Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 1: Thời gian hôn




Khiến Thẩm Mộc Tinh do dự lần thứ ba, vẫn quyết định mua lại cái áo khoác hiệu PRich đó, nhưng mà khi cầm tiền đến cửa hàng, thì hai ngàn cái áo khoác đó đã bị mua hết.

Hàng hiệu chết tiệt.

Thẩm Mộc Tinh oán hận nghĩ.

Từ bên trong cửa hàng đi ra, có một cô gái cầm một quyển sổ nhỏ đuổi theo cô, giống ngư đang muốn điều tra gì đó.

"Tiểu thư khỏe chứ, tôi là nhân viên của nhãn hiệu thiết kế trang phục của y&s, tôi muốn hỏi cô một số câu, không biết có làm trễ nãi thời gian của cô không? Có thể không ạ!"

Cô gái cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra một cỗ khí thế phấn chấn của một người nhân viên năng nổ tích cực, mọi phản cảm của Thẩm Mộc Tinh đều ngừng lại, nhìn về phía cô gái kia, tay đút vào túi áo: "có thể".

"Tốt. Vừa rồi cô vào cửa hàng, vì sao lại đi ra, do đã hết hàng sao?

Thẩm Mộc Tinh chỉ cười, tóc mái chẻ ra làm hai, có thể nhìn ra một chút phiền muộn: "Thật là như vậy , có khi tôi cắt tiền tiêu như cắt thịt trên người xuống để mua quần áo, thì nó đã hết hàng ."

Cô gái hỏi: "Xin hỏi, nếu hiện tại có một nhà thẩm định chuyên môn có thể làm áo khoác theo yêu cầu của ngài, giá bằng một nửa PRICH, ngài có muốn thử không?"

Thẩm Mộc Tinh gật đầu: "Có thể thử."

Cô gái đem bút đưa cho cô, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Cô có thể hay không cho tôi lưu họ tên cùng số điện thoại? Ông chủ của tôi đang ở trên kia, anh ấy nói, nếu như hôm nay tìm đủ 100 số điện thoại cùng họ tên thì sẽ mới chúng ta đi ăn cơm đó."

Cô gái chỉ về phía tầng trệt quán cà phê, Thẩm Mộc Tinh theo bản năng cũng hướng về cửa sổ sát đất kia, chỉ thấy phía sau lớp kính thủy tinh kia có một người đàn ông, đang đưa lưng về phía cô, mặc trang phục hiệu gucci, có logo khoa trương, xoay người về phía cô gái làm động tác "Cố gắng lên" , bên trong nụ cười kia mang theo khôn khéo còn có chút ít tục khí, lại khiến cô nữ sinh này ra sức vì mình bán hàng tiêu thụ. Mà một người khác. thì . .

Anh ta đúng lúc ngồi đối diện cô, cúi đầu, không đếm xỉa tới khuấy ly cà phê, cũng không uống, thỉnh thoảng gật đầu, nghe người đối diện thao thao bất tuyệt giảng về việc kinh doanh cùng tiêu thụ.

Thẩm Mộc Tinh vốn chỉ thoáng nhìn, nhưng không khỏi ngây ngẩn cả người, ánh mắt của cô tập trung ở trên mặt người kia , rốt cuộc dời không được ánh mắt.

Là anh ta. . .

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy, không có một người đàn ông nào mưu cầu danh lợi như anh , cũng chưa thấy qua một người nào, có thể đem âu phục nâng niu như một bình hoa, nhìn trông thì có vẻ rất hoàn mỹ.

Lúc này đã là cuối mùa thu, anh mặc một bộ âu phục màu xanh đậm kiểu Ý có móc gài, bên ngoài mặc một chiếc ái khoác len ca-sơ-mia hình hoa lan , rất có cảm giác của một người thiết kế. Tóc của anh không được tạo hình, nhưng mà kiểu tóc này kết hợp chung với bộ âu phục đó, lại tạo nên một phong cách quyến rũ, chững chạc, thêm vài phần thành đạt.

Nghiêm Hi Quang. . .

Nếu không phải anh ta là một người vô cùng quen thuộc, Thẩm Mộc Tinh nhận thức được từ lâu. Tất cả kí ức của cô và anh , đều dừng lại ở bên trong cửa hàng may mười mấy mét vuông kia.

Đoạn kí ức kia đã ố vàng , giống như màu sắc của tóc dần đổi.

Bàn tay của anh ở trên cây thước vẽ ra một đường. . .

Bên trong cửa hàng máy may vang vọng theo quy luật. . .

Trên kệ bay ra mùi thuốc nhuộm vải. . .

"Đây là len ca-sơ-mia sao? Trời ạ, thật trơn mịn nha! Giống như da mông em bé vậy (=.=). . . Nghiêm Hi Quang, loại vải này có phải đắt lắm không?"

Cô không chút kiêng kị gọi ra tên anh, lúc nào cũng có thói quen gọi cha anh là "Đại tài", gọi anh là "Tiểu tài", chỉ có ở trong huyện Thẩm Mộc Tinh mới gọi anh, hơn nữa cô cảm thấy tên này rất êm tai, Nghiêm Hi Quang, Hi Quang, Hi Quang từ cửa nhỏ ánh sáng tỏa ra, dịu dàng tắm mát.

Hi Quang, tiền đồ xán lạn.

Mà anh cho tới bây giờ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, lúc nào cũng có thói quen dùng một bộ mặt oán trách sao đó lại giáo dục "Đại học mầm non" làm Thẩm Mộc Tinh nghẹn họng nhìn trân trối.

Anh nói: "Cao nguyên Tây Tạng một con dê, một năm chỉ cho nhung 100 phút, một tấm len ca-sơ-mia để làm áo khoác cần 30 con dê đầu đàn."

"A? Xa xỉ như vậy?Hạng người giàu cỡ nào mới mua được nó a?"

Anh không thèm nhìn cô, cúi đầu, đem áo khoác len ca-sơ-mia khoác lên móc treo, tỉ mỉ treo lên.

"Phải là một ông chủ giàu có." Anh quay đầu lại nói.