy rồi sao. Tôi thấy anh đang ngủ không tiện đánh thức anh.

– Vậy cô định cho tôi ở trong xe một mình sao?

– Nào có, tôi đang tìm cách đánh thức anh dậy.

– Thôi xuống xe, vào lớp.

– Ờm

*Có phải hôm nay mình quá hiền không? Vì lí do gì? Why? Trời ơi!! Nguyệt ơi là Nguyệt, mày bị cái giống ôn gì vậy!!* Nó vừa đi vừa bực bội vì cách cư xử ngày hôm nay của nó rất lạ so với mọi hôm. Trước khi bước vào lớp nó nghe tiếng thầy toán “thân yêu” của nó đang giảng bài. (tg: Quái!! Đã dốt toán mà cứ gặp môn này quài:"<)

– Hello teacher!! Sorry I’m late arrival

– Em Nguyệt! Bây giờ là giờ Toán, không phải giờ Anh. Em có biết em đến trễ bao nhiêu phút rồi không!!

– Dạ 30 phút rồi thầy, hì hì, tại trên đường…

– Rồi rồi, em xuống giám thị xin giấy vào lớp đi, cả em nữa Nam.

– Dạ!!!

*Quái! Sao hôm nay nó hiền vậy!!!* – Tiếng nói trong lòng của thầy Toán.

Được thầy “ưu ái” cho ra khỏi lớp nó tung tăng đi dọc hành lang, quay đầu lại hỏi anh.

– Anh muốn xuống phòng y tế hay ra sân sau trường?

– Sân sau.

– Vậy tôi đi với anh.

– Tại sao?!

– Thì tôi đi một mình xuống y tế buồn lắm, không có bạn, yên tâm đi, tuần sau bạn tôi vào rồi, tôi sẽ không đi theo anh đâu. Nào mình đi, hìhì

Sân sau trường rất thoáng mát, hôm qua sau khi đụng độ với đám nữ sinh đó, nó liền trịnh trọng tuyên bố mảnh đất này của nó, ai dám đụng đến thì phải bước qua xác nó. Nó nằm dài trên thảm cỏ xanh của trường, hít không khí trong lành của thiên nhiên nơi đây. Nó nhắm mắt lại thì trong đầu nó diễn cảnh một cánh đồng cỏ xanh rì, gió hiu hiu, bầu trời trong xanh. Nó từ từ thưởng thức mộng đẹp.

Còn anh, nhìn thấy cử chỉ đáng yêu của nó, anh càng yêu quý nó hơn. Anh thắc mắc 10 năm qua nó sống làm sao, có vui không, có nhớ đến anh không, có mong được gặp anh không, khi anh thấy sợi dây chuyền mà trước khi đi anh đưa cho, anh gửi cho nó xem như đó là một tính vật, anh với nó có cùng một sở thích là thiết kế ra những món đồ dành riêng cho mình trên đời chỉ có 1 cái duy nhất, khi anh thấy những giọt nước mắt mà hôm qua nó rơi, đôi mắt long lanh ấy đẫm lệ, anh đau chứ, nhìn người con gái mình khóc mà mình không thể lau những giọt nước mắt ấy. Anh cảm thấy bản thân mình quá tệ khi để người mình thương phải khóc. Anh từng ngày lớn lên, từng ngày thao thức được ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nó, luôn suy nghĩ, luôn tưởng tượng ra khi lớn nó sẽ ra sao, đẹp như thế nào, do không thể sống ngày nào cứ suy nghĩ về nó nên anh đã lao vào những cuộc chơi để có thể vơi đi một chút gì ở nó.

– Cô bé ngốc! Anh đã trở về rồi đây, anh sẽ thực hiện lời hứa năm đó. Xin lỗi bao ngày qua đã để em phải chờ.

Anh vén cọng tóc mai bên trán nó, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say, đôi môi mỉm cười, anh nhẹ nhàng đặt lên đó một chiếc hôn. Thật lâu sau anh mới rời khỏi đôi môi ấy. Nó khẽ cựa mình nghiêng về phía anh, anh liền nằm xuống, nằm bên cạnh nó.

Không gian thật đẹp.