Anh Ở Phía Sau Em

Chương 37: Phoenix




Nhà tôi chỉ có một cái giường, lẽ dĩ nhiên là tôi sẽ không nhường giường của mình cho người khác. Chỗ duy nhất Ngô Giang có thể nằm ngủ là ghế dài ở phòng khách.

- Chăn và gối đây, ghế này không rộng lắm, anh cẩn thận kẻo lăn xuống sàn. –Tôi ôm chăn đặt lên ghế, nhẹ giọng căn dặn Ngô Giang.

- Anh không thích ngủ ở phòng khách! Giường của em đâu có nhỏ, anh xem rồi, rõ ràng là giường đôi. –Người nào đó bắt đầu đấu tranh đòi quyền lợi.

Hừ, hoá ra lúc mới đến đi thăm một lượt nhà tôi là có mục đích này à?

Tôi lạnh lùng cảnh cáo Mr.Ngô.

- Ngô Giang, anh có quyền lựa chọn, ở lại hoặc ra ngoài!

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ngô Giang rốt cục cũng ôm bộ mặt đau khổ cộng ấm ức chui vào chăn.

Tôi quay về phòng ngủ, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ một mạch đến sáng. Trước đây tôi hay giật mình tỉnh giấc vào ban đêm. Lần này đúng là kì lạ, rõ ràng trong nhà có người khác nhưng tôi lại ngủ cực kỳ an ổn.

Hồi học mẫu giáo tôi từng nghe kể câu chuyện về bà lão cho con cáo ở nhờ nhà mình rồi bị cáo chiếm nhà, sau đó phải có sự giúp đỡ của gà trống bà lão mới lấy lại được ngôi nhà.

Trong truyện bà lão có gà trống, còn tôi ở ngoài đời thực, không biết phải tìm gà trống ở đâu để đuổi cáo đi.

Mà nghĩ kỹ lại thì cáo ở tròng nhà tôi còn nguy hiểm gấp mấy lần con cáo trong truyện, dù sao thì con cáo kia cũng chỉ muốn chiếm nhà của bà cụ, cáo Ngô ngoài chiếm nhà còn không hề che giấu ý định muốn ăn luôn cả tôi.

- Anh không muốn ngủ ở phòng khách, đau lưng, mỏi người, ngủ không ngon. –Ngô Giang tiếp tục điệp khúc “tôi muốn ngủ giường” quen thuộc.

- Anh có thể về nhà ngủ, nói thật là em không tin nổi anh thật sự ở lại nhà em một tuần rồi đấy.

Tôi rót một cốc nước ấm cho Ngô Giang rồi matxa vai và cổ giúp anh ấy.

Một tuần vừa rồi cả tôi và Ngô Giang chẳng khác nào một đôi vợ chồng lâu năm, sáng ngủ dậy đi ăn sáng, anh ấy đưa tôi đi làm, chiều đón về, nấu cơm, ăn cơm, tán gẫu, ai làm việc của người đấy rồi đi ngủ.

Nếu nói hai chúng tôi chung nhà nhưng không chung giường chắc chẳng ai tin, ngoài ôm hôn ra thì cái gì cũng không làm, trong sáng có thể sánh ngang học sinh trung học.

Ngô Giang đột nhiên giữ tay tôi lại.

- Diệp Thư, anh có chuyện muốn nói với em.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Ngô Giang, chăm chú nhìn vẻ mặt anh ấy. Chẳng lẽ Mr.Ngô đã khai thông tư tưởng, quyết định trở về nhà mình để ngủ cho tử tế?

- Anh biết là em vẫn chưa quen được với việc anh bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của em. Nếu em cảm thấy không yên tâm về anh thì em có thể hỏi anh. Em muốn biết gì về anh?

Tôi muốn biết gì về anh ấy à? Có rất nhiều chuyện, ví dụ như anh ấy làm gì, gia đình như thế nào,… thậm chí cả chuyện về vợ cũ của anh ấy và lý do họ ly hôn nữa.

- Anh nói đi, có gì khai báo đấy, thành thật sẽ được hưởng ưu tiên.

Ngô Giang nhíu mi.

- Ưu tiên gì? Anh muốn ngủ giường được chứ?

