Anh Rể Đến Rồi

Chương 4: Không ngờ anh lại xấu xí đến như vậy




Sau khi Sở Thiên Hoài thu dọn gian hàng xong liền đi đến một cửa hàng thuốc đông y mua một ít dược liệu, sau đó điều chế một loại thuốc nước rồi mới về nhà.

Trong khoảng thời gian ngắn, hiển nhiên anh không thể thuyết phục Kiều Thi Thi vứt chiếc vòng cổ đi, cho nên anh chỉ có thể nghĩ biện pháp loại bỏ một ít độc tố trong mặt dây chuyền để giảm bớt thương tổn cho Kiều Thi Thi.

Sở Thiên Hoài và Kiều Thi Thi sống trong một căn phòng trên tầng hai, bên trong có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ bên ngoài.

Lúc này cửa phòng ngủ đã đóng lại.

Sở Thiên Hoài đặt lưng xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, ghế sofa đã biến thành một chiếc giường nhỏ đơn giản.

Kết hôn một năm nay anh đều ngủ ở phòng khách nhỏ bên ngoài.

Sở Thiên Hoài nằm ở trên sofa, hai tay chắp sau đầu, suy nghĩ lại quay về lúc trước.

Anh dường như nhìn thấy Kiều Thi Thi mặc váy dài chậm rãi đi về phía mình, đưa mì xào nóng hổi cho anh, cười dịu dàng nói: “Mau ăn khi còn nóng đi, ăn không đủ vẫn còn có thêm”.

Trong đêm khuya, Sở Thiên Hoài đứng dậy từ ghế sofa, lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa ra.

Trên giường, Kiều Thi Thi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím, đường cong cơ thể trập trùng uyển chuyển như núi sông.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trên giường, ánh mắt Sở Thiên Hoài tràn đầy si mê.

Anh đến bên giường, đưa tay chuẩn bị tháo chiếc vòng cổ trên cổ Kiều Thi Thi.

Tuy nhiên, khi tay anh vừa đưa tới trước mặt Kiều Thi Thi, Kiều Thi Thi đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.

Động tác của Sở Thiên Hoài đột ngột ngừng lại.

Kiều Thi Thi lạnh giọng nói: "Anh muốn làm gì?"

Lúc này, mười ngón tay lớn của Sở Thiên Hoài chỉ cách ngực của Kiều Thi Thi chưa đến mười cm, muốn không hiểu lầm cũng khó.

Anh cười khổ nói: “Nếu anh nói anh không làm gì thì em có tin không?”

Chát!

Kiều Thi Thi hung dữ tát mạnh vào mặt Sở Thiên Hoài.

“Tôi không đóng cửa vì tôi tin tưởng anh, nhưng anh đã phản bội lòng tin của tôi”, cô xoay người ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Không ngờ anh lại xấu xa đến như vậy, anh làm cho tôi quá thất vọng rồi”.

Sở Thiên Hoài khổ sở nói: "Thi Thi, hãy nghe anh giải thích..."

"Câm miệng!"

Kiều Thi Thi chỉ ngón tay ra phía ngoài, lạnh lùng nói: “Cút khỏi đây cho tôi".

Sở Thiên Hoài thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng thầm nghĩ: chuyện gì đây chứ?

Giọng nói của Kiều Thi Thi từ phía sau truyền đến: “Tôi chưa bao giờ có ý tứ đó với anh, mong anh đừng bao giờ hiểu lầm”.

Sau đó, cửa phòng ngủ đóng sầm lại, đồng thời có tiếng cửa bị khóa.

Sở Thiên Hoài cười khổ, đi tới sô pha nằm xuống.

Trong phòng ngủ, Kiều Thi Thi nằm nghiêng hướng ra cửa sổ, kẹp chăn giữa hai ch ân, trong lòng suy nghĩ rất nhiều.

Tất cả những gì hiện lên trong đầu cô là Sở Thiên Hoài đã đối tốt với cô như thế nào.

"Ôi... anh ta đã làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, sao mình lại đi nghĩ tới những chuyện này chứ..."

Kiều Thi Thi dùng sức xoa xoa mặt mình, trong lòng có chút khó chịu.

Trời vừa sáng thì Sở Thiên Hoài đã vào bếp, anh phải chuẩn bị xong bữa sáng trước khi cả nhà Kiều Thi Thi thức dậy.

Mỗi người trong nhà họ Kiều đều có khẩu vị khác nhau, Sở Thiên Hoài mỗi ngày phải chuẩn bị rất nhiều loại đồ ăn, không mất một giờ thì không thể nấu xong được.

Kiều Học Thương và vợ sau bữa sáng đều ra ngoài tập thể dục, Kiều Thi Thi thì mới vừa từ trên lầu đi xuống.

Cô cúi xuống ôm bụng dưới, trông khá đau đớn, sắc mặt xanh xao tái nhợt.

Sở Thiên Hoài vừa nhìn thấy liền biết cô đang tới tháng.

Kiều Thi Thi thường bị đau bụng khi tới tháng, đã thăm khám qua rất nhiều chuyên gia từ Tây sang Đông nhưng đều trị không hết.

Trước đây thì chuyện này cũng là một chuyện lớn trong lòng Sở Thiên Hoài.

Nhưng đối với anh hiện tại mà nói, chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, chỉ cần châm vài kim là có thể trị khỏi hoàn toàn.

