Anh Lại Gặp Em

Chương 71: Yêu em là điều hạnh phúc nhất đối với anh (3)




Một giây sau, cô phải thừa nhận rằng, anh thật sự rất đẹp trai. Cho dù là lúc nói chuyện hay là lúc ăn cơm, gương mặt đẹp trai cùng dáng vẻ thong thả ung dung của anh đều mang lại cảm giác hưởng thụ đối với người nhìn, ngay cả khi anh tùy tiện đứng một chỗ nào đó, không cần làm gì, cũng tạo thành một cảnh đẹp. Rất nhiều cô gái đến gần bắt chuyện, mặc dù chỉ đi siêu thị mua nước khoáng, cũng có người đến tặng quà.

Tâm hồn yêu cái đẹp, mọi người ai cũng có. Vậy nên đối với anh mà nói, cô có mê mụi một tí cũng không sao.

Nhưng mà, gần đây suy nghĩ của cô lúc nào cũng bị cái tên thần kinh không biết xấu hổ này quấy nhiễu, trong tâm trí lúc nào cũng có hình bóng anh. Ngay cả chuông điện thoại di động cũng cài tiếng chuông riêng biệt thuộc về anh, cô như bị quỷ thần xui khiến đổi thành “Liekkas”——“Dấu hiệu ánh sáng Bắc Cực”.

Thị Y Thần chẳng biết mình thích bài hát này khi nào, có lẽ là trong một đêm tĩnh lặng. Tuy lời nhạc không sôi động, nhưng tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp, trong vô thức an ủi tâm hồn đang loạn nhịp của con người, khiến thể xác và tinh thần đang mệt mỏi trở nên thoải mái hơn, cảm giác đó giống như vào mùa đông lại được ánh nắng chiều rắc lên người, vừa lười biếng hưởng thụ vừa ấm áp.

Bầu trời đầy sao lấp lánh

Tôi đang tìm

Dấu hiệu ánh sáng Bắc Cực

Ánh sáng Bắc Cực trên bầu trời

Uốn lượn như đang khiêu vũ

Sự yên tĩnh không đành lòng phá vỡ

Tiếng hô hấp vang vọng

Gió khẽ lướt qua

Giống như có anh đang ở đây thì thầm vào tai

Nắm chặt tay em

Xoa nhẹ gương mặt của em

Khẽ nói những lời âu yếm ngọt ngào

Giống như đang an ủi em

Xin hãy ôm chặt em thêm lần nữa

Có như vậy mới khiến em không cảm thấy lạnh lẽo

...

Trong lúc vô tình nhìn thấy ý nghĩa ca từ, cô đột nhiên trở nên say mê, say mê cái cảm giác lười biếng lại ấm áp này, không biết nó từ đâu mà đến. Tại sao khi nghe nhân vật dịu dàng chăm sóc mà ca từ nhắc đến không hiểu sao trong đầu lại từ từ hiện lên dáng vẻ của Lục Thần Hòa, ngày càng rõ nét?

Trong cửa hàng mọi người đều nói con người của cô khi yêu mọi chuyện đều thay đổi, trở nên vui vẻ thích cười, tràn đầy sức sống không thể diễn tả bằng lời, ngay cả lúc Y Vân chăm chọc, cô cũng lười để mắt đến.

Yêu sao?Yêu rồi sao!

Trong lòng cô chợt phát ra một giọng nói: "Có phải mày thích cái tên thần kinh không biết xấu hổ kia rồi không."

Cô bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sao có thể thích anh được chứ?Đúng là chuyện đùa mà, cô qua lại gặp gỡ anh cũng không phải vì tình yêu, chẳng qua chỉ là luyện tập đến một độ ăn ý nhất định, là chuyện cần thiết mà thôi. Khi đã trải qua nhiều lần thất bại trong tình yêu, sao cô có thể dễ dàng thích một người được nữa.

Giọng nói kia đột nhiên lại cất lên: "Rất nhiều người đều phối hợp ăn ý đến mức vun đắp nên tình cảm."

Không đâu, không thể nào, không thể nào... Trong lòng cô không ngừng nhấn mạnh. Cô và anh chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng càng nhấn mạnh lại càng khiến tim trở nên đau đớn, ngay cả mười đầu ngón tay cũng đau nhức mơ hồ.

Không thể nhớ đến anh ta nữa, nghĩ tiếp chắc cô sẽ điên như anh mất.

Cô nghĩ rất lâu lại ép buộc bản thân rằng đó chỉ là tình bạn vĩ đại như Marx và Engels mà thôi, mang theo tâm trạng hoang mang tiếp tục làm việc.

