Ánh Sáng Trắng

Chương 35: Hai quân giao tranh (P9)




Hiệu lệnh dõng dạc của thiếu nữ vừa dứt, tức thì có người đã lên tiếng từ chối:

“Thái tử phi... thuộc hạ xem bọn chúng bị đánh tơi tả như vậy, chắc chắn sẽ không dám quay lại nữa đâu!”

“Đúng vậy! Hơn nữa chúng ta là binh sĩ thành Bắc Liêm, có chết cũng phải bảo vệ thành, tuyệt đối sẽ không tham sống mà bỏ thành chạy thoát thân.” Một binh sĩ khác gật đầu.

Trần Hy Hy nghe thấy thế, lập tức cả giận quát:

“Ngu trung!”

Bọn họ ngây người, ngu trung?

Không để họ bật thốt ra một lời nào, Trần Hy Hy đã lạnh giọng nói:

“Ta đã nói rất rõ trong kế hoạch, đợt tấn công vừa rồi chỉ là kế ‘hư trương thanh thế’, chỉ có thể dùng như giải pháp tạm thời. Các ngươi sao có thể khinh địch như vậy? Binh lực của chúng vẫn rất mạnh, với tình hình của quân ta hiện giờ, nếu chúng quay lại, các ngươi nghĩ mình vẫn có thể ‘giễu võ dương oai’ được sao?”

Hơn năm trăm quân sĩ không bằng một phần mười quân địch, ngay cả vũ khí cũng cạn kiệt, thử hỏi nếu giao chiến, quân ta sẽ đại bại thế nào?

Ánh mắt trong sáng của nàng trịnh trọng nhìn hơn năm trăm con người bên dưới:

“Ta biết các binh sĩ thành Bắc Liêm muốn bảo vệ tòa thành này. Các ngươi trung thành với mảnh đất này, bản thân Trần Hy Hy ta cũng rất cảm phục. Nhưng các ngươi có từng nghĩ, nếu các ngươi hi sinh vô ích, người thân của các ngươi sẽ cảm thấy thế nào không? Hơn ba ngàn bách tính trong thành, chính chúng ta đã cứu được bọn họ, các ngươi không muốn gặp lại họ sao?”

Các binh sĩ ở đây đều còn trẻ, độ tuổi từ mười sáu đến hai lăm, nàng có thể khẳng định phần đông họ đều có gia đình.

Mà... gia đình chính là lý do lớn nhất để họ cầm kiếm giết địch. Biết yêu thương gia đình trước thì mới biết yêu Đất nước.

Đã có không ít những binh sĩ không kìm được xúc động mà bật khóc. Họ buông thanh kiếm trên tay, nghẹn ngào:

“Thái tử phi nói rất đúng... thuộc hạ còn mẹ già đơn độc. Nếu biết thuộc hạ hi sinh vô ích, chắc người sẽ không chịu nổi.”

“Thuộc hạ còn có thê tử và đứa con chưa chào đời...” một binh sĩ khác cũng xúc động, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lấm lem bùn đất cùng máu tanh của hắn. Vẫn nhớ ngày ấy vội vã, hắn chỉ có thể lưu luyến nhìn khuôn mặt thê tử phảng phất nét buồn bã, nhưng vẫn gắng gượng cười đưa tiễn hắn.

Trần Hy Hy nở một nụ cười nhẹ, bọn họ còn có mái ấm gia đình, có thân thích...

Nhưng nàng... nàng có ai?

Nàng vốn chỉ là một luồng u hồn từ không gian khác nhập vào khối thân thể này, một mình đơn độc.

Hai kiếp người, hình như nàng vẫn chưa được sống trong tình thân trọn vẹn.Tuy rằng ở nhà Trần Tử Khiêm vẫn luôn cố gắng chiếu cố nàng, nhưng ông ấy thường xuyên bận việc triều chính, không thể dung hòa được hết.

Cố che đi nỗi tủi hờn tự tận đáy lòng, một giọng nói thanh lãnh quen thuộc đột nhiên vang lên trong tâm nàng:

“Giờ nàng là Thái tử phi rồi, đừng coi mình là người ngoài nữa!”

“Trần Hy Hy, đừng rời xa bản cung.”

Triệu Minh...

Trần Hy Hy ngẩn người...

Thì ra vào những lúc nàng cô độc nhất, người nam nhân ấy luôn xuất hiện, là nguồn cổ vũ tinh thần to lớn cho nàng.

