Ánh Sáng Nhạt

Chương 13: Hậu ký




Hậu ký này đã phá vỡ một nguyên tắc của ta, đó là sau khi viết xong nếu không có yêu cầu sẽ không xem lại cũng không sửa chữa.

Bởi vì, nó đối với ta mà nói là vô cùng quan trọng.

Các chị em đọc câu chuyện này của ta, có lẽ có một ngày, hoặc là hiện tại, đã bắt đầu làm một người mẹ, nếu bởi vì nhìn “ánh sáng nhạt”, về sau khi trong nhà xảy ra bất đồng với người kia, cố gắng để ý một chút rằng bên cạnh còn có trẻ nhỏ, như vậy, ta đã rất vui vẻ rồi ^^.

Sở dĩ phí nhiều tinh lực như vậy, viết nhiều chữ như vậy, chính là muốn bày tỏ một tâm nguyện nhỏ bé này. Có lẽ hơi ngốc nghếch, nhưng sự ngốc nghếch này cũng vẫn làm ta thấy thật tự hào.

Hậu ký này, được hoàn thành bên bờ sông Phượng Hoàng.

Một mình đeo túi tới Phượng Hoàng, nhưng mà cũng không hề cô đơn, bởi vì ở đây ta quen biết được rất nhiều bạn bè rất thú vị. Trương Tỷ ở Hồ Bắc, Thương thúc ở Giang Tây, đôi người yêu nhỏ ở Tây An, Lượng Tử ở Vũ Hán, Tiểu Cương và cảnh sát.

Cùng đi phiêu lưu, chia thành hai bè , mọi người hòa thuận không hề có mâu thuẫn.

Bè của chúng ta đi phía trước, cùng người phía trước chiến đấu ác liệt, lớn tiếng gọi phía sau trợ giúp, đợi nửa ngày, lúc trợ giúp tới, kẻ địch cũng đi rồi.

Lần nào cũng như vậy, bọn họ lảo đảo ở phía sau, lại còn có thời gian nhàn rỗi để gặm ngô = =.

Lên tới bờ, chúng ta liền điên cuồng khinh bỉ người trên thuyền phía sau, vô cùng khinh bỉ, thập phần khinh bỉ, khinh bỉ đến cùng, chơi phiêu lưu mà cả người chẳng thấy ướt át bao nhiêu, mọi người gặp được nhất định phải khinh bỉ.

Trở về trong thành Phượng Hoàng, chúng ta dừng chân ở tường thành cổng Bắc ăn bột đậu xanh rang.

Một người mang ghế nhỏ trong nhà trọ ra, sắp xếp sắp xếp ngồi ở trên tường thành, rất là đồ sộ, du khách đi ngang qua đều hỏi cháo của nhóm ta mua từ đâu.

Sau đó chúng ta đều vỗ ngực nói: “Tình bạn của chúng ta là gì, là tình bạn ăn cháo ở tường thành.”

Lúc đi Phượng Hoàng, đúng vào mùa dưa hấu, tùy tiện mua đều ăn rất ngon.

Ba anh em Vũ Hán mua quả vô cùng lớn, ướp lạnh ở dưới lòng sông Đà.

Nước sông Đà không sâu, cách chỗ thuyền  bắt đầu xuất phát không xa, có một cái đập nhỏ, hình thành một độ dốc, đem đến cho du khách đi thuyền chút kích thích nho nhỏ.

Đi xuống từ nhà sàn chúng ta trọ, vừa hay là cái đập kia.

Chúng ta ở ngay tại đó chơi đùa, dưa hấu được đặt cách chúng ta không xa.

Sau đó lại phát hiện người đi thuyền khi qua cái dốc kia không có năng lực phản kháng, vì thế một người liền đề nghị đứng ở cửa cái đập kia, có thuyền đến liền hắt nước.

Sau đó có du khách Quảng Đông từ xa xa đã la to: “Trên tay chúng tôi có cameras, thủ hạ lưu tình a.”

Mọi người cùng cười đùa ẫm ĩ.

Sau khi chơi đùa chán, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, MM Tây An tắm rửa xong đến phòng chúng ta tán gẫu.

Đứa con của ông chủ gõ cửa đi vào: “Các dì, anh trai mời ra ăn dưa hấu.”

MM Tây An theo thói quen định lên tiếng, lập tức phát hiện bất thường: “Dựa vào cái gì gọi ta bằng dì, gọi hắn là anh trai.”

Ta và Trương tỷ cười bò ra giường.

Cơm trưa a, cơm chiều a, bữa đêm a, đều cùng nhau giải quyết.

Có người thấy tình cảm của chúng ta rất tốt, đến hỏi: “Mọi người đến từ đâu.”

Một người trong chúng ta nói: “Chúng tôi đến từ năm sông bốn biển—-“

7 người còn lại chúng tôi nói tiếp: “Vì cùng chung mục đích nên ở cùng một chỗ.”

Ăn ý khủng khiếp.

Còn một đám người 11 giờ tối đến một cửa hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ, ông chủ sống trong cửa hàng, chuyên nhờ ông ấy khắc xương trâu cho chúng ta, khắc những lời linh tinh lung tung mà chúng ta muốn khắc, cái gì mà “Một đời ma bà giết người khắp bốn phương”, cái gì mà “Tôi là một cảnh sát thật ra là một lưu manh.”

Đều là một đám ác thú, cả ngày nghiên cứu ăn cái gì, ăn cái gì ngon nhất, nên ăn cái gì. Lên mạng tìm, hỏi dân bản xứ, cuối cùng tự mình thử nghiệm, còn viết ra những mỹ thực chúng ta đã tự mình tấn công chiếm đóng.