Tháng mười –“tháng vàng” sắp đến, Jessie "s gần như ngày nào cũng đông nghịt các cô dâu đến thử áo cưới, trong cửa hàng trở nên hết sức náo nhiệt. Thị Y Thần cũng tập trung ra sức cùng nhân viên đón tiếp khách.

Trên bàn trà trong khu nghỉ ngơi dành cho khách vẫn cắm lọ hoa cúc mạch cản màu cam xinh đẹp, hôm nay trên thiệp vẫn ghi câu "Nhớ ăn cơm". Cô cầm tấm thiệp nhỏ nhắn tinh xảo, ngắm nhìn đóa hoa tươi đẹp mà không dung tục, trong đầu lại nhớ đến những ngày vui vẻ cùng Cao Minh Dương, cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên nhận được hoa hồng, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên dùng cơm dưới ánh nến, lần đầu tiên hôn môi... Chuyện nào cũng ngọt ngào ấm áp, chỉ tiếc là chuyện đã qua không quay lại nữa, thứ lưu lại chỉ là hồi ức gặm nhắm nội tâm đến đau nhói.

Chu Kiều Na từng mắng cô: "Bây giờ ‘gái ế’ nhiều như vậy, cũng là vì đàn ông có chất lượng quá ít. Con cừu nhỏ* dù có phạm sai lầm nào cũng không thể tha thứ, nhưng không thể không nói, anh ta vẫn là một người đàn ông có chất lượng. Cậu từ bỏ hai năm tình cảm,chính là mang một người đàn ông có chất lượng dâng lên cho người khác."

* Con cừu: phát âm (miányáng) đồng âm với Minh Dương (Míng Yáng)

Không sai, nếu trước đây cô chịu nghe Cao Minh Dương giải thích, bằng lòng đối mặt không né tránh, có thể cũng sẽ không đến mức không thể vãn hồi. Nhưng mọi chuyện đã trở thành quá khứ, con người ta không thể sống trong quá khứ mãi được. Tính cách của cô trước giờ thà là buông bỏ, cũng không quay đầu lại. Hơn nữa tuổi của cô ngày càng tăng, không thể tiếp tục đau khổ nữa. Thế nên, cô chọn Lục Thần Hòa, một người phối hợp ăn ý đến mức không chê vào đâu được.

Thông suốt mọi chuyện, chợt nhận ra nỗi oán hận của bản thân đối với Cao Minh Dương cũng không còn nữa, ngược lại cô nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ đó. Bởi vì yêu nên mới hận, có thể không còn yêu nữa, nên cũng không còn hận nữa.

Bỗng dưng, tấm thiệp trong tay bị cướp mất, cô tức giận ngước mắt nhìn, thật ra không cần nghĩ cũng biết là ai.

Thị Y Vân cầm tấm thiệp trong tay cười cợt nói: "Chị hẳn là nên cảm ơn tôi, cắm giúp chị một lọ hoa đẹp đến vậy."Thị Y Thần chợt hoảng hốt, cô hiểu rõ cái dáng vẻ cười cợt đó của Thị Y Vân hơn ai hết, nhưng lâu rồi không nhìn thấy, khi còn bé Y Vân làm chuyện xấu cũng hay cười như vậy. Chợt nhớ lại, đột nhiên rất nhớ khoản thời gian ấy, tiếc là trong lòng Y Vân vẫn giăng lưới đầy người, nếu không phải cá chết thì là lưới rách*.

* Nếu không phải ngươi chết thì ta chết đại ý là vậy

Thu lại ánh nhìn, cô châm chọc trả lời: "Vậy em nên cân nhắc nên đi làm thợ cắm hoa, thay vì ở đây tự chuốc ủy khuất."

"Mục tiêu chưa hoàn thành, tôi sẽ không dễ dàng bỏ đi. Chị cũng biết, điểm này tôi và chị không giống nhau, tôi làm việc chưa bao giờ bỏ dỡ nửa chừng, mặc kệ kết quả ra sao, không buông tay không bỏ cuộc, chưa chết thì sẽ không ngừng." Thị Y Vân cúi đầu nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, mỉm cười, "Minh Dương đúng là một tên ngốc. Biết rõ chị đã sa vào một tình yêu cuồng nhiệt khác rồi, vốn chẳng thể quay đầu lại, vẫn chưa từ bỏ còn tặng hoa. Ký ức vĩnh hằng?Mãi khắc trong tim?Đàn ông ấy à, thật ra có lúc rất ngu ngốc, đến giờ vẫn chưa biết phụ nữ giỏi thay đổi đến mức nào."

