Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 14: 14: Hãm Hại





"Xử lý cô ta đi."
Bạch Văn Linh ra khỏi quán bar, gọi một cuộc điện thoại đi, nói xong ánh mắt cô ta lóe lên tia tàn độc bước về phía xe của mình * Đổng Văn Văn mày có trách thì trách bản thân mày đã quá tự cao*
Cô ta dùng 10 năm chỉ để được ở bên Âu Thời Phong, sao có thể để người khác cản bước, Đổng Văn Văn lại càng không thể.

Tất cả những gì hôm nay cô ta có được, cô ta đều cảm thấy không chân thực, chỉ duy nhất có mình anh khiến cô ta cảm thấy bản thân mình có thành tựu, sau này bà Âu phải thuộc về cô ta.

Đổng Văn Văn ở trong phòng cùng Âu Thời Phong nói chuyện ngọt ngào, mà không hề hay biết mình đang bị người khác tính kế, cô như một con chim nhỏ yếu ớt nằm trong lòng anh.

Cô tựa vào ngực anh cười thầm kể ra làm công việc này cũng nhàn hạ, lương lại cao, mỗi lần tiếp Âu công tử cô chỉ cần giả ốm yếu tựa vào lòng anh ta là được, không phải bận rộn tay chân như ở quầy pha chế.

"Sau cô ta mà tới làm phiền, em cứ gọi cho anh." Âu Thời Phong nâng mặt cô nên, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ đáng yêu của cô.


Đổng Văn Văn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, khiên anh ta càng thêm yêu thích, phản ứng hôm nay của Bạch Văn Linh càng làm cô cảm thấy hứng thú hơn với trò chơi này, cảm giác như mùa hè nóng bức vớ được viên đá mát lạnh vậy, ngày tháng tẻ nhạt của cô từ đây cũng trở lên thú vị hơn.

Ra khỏi quán bar, hôm nay là một ngày không đẹp trời, mới 5 giờ sáng mà mưa đã làm lênh láng cả một con đường, Đổng Văn Văn cố đi vào trong mép đường tránh ô tô đi qua làm bắn nước nên người.

Không ngờ giữ gìn như vậy trở về nhà vẫn ẩm ướt hết cả quần áo, Đổng Văn Văn vào nhà tắm qua định lên giường đi ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa, cô chu miệng khó chịu đi ra ngoài mở cửa.

"Muốn chết à."
Đổng Văn Văn nhìn hai người đàn ông ngoài cửa mắng chửi, cô có thói xấu chỉ cần bị làm phiền không biết là ai cứ chửi trước đã, hai tên này trông săm trổ đầy tay, tới tìm cô là vì đòi nợ, mà cô có vay ai bao giờ đâu.

"Các người muốn gì." Một tên mặt hộp quà một tên mặt lưỡi cày này tới đây vì mục đính gì, tự nhiên cô thấy có chút hối hận vì đã mở cửa.

"Ngoan ngoãn đi theo bọn tao." Hai tên kia nhìn Đổng Văn Văn nói.

Cô hỏi lại: "Ừm nhưng mà đi đâu?"
"Chỗ tốt cho mày."
Tên mặt hộp quà nhếch miệng, nếu cô ta không ngoan ngoãn đi theo, sẽ cho cô ta biết thế nào là vũ lực.1
"Đại ca, giờ em đang rất buồn ngủ, chiều các anh quay lại được không?"
Đổng Văn Văn nhích chân lùi lại phía sau một chút, một chút cho đến khi cả người đã an toàn vào bên trong nhà liền mau chóng muốn đóng cửa lại, nhưng khi gần khép chặt cánh cửa kia bị bàn tay mập mạp giữ lấy.

"Mẹ kiếp đây là mày muốn chịu khổ." Tên mặt hộp quà giữ lấy tay Đổng Văn Văn kéo ra bên ngoài.

Bọn xã hội đen này giữa ban ngày ban mặt lôi một cô gái ra bên ngoài, nhưng lại không ai dám lên tiếng ngăn cản, cứ như vậy Đổng Văn Văn bị bọn chúng kéo vào xe đưa đi.


"Tôi cứ nghĩ các anh tôn trọng phụ nữ." Bàn tay cô bị bọn chúng quấn băng dính khiến ngứa hết cả cổ tay.

"Mày nói nhiều tao bịp luôn mồm mày vào đấy." Tên mặt lưỡi cày không thèm quan tâm cô nói gì, tập trung lái xe.1
Dạo này cô thật có giá, trong một tháng bị bắt tới tận hai lần, không biết ai lại thừa tiền như vậy, Đổng Văn Văn nghĩ tới đây liền khựng lại nghĩ tới một người, chẳng lẽ vẫn là con mụ Bạch Văn Linh kia * mẹ kiếp* cô ta thừa tiền à?
"Xuống xe." Đi tới một cánh rừng hai tên kia kéo Đổng Văn Văn xuống xe, đi về một chiếc xe khác, ở đây một tên mặt bao công xuống đẩy cô lên.1
Bọn họ chuyển người xong liền lái xe đi, Bọn chúng sao lại phải làm đến nước này? là sợ cảnh sát tìm thấy cô sao? bọn họ định bán cô sang biên giới hay vào nhà chứa? Bạch Văn Linh kia rất ti tiện trò gì cũng có thể nghĩ ra, vừa rồi lúc cô đi không cầm điện thoại, ai cứu cô được đây.

"Sợ rồi à, nhìn mày cũng rất xinh đẹp, yên tâm chúng tao sẽ cho mày dễ dàng một chút." Tên mặt bao công nhìn Đổng Văn Văn bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt của cô, hắn ta là người môi giới gái gọi cao cấp, còn hai tên kia chính là bọn chuyên tìm những cô gái trẻ để bắt cóc bán cho hắn.

Chiếc xe từ từ chạy chậm lại khó khăn đi lên một con dốc thẳng đứng, 5 phút sau thì dừng lại ở một tòa lâu đài.

Hắn dùng túi đen trùm lên đầu cô, rồi đẩy xuống xe.

"Chị An, hàng tới rất non."

Người tên chị An bước tới nhìn Đổng Văn Văn gật đầu hài lòng "Cô ta không tệ, phòng VIP dạo này rất kén người, đưa cô ta đi chăm sóc đi, buổi tối mang ra."
"Dạ." Tên mặt bao công gật đầu, kéo Đổng Văn Văn đi.

Trước mắt Đổng Văn Văn toàn là mầu đen, cô không nhìn thấy đường, nhưng nghe bọn họ nói, cô đoán được mình đang ở đâu, trong quán bar cô thường nghe bọn họ nói có một nơi gọi là lầu xanh hiện đại, luôn cung cấp các cô gái hầu hạ các quý ông, gần đây lại nhiều cô gái mất tích như vậy, e rằng cô lành ít dữ nhiều rồi, nếu quả thật là Bạch Văn Linh, thì cô ta quá ác độc.

Lúc cô nghe còn không quan tâm, giờ chính mình lại bị bắt đi.

Bàn tay Đổng Văn Văn khẽ run, bấu chặt vào quần áo trên người mình, cô cũng quá khinh định rồi giờ chạy có phải đã muộn rồi không?
"Đưa đi chưa?"
"Cô yên tâm, chúng tôi mang cô ta bán đi rồi, sau này cô sẽ không còn nhìn thấy cô ta nữa đâu."
Bạch Văn Linh nghe xong nở nụ cười quỷ dị, có nhìn thấy thì Đổng Văn Văn kia cũng chẳng còn tư cách mà tranh giành với cô ta nữa rồi..