Cái tên ấy... bất giác đã lặng lẽ đi vào tâm trí nàng.

Hai bọn họ ban đầu chỉ là người dưng nước lã, luôn tính kế đối phương. Hắn muốn nàng trở thành Thái tử phi, không tiếc bày nhiều mưu kế. Nàng chán ghét phải phụ thuộc vào người khác, lúc nào cũng chống đối, khiến hắn phải tức giận. Nàng vẫn nhớ, có nhiều khi Triệu Minh đã uất nghẹn nói:

“Tại sao ngươi lúc nào cũng chọc giận bản cung?”

Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy hắn tức giận như vậy, nàng lại muốn bật cười. Bật cười vì hắn thật giống trẻ con!

Gió trên tường thành thổi bay vạt áo choàng của thiếu nữ, nàng đưa mắt nhìn ra xa, đột nhiên cảm thấy bản thân đã ngộ được một điều kỳ diệu. Trải qua trận chiến lần này, nàng nhận ra những gì nàng làm thật giá trị biết bao.

Kiếp trước nàng sống như một quân cờ, bị người khác tùy ý nắm giữ, chỉ hận không thể tự tay giết chết mình. Nhưng kiếp này, nàng có thể sống thật với bản thân, cái cảm giác cứu được hơn ba ngàn sinh mạng thành Bắc Liêm ấy khiến nàng vui sướng vô cùng...Thậm chí, nếu nàng chết, nàng cũng không hối tiếc.

Bách tính thành Bắc Liêm sống sót, người nam nhân ấy cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với họ. Ngược lại, địa vị của hắn trong lòng dân chúng càng ngày càng vững chắc.

Trần Hy Hy mỉm cười... nàng làm tất cả những điều này... chỉ vì hắn XỨNG!

Triệu Minh xứng đáng có được dân tâm. Trần Hy Hy đã mườn tượng ra viễn cảnh hắn có được ngôi vị cửu ngũ chí tôn, biến mỗi mảnh đất trên Đại Nam quốc trở nên phồn thịnh, vun đắp cuộc sống của dân chúng no đủ, hạnh phúc hơn.

Nhưng nụ cười còn chưa chạm đến đáy, cảnh tượng phía trước như một tiếng chuông báo cảnh tỉnh đến nàng cùng hơn năm trăm quân sĩ.

Đúng như nàng dự đoán...

Địch... đã trở lại!

Chỉ là không ngờ lại sớm như vậy! Xem ra cấp dưới Địch Khả Tư này cũng rất nhạy bén. Chắc chắn hắn không thấy quân ta thừa thắng xông lên nên đã nghi ngờ.

Các binh sĩ trố mắt nhìn hàng quân phía xa, những ai vừa nãy còn hùng hồn nói địch sẽ không trở lại chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình.

Thái tử phi phán không hề sai, tuyệt đối không được phép khinh địch!

Trần Hy Hy lập tức lệnh cho toàn quân chạy trước:

“Các ngươi cứ theo hướng cửa Đông chạy sẽ đến sông Trường Giang. Có một cây cầu sắt bắc qua hai bên bờ, dọc theo bờ sông bốn mươi dặm là đến thành Khiên Hạ. Người nhà đang chờ các ngươi ở đó...”

Các binh sĩ nghe đến đây lập tức ngây người:

“Vậy còn Thái tử phi...”

Trần Hy Hy xoay lưng lại, bóng lưng mảnh khảnh đầy cô độc:

“Ta sẽ theo sau. Địch cách chúng ta chỉ còn hai dặm, nếu đuổi vào thành thì không có gì đảm bảo các ngươi sẽ an toàn chạy thoát. Ta sẽ ở đây cầm chân bọn chúng, vẫn còn một ít bom dẻo C-4.”

“Không thể! Thái tử phi, người thân phận cao quý, sao có thể vì chúng ta mà mạo hiểm.” Bọn họ có tài đức gì đáng để nữ tử này hi sinh nhiều như vậy?

Trần Hy Hy lắc đầu, ánh mắt nàng hướng đến hơn năm trăm gương mặt dưới kia, âm điệu tràn đầy thân thương:

“Đối với ta, các ngươi đều là những người huynh đệ đồng cam cộng khổ. Các ngươi có thể tin tưởng làm theo kế hoạch của ta, chiến đấu hết mình vì quốc gia, ta thật sự vô cùng cảm kích...”

"Thái tử phi..."