Bị Thị Y Vân nói như vậy, mặt của cô hết đỏ lại trắng, hỏi: "Bây giờ là giờ làm việc, phiền em có thể đừng tìm người phát lương cho mình để tán dóc được không?"

"Hừ được rồi, tất nhiên tôi đến đây không phải để tán dóc với chị, là tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở chị, vui vì có tình yêu mới cũng được, nhớ đến chuyện cũ cũng được, nhưng chị có thể đừng đứng đờ ra ở khu nghỉ ngơi được không?Có mấy người khách mới đến đang đứng sau lưng chị kìa."

Thị Y Thần quay đầu lại, quả nhiên ba người mặc quần áo rất đẹp, trên người mang toàn trang sức đắt tiền, vừa nhìn trang sức xa xỉ trên người một người phụ nữ trong số họ, người này khoảng chừng năm mươi tuổi, cô vội vàng tránh ra.

Sa Sa rót mấy ly thức uống nóng, bắt chuyện với ba vị khách hàng đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Theo sau ba vị khách đó còn có một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc một bộ âu phục cắt may tinh xảo, dáng người xinh đẹp càng tôn lên nét hoàn mỹ không tì vết, trên tay xách một chiếc túi xách Chanel kiểu dáng mùa thu mới ra. Khi cô ấy gỡ kính râm xuống, Thị Y Thần vô cùng kinh ngạc.

Chính là Lục Giai Ngưng.

Cô có dự cảm xấu, nhưng theo lễ phép, cô bước lên phía trước cất tiếng chào hỏi Lục Giai Ngưng: "Xin chào, hoan nghênh quý khách."

Lục Giai Ngưng nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Cô không cần cố tình đến bắt chuyện với tôi. Một là, tôi không mua áo cưới, hai là, tôi cũng không định đặt thiết kế quần áo, chỉ là đưa ba vị trưởng bối đi shopping thôi."

"Được, vậy cô cứ tự nhiên." Thị Y Thần cũng không phải thánh mẫu, lần đầu tiên và lần thứ hai nói chuyện với Lục Giai Ngưng cũng chẳng vui vẻ gì, ngay cả khi đối mặt với Lục Thần Hòa, cô cũng không muốn biểu hiện quá nhiệt tình.

Ba người phụ nữ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, một vị phu nhân mập mạp lên tiếng: "Lần trước ai giới thiệu cửa hàng này vậy?"

Một vị phu nhân nhỏ nhắn gầy gò nói: "Là tiểu Di, nói áo cưới ở cửa hàng này đẹp, muốn đặt áo cưới ở đây, kết quả áo cưới chưa đến tay, đã hủy hôn ước với Thần Hòa, cũng không biết nguyên nhân gì, đang êm đẹp, nói hủy là hủy."

Nghe tên Lục Thần Hòa và Đường Di, trong lòng Thị Y Thần chợt căng thẳng.

Thị Y Vân liếc mắt nhìn cô, mi tâm nhíu thật sâu, dùng thanh âm cực khẽ chỉ hai người mới nghe được: "Chị đừng nói với tôi, chị bắt đầu đi theo con đường của tôi đấy nhé."

Thị Y Thần cắn môi, cụp mắt xuống, không biết phải nói gì, ban đầu chuyện đêm đó đối với cô mà nói là chuyện không thể giải thích được, cô và Lục Thần Hòa như đã trải qua một chuyện hoang đường, nên mới dẫn đến kết quả như bây giờ, đâm lao phải theo lao. Cô thầm hít một hơi, khẽ nói một câu: "It "s none of your business." (Đó không phải là việc của em.)

Cùng lúc đó, vị phu nhân mập mạp bỗng kêu lên: "Ôi, xui xẻo vậy, sao chúng ta lại còn đến đây?Chị xem ở đây nhiều người đến vậy, vừa đặt áo cưới, vừa đặt quần áo, loạn cả lên. Trong trung tâm thương mại thoải mái hơn ở đây nhiều, nhất định phải chạy đến đây chịu tội à."

Người đến không có ý tốt.

Có lẽ đời này của Thị Y Thần chết vì những ý nghĩ như vậy, thật là đáng buồn. Đối với những lời nói không hay của khách, trước giờ cô đều không nể nang ai, hơn nữa cô nhận ra Lục Giai Ngưng và ba người này đến đây là có ý đồ.

