Ảnh Quỷ

Chương 7: Đàn ông




Gần đây Đổng Học Nguyên thật xui xẻo, buổi tối thường xuyên mơ ác mộng không nói, ban ngày còn bị thủ trưởng ức hiếp và đe dọa, nội dung như sau:

“Cho các người 1 tuần, trong 1 tuần mà các người không tìm ra phạm nhân, thì đều cút hết đi cho tôi!”.

Vì thế vì tiếp tục ở lại cảnh cục, không bị cuốn xéo thì gã mang theo 1 tên lính mới đi tới tòa nhà PI.

Trước quầy lễ tân: “Thật xin lỗi, xin hỏi có hẹn trước không?”.

Nhìn thấy lễ tân 1 bộ biểu cảm cảnh giác “sẽ không là lại tới gây rối nữa chứ” thì Đổng Học Nguyên trực tiếp lấy giấy chứng nhận sáng lòe lòe ra, ngưu bức hò hét nói: “Cảnh sát, làm phiền giúp thông báo 1 cái”.

Quả nhiên, có đặc quyền luôn tốt, lễ tân cúp điện thoại, cung kính lễ phép trả lời: “Khúc quản lí đang chờ ở văn phòng”.

Dọc theo đường đi cũng không ai ngăn cản, thư ký tiểu Trương thấy người tới,  mở cửa ra, nói: “Là các anh à, Khúc quản lí ở bên trong, làm ơn dập thuốc đi ạ”.

Đổng Học Nguyên tà liếc thư ký tiểu Trương, ngoài miệng ngậm thuốc lá, lập tức đi vào trong. Lính mới phía sau không ngừng xin lỗi thư ký.

Trước khi tới gặp Khúc Nhạc thì Đổng Học Nguyên đã dùng tài liệu liên quan tra xét rõ rành rành thân thế của Khúc Nhạc, có chút tình huống thậm chí còn rõ ràng hơn chính Khúc Nhạc. Lúc ấy gã cảm thấy Khúc Nhạc chính là 1 cọng cỏ vận cứt chó, dựa vào 1 bầu nhiệt huyết, ở PI hỗn ra nhân dạng. Về phần trên Internet lan truyền rộng rãi việc mưu sát, cái gọi người không thể không có vẻ ngoài, khuôn mặt thư sinh chuẩn này thì thật có thể làm ra chuyện gì được chứ. Đúng, mặt thư sinh —— đây là kết luận của gã khi  chỉ dựa vào tấm hình.

Nhưng mà khi chân chính nhìn thấy Khúc Nhạc thì Đổng Học Nguyên mới cảm thấy gã kết luận quá sớm rồi, rất lừa tình à. Đây rõ ràng chính là một con hồ ly khoác da thỏ, trơn tuồn tuột, rất khó bắt!

Hôm nay Khúc Nhạc vừa tới công ty, Trương sir liền nói bóng nói gió hỏi anh chuyện trên mạng, thậm chí nói thẳng, nếu anh cảm thấy bất tiện thì có thể nghỉ ngơi mấy ngày tại nhà trước đã, tránh đầu sóng ngọn gió.

Khúc Nhạc hoàn toàn từ chối. Thật ra anh cực hiểu, Trương sir “thiện giải nhân ý”* như thế, đơn giản vẫn là băn khoăn ảnh hưởng của truyền thông và hình tượng công ty. Nhưng nếu bởi vậy mà xin nghỉ thì chỉ sợ tin này tới tai của phóng viên sẽ càng bị thổi phồng thêm 1 phen. Anh có thể tới công ty thì cũng đã đoán trước sẽ không gió êm sóng lặng.

*thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người

Hai tay Khúc Nhạc để ở trên đầu gối, cười nói: “Ngồi đi, khách quý tới, tôi cũng không có gì ngon để chiêu đãi, một chút nước trà, anh đừng ghét bỏ”.

Lời nói này nghe thì khiêm tốn nhưng thật ra tiến lùi thoả đáng, chính là người xoi mói ra sao thì cũng không bắt bẻ được gì.

Đổng Học Nguyên nhanh chóng giãn chân mày, nói: “Không sao, Khúc quản lí, chúng tôi cũng là làm việc công thôi, nếu có đắc tội gì thì anh đừng để bụng”. Lời tuy nói như thế nhưng gã không chút nào không khách khí, lấy điếu thuốc trên miệng dụi lên trên cái bàn, lại lấy ra giấy chứng nhận.