Nhìn thấy bước đi loạng choạng của Kiều Thi Thi, Sở Thiên Hoài vội vàng bước tới đỡ cô.

Trên mặt Kiều Thi Thi lộ ra sự khó chịu, cô cau mày quát: "Tránh ra, đừng chạm vào tôi!"

Sở Thiên Hoài cười khổ, lắc đầu nói: "Em ăn cơm trước đi, anh đi ra ngoài mua một bao kim châm về châm cứu cho em, một chút liền sẽ khỏe hơn thôi”.

Kiều Thi Thi nhàn nhạt liếc nhìn Sở Thiên Hoài, lạnh lùng nói: "Nếu như anh có khả năng đó thì sao trước đây không trị cho tôi?"

"Chuyện này……"

Sở Thiên Hoài sờ mũi nói: "Anh mới học được".

Kiều Thi Thi xua tay nói: “Tránh xa tôi ra, tôi không có tâm trạng nói nhảm với anh đâu”.

Nói xong cô liền lập tức đi ra ngoài.

Sở Thiên Hoài hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Kiều Thi Thi tức giận nói: "Tất nhiên là tôi phải đi khám bác sĩ. Chứ chẳng lẽ tôi đi du lịch?"

Sở Thiên Hoài vội vàng đuổi theo.

Lúc này đang là giờ cao điểm, không một chiếc taxi nào đi ngang qua còn trống chỗ.

Kiều Thi Thi thiếu kiên nhẫn nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lấy xe điện đưa tôi đi?"

Sở Thiên Hoài vội vàng quay vào sân rồi đạp xe điện ra ngoài.

Cảm giác được Kiều Thi Thi ngồi sau lưng, tay ôm lấy eo mình, trái tim Sở Thiên Hoài lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Nếu như có người biết về lai lịch của anh mà phát hiện anh chỉ vì một người phụ nữ mà bối rối đến như thế thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức cằm rơi xuống đất.

Hai mươi phút sau, Sở Thiên Hoài và Kiều Thi Thi đã đến Tế Sinh Đường, tìm Viên Tề Sinh, người được tôn xưng là thần y Nghiêu Châu, để khám chữa bệnh.

Mặt tiền của Tế Sinh Đường trong vô cùng quý phái phi phàm.

Trước khi xe điện của Sở Thiên Hoài dừng lại, một chiếc Mercedes Benz màu đen từ bên cạnh đã đâm ngang qua..

Dù anh đã bấm thắng kịp thời nhưng chiếc xe điện vẫn tông thẳng vào chiếc Mercedes-Benz.

Chiếc Mercedes-Benz rít bánh rồi dừng lại, người tài xế mặc vest đen bước xuống xe lạnh lùng mắng: "Mắt chó của các người bị mù rồi sao?"

Sở Thiên Hoài nhướng mày nói: “Là do anh cố ý tạt đầu cho nên chúng ta mới tông phải nhau!”

Tài xế áo đen hừ lạnh một tiếng nói: "Bớt nói nhảm đi, đợi ở đó, đợi ông đây xong việc thì sẽ ra tính sổ với các người..."

Lúc này cửa sau của chiếc Mercedes-Benz mở ra, một đôi chân thon dài mang tất da bước ra ngoài.

Gót giày nện xuống mặt đất, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ từ trên xe bước xuống.

Chiếc váy bó sát khoe trọn đường cong cơ thể đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người của cô ta.

Cô ta đi thẳng đến chỗ tài xế áo đen, giơ tay tát vào mặt tài xế rồi nói: "Cố ý tạt đầu xe còn đứng đây hùng hổ, bình thường tôi dạy anh như vậy sao?"

"Tôi sai rồi".

Tài xế áo đen vội vàng cúi đầu nói.

Người phụ nữ áo đỏ đối mặt với hai người, thản nhiên cười nói: "Người làm của tôi không hiểu chuyện, đã khiến hai người sợ hãi rồi".

Tài xế áo đen bước tới, cúi người 90 độ, cung kính nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi".

"Không bắt chúng tôi bồi thường là được rồi".

Kiều Thi Thi lạnh lùng nói rồi đi thẳng vào trong.

Cô đang vội muốn gặp bác sĩ và cũng không đủ khả năng để gây sự với người lái xe Mercedes-Benz.

Sở Thiên Hoài âm thầm đánh giá người phụ nữ áo đỏ rồi đi theo Kiều Thi Thi vào trong.

Kiều Thi Thi bĩu môi nói: “Đẹp quá hả?”

Không biết vì lý do gì, khi nhìn thấy Sở Thiên Hoài nhìn chằm chằm vào người phụ nữ áo đỏ, cô lại đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Sở Thiên Hoài nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ cảm thấy thân thể của cô ta có vấn đề mà thôi".

"Không cần giải thích", Kiều Thi Thi vẫn bình thản nói: "Anh muốn nhìn ai không liên quan tới tôi, tôi cũng không quan tâm".

Sảnh tầng một của Tế Sinh Đường rộng hơn ngàn mét vuông, quy mô không kém gì một bệnh viện lớn, trước quầy đăng ký đã có bệnh nhân xếp thành hàng dài.

Kiều Thi Thi ôm bụng nói: “Ở đây đông người như vậy, không biết còn có thể lấy số để được Viên thần y khám cho hay không?”

Người phụ nữ áo đỏ đi tới nói: " Viên thần y một ngày chỉ khám năm bệnh nhân, nếu chờ lấy số thì e rằng còn phải xếp hàng đến năm sau".