Cô bước đến, nói: "Jessie "s có hơi nhỏ, nhưng khác với những cửa hiệu chuyên kinh doanh quần áo thông thường, không gian lớn hơn nhiều, bố cục cũng hợp lý hơn. Bên trái là khu vực chuyên phục vụ áo cưới, bên phải là khu vực chuyên phục vụ trang phục thiết kế, chỗ của quý khách đang ngồi là khu vực nghỉ ngơi. Rất nhiều khách hàng có sở thích đi dạo những cửa hàng nhỏ không tên tuổi, chứ không đến trung tâm thương mại, là bởi vì trong cửa hàng nhỏ có những thứ đặc sắc mà ở trung tâm thương mại không mua được. Danh tiếng của Jessie "s, phu nhân có thể đi hỏi những người khách khác trong tiệm, bao gồm cả người đã giới thiệu cho phu nhân." Tuy ngoài mặt Thị Y Thần vẫn cười nhưng trong lòng thì không vậy, không đồng ý với cách nghĩ đó, nhưng trong giọng nói vẫn rất lịch sự, khéo léo, không khiến người khác cảm thấy chói tai.

Có một người đang đứng ở khu vực thử áo cưới, nghe ý châm chọc trong lời nói của vị phu nhân mập mạp kia, trong lòng cũng không vui, có cảm giác như bản thân đến đây thử áo cưới so với những món đồ xa xỉ ở mấy trung tâm thương mại lớn là đẳng cấp thấp hơn rất nhiều, vậy nên nói với Thị Y Thần: "Thời buổi bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được thứ mình mong muốn, tôi lại thích những thứ độc nhất vô nhị, túi xách hàng hiệu gì đó, đi dạo một vòng là mấy cô mấy dì đều có thể mang đi. Huống hồ hàng cao cấp giống nhau nơi nào chẳng có, ai biết đó là thật hay giả."

Hai cô dâu còn lại cũng bật cười cùng với cô dâu kia.

Vẻ mặt của vị phu nhân mập mạp trở nên khó coi, nhưng nhanh chóng thay đổi, để lộ vẻ khinh bỉ: "Có một số người, rõ ràng mua không nổi mấy món đồ xa xỉ, còn vờ như mua được cũng không muốn mua, nhìn người khác có, trong lòng đố kị ước mong, đây chính là tâm lý của bọn nhà nghèo. Aiz, người nghèo đúng là người nghèo, tưởng nổi bật giỏi giang có thể so sánh với sao chổi Halley đâm vào địa cầu."

Vị phu nhân nhỏ nhắn gầy gò che miệng cười.

Nét mặt của ba cô dâu bỗng biến đổi, cô dâu kia xách làn váy xông vào, may mà Manh Manh kịp ngăn lại. Mặc dù kịp ngăn người lại, nhưng mồm miệng cô gái cũng không tỏ ra thua thế: "Không đủ tiền thì sao?Già cả không đi nổi?Lời nói ra rồi có bị trúng gió cũng không cần chịu trách nhiệm đúng không?"

"Mày nói ai già cả?Mày nói ai trúng gió?"

"Nói người khác không biết nhìn lại mình. Không có tiền đấy thì sao nào?Cái loại thích liếm đôi chân bốc mùi của bọn nước ngoài, vậy thì cứ quỳ liếm đi, đừng đứng đây hét loạn cả lên. Nhanh đến quảng trường Louvre rửa chân trước đi, bà thím."

"Cái loại không có nhân phẩm như mày sao có thể gả đi được nhỉ?Chao ôi ông trời ơi, phụ nữ trên thế giới này chết hết rồi sao, chồng mày sao lại chọn trúng được mày hay thật."

Bỗng chốc, Jessie "s loạn cả lên.

Thị Y Thần nhìn Lục Giai Ngưng trong thời khắc đó như đã đoán trước được mọi chuyện sắp xảy ra. Trong lúc hai phe không ai nhịn ai, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mang mấy cái bong bóng trang trí sau lưng mình chọc thủng hết.

Tiếng bong bóng nổ “Bốp bốp bốp” liên tục làm mọi người giật mình, trong phút chốc mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Cô đứng ở giữa nói: "Nếu mọi người muốn cãi nhau, mong mọi người dời bước, ra cửa quẹo phải một trăm mét, đồn cảnh sát mở cửa hai mươi bốn giờ rất thuận tiện để đấu khẩu." Nhắc đến cảnh sát, mọi người đều im phăng phắc. Hình tượng cảnh sát trong lòng người dân tương đối có trọng lượng.

Cô nhìn ba cô dâu, nhẹ nhàng nói: "Vài ngày nữa là kết hôn rồi, mọi người muốn cãi nhau ầm ĩ rồi sinh ra nếp nhăn sao?"

Ba cô dâu nghe xong, nhường nhịn vài câu, mọi chuyện dàn xếp ổn thỏa.