Khúc Nhạc nhẹ nhàng nhìn lướt qua giấy chứng nhận, không chút nào để ý đối vết bẩn màu đen trên bàn trà bị đốt ra, cực phối hợp nói: “Thì ra là Đổng cảnh quan, anh yên tâm đi, cảnh dân (công an + công dân) hợp tác, phối hợp cảnh sát phá án là nghĩa vụ của từng công dân”.

Lính mới đứng ở phía sau lập tức từ trong túi tài liệu lấy ra cây viết, dưới sự ra hiệu của Đổng Học Nguyên thì bắt đầu làm việc theo thông lệ.

“Tính danh”. (họ & tên)

“Khúc Nhạc”.

“Giới tính”.

“Nam”.

……..

Không có gì ngoài 1 đám lời nói nhảm, rốt cục tiến hành tới trọng điểm.

“Ngày 13 tháng 1 năm 2015, từ 8 giờ tối tới rạng sáng 5 giờ, anh ở đâu?”.

“Từ 8 giờ tới 11 giờ tối, tôi và đồng nghiệp ở trong ghế lô của Hoa Tiền Nguyệt Hạ, sau đó bởi vì uống rượu bị choáng đầu nên tôi đi Mùa Xuân Ảnh Lâu, mãi cho tới khoảng 4, 5 giờ sáng mới về nhà. Bởi vì nguyên nhân say rượu nên tôi còn xin nghỉ 3 ngày”.

Khúc Nhạc nghĩ nghĩ, ngày đó là ngày đúng lúc gặp a Lan.

“Anh có quan hệ gì với người chết Sophie?”.

“Thật ra tôi và Sophie chỉ gặp mặt có 1 lần, tôi chỉ biết Sophie bởi vì mang thai nên có chút tranh cãi cùng Jack Trương, cũng chính là con trai của ông chủ Trương sir của tôi, tôi được Trương sir ủy thác giao cho Sophie 1 món phí tổn không nhỏ”.

“Thời điểm anh giúp ông chủ đưa tiền cho Sophie thì đã biết quan hệ của Sophie và Jack Trương chưa?”.

Đây là sự buồn bực nhất của Khác Nhạc, lúc ấy anh là bị  1 cuộc điện  thoại đột nhiên của Trương sir kêu đi tới tiệm cà phê, chỉ phong thư trên bàn làm việc bảo giao cho Sophie. Cho tới ngày hôm sau mới biết được là chuyện gì xảy ra —— đó là 1 món phí chia tay và phá thai.

Lính mới nhíu mày nhìn chăm chú vào Khúc Nhạc, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ ông chủ bảo anh làm gì thì anh ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đi làm sao? Anh có quan hệ gì với ông chủ của anh?”.

Khúc Nhạc ngay cả lông mi cũng chưa động một chút, nói: “Cảnh sát tiên sinh, cậu đều nói là ông chủ của tôi, đương nhiên là quan hệ của ông chủ và cấp dưới. Nếu hiện tại Đổng cảnh quan bảo cậu đi ra ngoài thì cậu có thể nghi ngờ quyết định của Đổng cảnh quan hay không? Huống chi, chính là giúp đưa 1 phong thơ mà thôi, cũng không phải chuyện đáng đặc biệt để ý. Nếu tôi có năng lực biết trước thì đương nhiên sẽ không làm. Nhưng mà đáng tiếc là tôi không có”.

Lính mới nhanh chóng nhìn thoáng qua lão thần Đổng Học Nguyên khắp nơi hút thuốc ngồi ở bên cạnh, tiếp tục hỏi: “Anh quen biết cha mẹ Sophie như thế nào?”.

“Tôi không biết bọn họ, mấy ngày trước bọn họ đại náo 1 trận ở công ty, tôi chỉ phụ trách xử lý mà thôi”. Khúc Nhạc nhìn nhìn sắc mặt của lính mới, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ nói gì sao?”.

Lính mới lập tức trả lời: “Không có! Hiện tại là tôi hỏi, anh trả lời”.

“À, vậy thì họ đã nói gì đó rồi”. Khúc Nhạc nhún nhún vai, “Cảnh sát tiên sinh, cậu tiếp tục hỏi đi”.

Sắc mặt lính mới không vui lật xem hồ sơ soàn soạt, cố gắng tìm kiếm vấn đề mới, cuối cùng chỉ có thể khó xử nhìn về phía cấp trên: “Sếp………”

“Hừ”, Đổng Học Nguyên lại dụi đầu thuốc lên trên bàn, đứng lên nói: “Hỏi xong rồi, chúng tôi sẽ không làm lỡ thời gian của anh”.