\*\*\*

Cuối cùng, dưới sức thuyết phục của Trần Hy Hy, đoàn quân hơn năm trăm người cũng theo chiến mã lần lượt rời đi, nhưng có khoảng hai mươi người vẫn kiên quyết ở lại cùng nàng.

Trần Hy Hy biết bọn đã quyết tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp.

Quân Khuyển Nhung đã đến gần, Địch Khả Tư nhìn thiếu nữ trên tường thành, ánh mắt nàng cũng đang hướng hắn, bên môi khẽ cong lên, không biết nàng đang khinh thường hay khen ngợi hắn.

Thực ra là cả hai, khinh thường vì nếu nàng có thêm khoảng năm ngàn tinh binh, nàng có thể dẫn quân đánh thắng hai vạn quân địch. Khen ngợi vì Địch Khả Tư trầm tĩnh sáng suốt, so với Địch Lã Hán ngông cuồng hống hách hợp làm thống soái hơn.

“Toàn quân nghe lệnh: bắn!”

Địch Khả Tư trầm giọng ra lệnh, lập tức mở đầu bằng một cơn mưa tên hướng thẳng người trên tường thành.

“Giết sạch bọn chúng cho ta! Lấy thủ cấp của Thái tử phi Đại Nam quốc tế cho linh hồn thống soái”

Cùng lúc ấy, đáp lại quân địch là một tràng những thây địch được ném ra từ máy bắn đá.

Quân địch hết hồn, vừa mới định giơ kiếm lên, thấy đồng đội của mình mắt còn chưa nhắm, cả người nhuốm đầy máu, tay chân lập tức run rẩy, có người không nhịn được mà hét lên.

Địch Khả Tư nghiến răng, nàng ta quả là rất biết cách làm dao động quân tâm!

Đúng là hồng nhan họa thủy!

“Các huynh đệ, đó chỉ là chiêu trò của nàng ta, nhằm làm quân ta hoảng loạn. Đừng sợ, cứ coi đó là thây địch”

“Đại nhân!” Bọn họ chần chừ, bảo bọn họ coi những thi thể những người từng kề vai sát cánh là quân địch, bọn họ sao có thể làm được.

Từng ấy thời gian quân Khuyển Nhung còn đang đấu tranh nội bộ, Trần Hy Hy lại có thời gian dàn xếp bẫy. Nàng đặt số bom dẻo C-4 còn lại rải rác khắp con đường, lại lên nỏ tự động, chỉ cần khi quân địch phá được cổng thành, lập tức những mũi tên sẽ được bắn ra khiến địch bất ngờ không kịp trở tay.

Sắp xếp xong, Trần Hy Hy cùng hơn hai mươi binh sĩ lên ngựa, hướng cửa Đông mà thoát.

“Công thành!”

Địch Khả Tư thấy trên tường thành không còn động tĩnh gì, lập tức ra chiêu cuối cùng. Thành Bắc Liêm hôm nay nhất định sẽ là một đống vỡ vụn.

Chẳng mấy chốc, dưới sức tấn công mạnh mẽ của quân địch, cửa thành Bắc Liêm đã gần như sụp đổ. Có điều, chào đón chúng là hơn một ngàn mũi tên nhọn.

Hàng quân phía trước không kịp phòng bị, gần như không ai có thể sống sót.

“Khốn kiếp!” Chắc chắn là do nàng ta, Địch Khả Tư siết chặt tay.

“Báo!”

Thấy người tới là một thám báo, Địch Khả Tư lập tức ra hiệu nói.

“Đại nhân, trong thành không có ai!”

Ngực Địch Lã Hán kịch liệt phập phòng, nhất định chúng đã tẩu thoát rồi.

Nhưng ở đây có hai con đường, chúng chạy đường nào?

“Đại nhân! Phía Đông con đường có rất nhiều vết chân ngựa, chắc chắn bọn chúng đã theo hướng đó tẩu thoát!”

“Được!” Địch Lã Hán thấy lời này vô cùng có lý, hô lớn: “Đuổi theo!”

\*\*\*

Cùng lúc đó, cách thành Bắc Liêm hai dặm, một đội quân khoảng năm nghìn binh từ đâu xuất hiện, ngựa phi với tốc độ kinh người.

“Thái tử điện hạ. Thành Bắc Liêm đã ở rất gần.”

Khuôn mặt nam nhân dưới mũ trùm đầu không có bất kì cảm xúc gì, chỉ có nơi ngực trái vẫn ẩn ẩn đau.

“Hi vọng bản cung không đến quá muộn!”