Tôi im lặng. Mr.Ngô này đúng là được voi đòi tiên, lại còn ra điều kiện với tôi.

- Anh thật sự định ở lại nhà em luôn?

- Gia đình anh đều không ở đây, anh không muốn sống một mình. Em cứ coi như anh thuê chung nhà với em là được. –Ngô Giang nói xong liền đưa cho tôi một chiếc thẻ. –Trong này là phí sinh hoạt của anh, mật mã là sinh nhật em.

- Ngô Giang…

- Diệp Thư, anh sẽ trường kỳ kháng chiến, lần này không thể tách xa em được. Ngã một lần là do thiếu kinh nghiệm, ngã lần thứ hai ở cùng một chỗ chính là đần độn. Anh không ở cạnh em nhỡ đâu lại nhảy ra một Nguyên Bảo thì anh quả thực sẽ thành một thằng đần.

Tôi có chút bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào.

- Bố mẹ anh hiện sống ở Mỹ, điều hành một doanh nghiệp nhỏ. Anh cũng đang giúp cho công việc kinh doanh của gia đình. Gia đình anh rất đơn giản, không có gì phức tạp cả.

Hừm, nghe qua thì có vẻ không phải hào môn thế gia, như thế chuyện giữa tôi và Ngô Giang sẽ đỡ rắc rối hơn. Những gia đình giàu có và quyền lực đối với chuyện kết hôn của con cái thường sẽ khá khắt khe. Nếu nhà anh ấy chỉ thuộc bậc trung như thế thì càng tốt.

Nhưng mà thời đại học tôi nghe đồn gia thế của Ngô Giang không tầm thường, có lẽ chỉ là tin vịt…

- Doanh nghiệp của nhà anh tên gì?

Ngô Giang có vẻ chột dạ nhìn tôi.

- Nó nhỏ lắm, nhỏ đến nỗi có nói em cũng không biết đâu.

- Nhưng em muốn biết.

Sau một lúc im lặng, Mr.Ngô hết sức bất đắc dĩ hỏi tôi.

- Cho dù anh nói gì em cũng không được tức giận nhé!

Tôi buồn cười gật đầu. Chẳng qua là tên công ty thôi, kể cả có là công ty nhỏ như hạt vừng chẳng có tiếng tăm gì thì tôi cũng đâu có nổi giận.

- Là… Phoenix.

- Phoenix? –Tôi sững người lại. Chủ tịch tập đoàn Phoenix họ Ngô, cũng là người thành phố H. Cách đây gần một năm con trai ông ta là Richard Ngô về thành phố H quản lý công việc, đó cũng là thời điểm tôi và Ngô Giang vô tình gặp nhau, có thể nào lại trùng hợp như vậy.

- Ý của anh là Phoenix có trụ sở ở New York, chủ tịch hiện giờ là Ngô Vũ Kỳ?

- Ừ!

Sao giữa thời buổi kinh tế khó khăn mà tôi toàn gặp được các vị đại gia thế không biết.

- Anh là Richard Ngô đúng không?

- Ừ.

Tôi ngu thật, phải đoán ra ngay anh ấy chính là Richard Ngô rồi mới phải. Cái đêm tiệc ở khách sạn rõ ràng Tỉnh Thành đã nhắc nhở tôi việc Richard Ngô tham dự.

Năm nay xem ra không phải là năm tốt để bàn chuyện tim mạch, hết lần này đến lần khác bị kinh ngạc tột độ chắc tôi sẽ sớm chết vì bệnh tim mất.

Tôi đã từng suy đoán về gia cảnh của Ngô Giang, cũng nghĩ đến trường hợp nhà anh ấy có thế lực, nhưng đến mức này thì thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Phoenix có thể phát triển mạnh mẽ trong bao nhiêu năm qua không phải chỉ dựa vào việc làm ăn bình thường. Dòng họ Ngô vừa có nhiều người theo sự nghiệp chính trị vừa có quan hệ với các thế lực ngầm. Họ luôn nắm được hướng phát triển nền kinh tế của chính phủ và thực hiện những phi vụ đầu tư khổng lồ.