Khúc Nhạc tươi cười khả cúc (cưởi niềm nở, được so sánh như hoa cúc): “Có gì đâu, có thể gúp được đồng chí cảnh sát là vinh hạnh của tôi, hơn nữa tôi cũng cực hy vọng hung thủ sớm ngày bị bắt giữ”.

Ra khỏi cao ốc PI, lính mới nói: “Sếp, Khúc Nhạc kia đang nói dối”.

“Sao cậu biết?”.

Lính mới căm giận nói: “Cha mẹ Sophie rõ ràng nói Khúc Nhạc lén gặp bọn họ, trả cho bọn họ phí ngậm miệng!”.

Đổng Học Nguyên mạnh xoay người, trừng mắt nhìn lính mới, “Sao cậu biết cha mẹ Sophie không nói dối hả? Trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì cảnh sát chúng ta không thể kết luận bừa, càng không thể bị dư luận ảnh hưởng phán đoán! Cậu vừa rồi lúc ghi lời khai phạm bao nhiêu sai sót, bị Khúc Nhạc nói gài còn không tự biết, trở về tự kiểm kiểm cho tốt đi!”.

Lính mới lúng ta lúng túng không nói nữa, Đổng Học Nguyên không muốn nhìn khuôn mặt khổ qua của cậu ta, tùy tiện tìm lý do tống cậu ta đi.

Đổng Học Nguyên phun 1 hơi khói thuốc, đây là lần thứ hai gã đi vào Mùa Xuân Ảnh Lâu, nhưng mỗi lần tới thì tâm tình đều rất táo bạo.

Người bán vé đã đổi thành 1 con khỉ ốm da vàng, Đổng Học Nguyên miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi, một thân khí thế kẻ cướp đi qua, “Này hỏi chút chuyện coi”.

Tên da vàng đầu cũng chưa nâng, gã tựa hồ luôn nửa chết nửa sống, bộ dáng người khác thiếu gã mấy trăm vạn, trực tiếp phun ra một câu, “Xem phim? Bao đêm 60, 1 nữa thì 30”.

Đổng Học Nguyên nói: “Không xem phim, hỏi chút……..”.

Da vàng nói thẳng: “Không xem phim thì anh tới đây để làm gì, mau cút đi!”.

Đổng Học nguyên vỗ bàn, hung tợn nói: “Mịa nó, hỏi chút chuyện, nghe không hiểu tiếng người hả?”.

Da vàng đúng là loại trẻ trâu, không dọa được gã, “Nghe không hiểu! Tới nơi này phải mua vé, nếu không miễn bàn!”.

Đổng Học Nguyên trong cơn giận dữ, một phen tóm lấy da vàng, không chờ da vàng kêu to cứu mạng, đấm 1 cái vào bụng của gã, da vàng ôm bụng té trên mặt đất, thanh âm phát ra chuyển thành rên rỉ.

“Mày không hiểu hử?”. Đổng Học Nguyên lấy ra giấy chứng nhận vỗ mạnh 2 cái lên trên mặt da vàng, giọng điệu bất thiện nói: “Cho chút thuốc nhuộm liền mở phường nhuộm, mày con mịa nó không nhìn xem đối tượng là ai!”.

Da vàng nhìn thấy cảnh chứng (giấy chứng nhận cảnh sát) thì ngẩn ngươi sau đó cứng đầu lặp lại: “Tới nơi này phải mua vé, nếu không miễn bàn!”.

Thanh âm khẽ run, khẩu khí kiên định, tâm tình táo bạo của Đổng Học Nguyên ngược lại bởi vậy bình ổn không ít, từ trong túi quần lấy ra tờ 20 tệ, ném tới trên bàn, “Không cần thối lại. Mày từng gặp qua người này không?”.

Da vàng thấy Đổng Học Nguyên thanh toán tiền, mới từ trên mặt đất đứng lên, một tay ôm bụng, một tay cầm tấm hình, mồ hôi lạnh ra một đầu, biểu hiện là vừa mới bị Đổng Học Nguyên đánh rất ngoan.

Gã lắc đầu, “Tôi mới tới làm được mấy ngày, người này có chút quen thuộc, nhưng là…….. Từ từ, tôi đã gặp, mấy ngày trước, gã đã tới, say khướt”.

Đổng Học Nguyên nói: “Mày xác định?”.