Phượng Hoàng là một thành phố hiếu khách, ở trên đường bất luận chào hỏi ai cũng đều sẽ được đáp lại, dân phong vô cùng thuần phác.

Mà gặp gỡ bọn họ, là đoạn thời gian xinh đẹp nhất ta ở Phượng Hoàng.

================

Tán gẫu về chương và đoạn

Kỳ thật ở câu chuyện này, dường như còn rất nhiều ý tưởng muốn nói với mọi người, nhưng mà nhất thời lại chẳng biết nói từ đâu.

Con gái đoạn tuyệt với cha mình, ta có biết một người, là bà nội của ta.

Năm đó nhà ta coi như vọng tộc, ông cố quen biết đàn bà ở bên ngoài, liền vứt bỏ gia đình vợ con. Bà cố tính tình cương liệt, liền dùng dây thừng ở trong nhà thắt cổ tự sát.

Bà nội phẫn nộ, đăng báo đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với ông cố, một mình nuôi dưỡng em trai trưởng thành. Một thiên kim đại tiểu thư, phải tự mình kiếm sống qua ngày nuôi dưỡng gia đình, không phải ai cũng có thể làm được.

Con cái làm sai, cha mẹ phải chịu, không nên phá hoại, mới tròn chữ hiếu.

Nếu người làm sai là cha mẹ, vậy phải làm sao?

Đọc câu chuyện này của ta, bây giờ hoặc sau này, đại bộ phận sẽ làm mẹ đi?

Nếu có một ngày —— ta không phải có ý quạ đen, chỉ là thuận miệng nói mà thôi —– gặp phải tình huống phải ly hôn, xin hãy xử lý bằng lý trí, ít nhất đừng làm mất hình tượng cha mẹ trước mặt con cái, đừng vì bản thân mình mà lôi chúng vào thế giới của người lớn, đừng thấy mình lợi dụng bọn chúng như thế nào cũng không sao hết.

Thiên hạ này không phải không có cha mẹ như vậy.

Một hai câu này của ta, nếu mà được mọi người nhớ kỹ, ta cũng rất vui vẻ.

Nói tới Lôi đi.

Câu chuyện này là quà sinh nhật 25 tuổi ta tự tặng mình, cho nên một người đàn ông như Lôi, thật ra cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Người đàn ông không bao giờ mập mờ, thiếu quả quyết trong truyện tình cảm, một khi đã nhận định sẽ không tùy tiện thay đổi, càng không lấy cớ không thể chống lại dục vọng đàn ông mà tùy tiện làm loạn.

Người đàn ông như vậy, ha ha, không có.

Một người bạn bên cạnh tôi, theo dõi ngay từ khúc dạo đầu, luôn một mực giễu cợt hình tượng tôi đặt ra.

Kỳ thật vẫn thấy rất đau lòng.

Bởi vì ngay cả là giấc mộng cũng không thể mộng thật viên mãn, lạnh lẽo đến tột cùng là thói đời hay là lòng người, không nói rõ được.

Ta chỉ từng một lần tự nhủ, anh ấy là tia ánh sáng nhạt tôi tự đem đến cho chính mình.

Được rồi, rốt cuộc viết xong. Cũng có thể lý trí đối mặt với vấn đề này.

Không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng đến tiến độ của ta. Không có bất cứ sự giễu cợt nào có thể hủy được địa vị của người đàn ông này trong mắt, trong lòng ta.

Cám ơn tất cả các chị em đã theo dõi câu chuyện này, nhờ có mọi người ta mới có thể kiên trì tiếp tục.

Ôm một cái nào.

Ôi này nha, người nào ….. Cởi áo may – ô ra cho ta xem.

Tiếp theo, ta còn chưa nghĩ ra sẽ viết tiếp cái gì ….. e ….. Dường như có rất nhiều lựa chọn, chuyện xưa của Sát Sát và Đông Tây ta chắc chắn là có ý tưởng, nhưng mà phải kiểm tra nợ cũ trước đã, xem tình hình ra sao để còn bắt đầu.

Sau này ta không cần áo may-ô ^^, hơn nữa nhưng truyện đã hoàn thành trong những cái áo may – ô khác đều chuyển qua đây.

L, Phượng Hoàng ở Hồ Nam.

Tâm Huyết Say Đắm, ta vẫn sẽ kiên trì đi theo suy nghĩ của mình ~~~~~~~~~ hắc hắc

Sa Dương, biên tập nói ánh sáng nhạt giống với phong cách của thanh niên thập niên 30, haha.

Rotient, sáng dậy liền thấy lời bình thật dài của bạn, rất là cảm động ^^

Lại thấy thật nhiều chị em quen thuộc, thấm thoát, cũng sắp 2 năm từ ngày tham gia JJ.

Summerrain, ta hiểu rồi, hóa ra ta cảm thất thế giới này không có đàn ông tốt là bởi vì ta không nghe radio, hoho. Cám ơn ngươi.

 Phi bỉ yiyi, ôm, sở dĩ sửa chữa xung đột ban đầu, chính là do cảm thấy có chút đột ngột, có lẽ không hợp lý, nhưng là đột nhiên thêm vào, làm nền cũng không tốt, hơn nữa, nghe nói ta viết về chướng ngại tâm lý của con người không được tốt, viết có vấn đề, hahaha. Quan trọng nhất là, ta không nghĩ ra lý do Tinh Tinh có thể kiên quyết nói lời chia tay, cô ấy dù như thế nào cũng không thể buông tay Lôi.