Một gia tộc như thế, nếu nói là đơn giản thì tôi cũng không rõ như thế nào mới là phức tạp.

Tạm thời tôi chưa thể tiếp nhận ngay chuyện này, có lẽ quan hệ giữa tôi và Ngô Giang cần phải suy nghĩ lại.

Tôi đứng dậy muốn trở về phòng mình. Ngô Giang ngay lập tức ôm chặt lấy tôi, rầu rĩ nói.

- Em đã nói sẽ không tức giận.

Không giận cái con khỉ! Như thế mà là doanh nghiệp nhỏ à, lại dám nói dối tôi!

- Em không giận đâu, em chỉ thấy mệt rồi nên muốn đi ngủ thôi. –Tôi cười hiền lành.

Ngô Giang hơi run lên.

- Em có thể không cười như thế không? Thật đáng sợ!

Vậy anh ấy muốn tôi phải thế nào? Nhảy lên vui sướng à?

Tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, kết hôn với một người đàn ông bình thường.

Cửa nhà giàu khó vào, vào rồi thì khó mà toàn thân lành lặn trở ra. Những gia tộc càng lớn, càng có thế lực thì những chuyện bên trong càng đáng sợ. Điều này tôi quá hiểu, tôi đã sống trong cái thế giới bề ngoài hào hoa tươi đẹp nhưng bên trong lạnh lẽo thối rữa ấy mười mấy năm, sau khi kết hôn thì lại chôn mình trong đó mấy năm nữa.

Tôi thật sự không dám tiếp tục, chỉ sợ lần này ngay xương cốt cũng mất.

Giống như đoán ra suy nghĩ của tôi, Ngô Giang bực bội nói.

- Em không thể vì gia đình anh mà không cho anh cơ hội. Sinh ra trong nhà họ Ngô cũng không phải lỗi của anh.

Tôi đương nhiên là hiểu việc ấy.

- Em xin lỗi, em muốn suy nghĩ thêm! –Tôi cố gắng gỡ tay Ngô Giang.

Ngô Giang thở dài, nhẹ nhàng buông tôi ra.

Cánh cửa sổ vốn được đóng chặt để giữ ấm bị Ngô Giang mở tung, gió lạnh tràn vào căn phòng khiến cho tôi có cảm giác ngay cả trái tim mình cũng trở nên lạnh lẽo.

Anh ấy lại hút thuốc.

- Anh nên bỏ thuốc đi, không tốt cho sức khoẻ của anh. –Tôi không nhịn được giật điếu thuốc trong tay Ngô Giang vứt đi.

Gió thổi bay tóc tôi, làm vài sợi rũ xuống mắt. Ngô Giang vén tóc cho tôi, đôi mắt nâu phảng phất nỗi cô đơn buồn bã đến nao lòng.

- Mẹ anh là vợ thứ ba của bố anh. Bà là người đẹp nhất, cũng yếu đuối nhất trong số phụ nữ của bố anh. Mẹ anh không chịu nổi áp lực trong nhà họ Ngô, nỗi lo sợ bị hãm hại cũng những âm mưu tranh giành trong đó làm bà bị trầm cảm suốt bốn năm, đến năm anh mười hai tuổi, bà cắt cổ tay tự sát.

Tôi kinh ngạc nhìn Ngô Giang.

- Anh không lưu luyến gì với nhà họ Ngô hay gia sản của Phoenix, càng không bao giờ muốn người phụ nữ của anh phải chịu đựng như mẹ anh. Diệp Thư, năm năm trước anh hẹn em ở sân thượng đại học A chính là muốn hỏi em một câu. Nếu anh không có gì cả, không phải người thừa kế Phoenix, không phải con trai của Ngô Vũ Kỳ, chỉ có hai bàn tay trắng bắt đầu sự nghiệp, em có chấp nhận sống cùng anh hay không?

Trong đầu tôi thoáng hiện lên bóng dáng Ngô Giang đơn độc trên sân thượng đại học A, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mà tôi thì không xuất hiện. Anh ấy muốn biết nếu mình không có gì thì tôi còn muốn ở cạnh anh ấy không, nhưng lại nhận được tin tôi sẽ kết hôn với người thừa kế của Bảo Hoà.