Da vàng run rẩy ngồi trở lại chỗ ngồi, bởi vì động tác chạm tới bụng nên nhất thời nhe răng trợn mắt, tức giận nói: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, lúc buổi sáng ngày gã đi ra thì trong túi phồng lên, tôi vừa nhìn liền biết gã trôm 1 cuộn băng của chúng tôi, nhân khuông nhân dạng, không ngờ là 1 tên trộm! Muốn không nhớ kỹ đều khó!”

Da vàng chưa nói chuyện Khúc Nhạc còn nợ gã 40 đồng.

Đổng Học Nguyên lại rút ra 1 điếu thuốc, đốt thuốc, vừa nhìn thì Khúc Nhạc sẽ không phải là người thiếu tiền, hơn nữa sao lại chôm cuộn băng video lạc hậu rẻ bèo này chứ? Nhưng mà có lẽ bởi vì áp lực công tác quá lớn nên mới có loại cổ quái của kẻ có tiền này?

Da vàng thấy Đổng Học Nguyên nửa ngày không nói chuyện, cho rằng gã đang suy nghĩ có nên bắt chính mình hay không, cho rằng chính mình dù sao cũng là làm thuê ở chỗ chiếu phim đen, vạn nhất bị chụp cái mũ tòng phạm hàng đầu, bị tống vào tù thì liền xong đời, lại nhớ lại thái độ vừa rồi đối đãi Đổng Học Nguyên thì nhất thời bụng càng đau.

Đổng Học Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía da vàng, “Mày làm sao vậy? Sao lại run dữ dội như vậy?”.

Trong lòng Đổng Học Nguyên kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi thật sự đánh ác quá?

Da vàng vội vàng quay đầu, kiên cường vừa rồi biến mất tiêu, “Không sao?! Anh còn có chuyện gì?”.

Đổng Học Nguyên nói: “Nếu  có chuyện gì thì phải đi bệnh viện. Tôi vào trong xem”. Nói xong, đưa 2 cái vé cho da vàng coi như bồi thường.

Da vàng trước mắt sáng ngời, nhét 2 cái vé trên bàn kể cả 2 cái vé khác vào trung túi quần của chính mình, “Đi thôi, đi thôi. Chúng tôi đều là kinh doanh hợp pháp”.

Cũng không biết vừa rồi là ai bởi vì kinh doanh hợp pháp mà sợ tới mức chết khiếp.

Mùa Xuân Ảnh Lâu có 2 tầng, 1 tầng là xông hơi mát xa, còn có 1 tầng hầm, chỉ có chiếu phim, chuyên cung cấp gian phòng nhỏ, âm u ẩm ướt, rất thích hợp hoạt động 1 người. Đương nhiên, đều là “kinh doanh hợp pháp”.

Lẽ ra loại nơi chiếu phim AV nên sớm bị cảnh sát tra xét, nhưng nó lại tồn tai qua năm này tới năm khác, sừng sững không ngã ở thành phố H. Cảnh sát không phải không tra xét qua, nhưng bị tra thì đóng cửa lại, hai ba ngày qua đi cứ theo lẽ thường buôn bán, Đổng Học Nguyên vì thế biết phía trên Mùa Xuân Ảnh Lâu có người chống lưng.

Gã không đi tầng 1, mà là trực tiếp xuống tầng hầm ngầm, mùi âm u lạnh lẽo quen thuộc làm cho Đổng Học Nguyên không khỏi nhớ tới thời điểm lần đầu tiên tới đây.

Khoảng 1 tuần trước, thời gian cụ thể thì Đổng Học Nguyên nhớ không rõ. Làm nghề này của bọn họ, thường thường ban ngày ẩn nấp, đêm mới đi ra ngoài, nhớ rõ thời gian, lại không nhớ rõ ngày.

Khi đó Đổng Học Nguyên theo chỉ thị theo dấu một gã sát thủ liên hoàn, sát thủ này chuyên chọn cô gái xinh đẹp, mà trên người các cô gái đã chết lại đều không có dấu vết phản kháng, cũng không dấu hiệu chuốc thuốc, hiển nhiên không phải người quen gây nên thì chính là tự nguyện. Hơn nữa 5 cô gái khi còn sống không có mối liên hệ gì, phủ định suy đoán là người quen, thì phải là tự nguyện.

Muốn cô gái xinh đẹp dưới tình huống nào mới có thể tự nguyện đi theo phạm nhân tới chỗ hẻo lánh không người chứ?

Bọn họ khóa mục tiêu là 1 người đàn ông tên Tường Dương Lan.